Phong Mang

Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ

* * *

Hàn Đông không hỗ đã từng ngủ chung một cái giường với Lý Thượng, Lý Thượng vừa mới lên xe, môi của hắn lập tức bĩu xuống tới quai hàm, trong lòng thầm mắng: đúng là một thanh niên giỏi, đem cái xấu của mình biến thành bộ dạng niềm nở kiểu này!

Nhấc chân đang muốn đi, phía sau lại có tiếng còi xe dồn dập.

Lần trước Hàn Đông đứng đây nghẹn một bụng tức giận thì lại có người tới thêm dầu vào lửa, không ngờ lần này cũng có người tới nữa.

Nhưng mà Hàn Đông một câu cũng chưa kịp nói.

Hôm nay rốt cuộc được chứng kiến, cái gọi là đẹp trai thấy ba má…


Người khác đẹp trai thì có thể đơn giản là nhìn, còn vị này đẹp như thể gào thét tát vào mặt bạn. Không để bạn thời gian lên dây cót, liếc mắt một cái cũng khiến bạn rụt rè. Sau đó hắn nghênh ngang bước đi, lỗ mãng xát muối vào lòng phàm nhân.

Hàn Đông giật mình trố mắt nhìn hắn, tên này sao nhìn lại quen mặt như thế?



Phùng Tuấn đứng trước cửa sổ, nhìn một dáng người như cột sáng chậm rãi tiến vào nhà lớn, liền trêu chọc Vương Trung Đỉnh: “Mỗi lần Hạ Hoằng Uy tới công ty của chúng ta, đều khiến một đống nam minh tinh thành gà rúc đầu.”

“Không riêng gì tới đây, tới chỗ nào cũng thế.” Vương Trung Đỉnh khách quan trần thuật.

Đang nói, vị đại thiếu gia đẹp trai tới đau cả mặt liền phong trần mệt mỏi vào cửa. Gỡ kính râm ra một câu cũng không nói, trực tiếp cầm chén trà của Vương Trung Đỉnh lên uống một hớp, sau đó chỉ chỉ Phùng Tuấn, “Tôi với boss của cậu có chuyện cần bàn, ra ngoài chút đi.”

Phùng Tuấn ra ngoài xong, Vương Trung Đỉnh cười hỏi Hạ Hoằng Uy.

“Đại sự gì mà phiền ngài phải tự mình tới đây một chuyến?”

Hạ Hoằng Uy ngồi xuống bên cạnh Vương Trung Đỉnh, cánh tay hết sức tự nhiên khoác lên vai Vương Trung Đỉnh.

“Tôi hỏi một chút, kế hoạch hiện tại của cậu định đầu tư cho bộ phim điện ảnh này bao nhiêu tiền?”

“Trước mắt dự toán là khoảng hai tỷ.”


Điện ảnh dù sao cũng là ván bài mạo hiểm nhất, trong nước thường thì đầu tư khoảng 2 tỷ đã là mức cao nhất rồi, dao động khoảng 3 5 triệu đã là nguy hiểm, lúc công bố phim, phòng bán vé phải thu vào đạt tới gấp ba lần vốn ban đầu mới không lỗ.

Hạ Hoằng Uy không hề nghĩ ngợi đã nói: “Tôi bỏ vốn một tỷ, cậu để vai nam chính cho em ấy.”

“Tiền vốn đã sắp xếp đâu vào đó rồi.” Vương Trung Đỉnh trực tiếp cự tuyệt.

Ánh mắt Hạ Hoằng Uy phát lạnh, trầm mặc một lúc lâu lại nói, “Một tỷ này tôi quăng đi cũng có thể mua của cậu một nam diễn viên.”

“Trình độ si tình của cậu tôi xem vậy là đủ rồi, nhưng mà vai này không hợp với cậu ấy. Cậu có thể lấy một tỷ đó tạo một bộ phim hợp với cậu ta, tôi nhất định sẽ tìm giúp cậu đạo diễn tốt nhất, đội ngũ diễn viên ngôi sao lộng lẫy nhất.”

Ngón tay Hạ Hoằng Uy trên vai Vương Trung Đỉnh dùng sức, áp bức lớp da từ sâu bên trong.

“Tôi đề cao bộ phim này.”

Vương Trung Đỉnh cười cười, “Vậy thì chịu rồi.”


Hạ Hoằng Uy thái độ lại càng cường ngạnh, “Vai diễn kia tôi đã quyết định rồi! Cậu cho cũng phải cho, không muốn cho cũng phải cho!”

Sắc mặt lạnh nhạt của Vương Trung Đỉnh lập tức chuyển sang màu lạnh lẽo, hắn bắt cánh tay đang đặt trên vai mình, nắm ngược lại tay Hạ Hoằng Uy trong nháy mắt, mùi thuốc súng trong phòng bắt đầu mạnh mẽ tràn ra.

“Hạ Khách!”

Đột nhiên một tiếng hét vang lên, đánh vỡ cục diện bế tắc trong phòng.

Vạn Lý Tình đứng trước cửa vẻ mặt khó chịu, “Hai người sao lại đánh nhau?”

“Hạ Khách” trong lời của cô chính là Hạ Hoằng Uy đang ở trong phòng, Hạ Hoằng Uy học tiểu học năm hai biệt danh là “Hạ Khách”, vì để phá thầy giáo điểm danh mà đổi lại tên thành Hạ Hoằng Uy. (?)

Cho nên, có thể biết cái tên này, nhất định là cùng lớn lên ở một nhà trẻ, dùng nhiều năm để ngăn chặn bạn cùng bàn loạn đầu tư bậy — Vương Trung Đỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui