Phong Mang

Vương Trung Đỉnh hỏi bảo vệ khách sạn, bảo vệ cho biết Hàn Đông cái gì cũng không nói, trực tiếp lái xe đi rồi.

"Chỉ đi một mình sao? Còn có người khác không?"

Bảo vệ lắc đầu, "Tôi không thấy người khác, chỉ thấy hắn vội vàng lên xe."

Vương Trung Đỉnh lại hỏi tiểu Lương, "Hắn có đánh tiếng trước với cậu không?"

Tiểu Lương lắc đầu, "Tôi trước khi đi WC còn thấy cậu ấy đang so rượu với người ta, trở về đã không thấy người rồi."

Nghe thấy hai chữ "so rượu", đầu Vương Trung Đỉnh oanh một tiếng nổ tung.

Bởi vì Du Minh làm chuyện gì cũng vô thanh vô tức, cho nên cậu rời đi cũng không có ai nghi ngờ, Vương Trung Đỉnh cũng không lường trước cậu sẽ xảy ra chuyện. Nghe tiểu Lương vừa nói như thế, phản ứng đầu tiên của Vương Trung Đỉnh chính là Hàn Đông uống rượu mộng du đi ra ngoài rồi.

"Nhị Lôi, mang vài người theo tôi."

"Vâng."

Hàn Đông lái xe đến ngang đường thì chết máy, xuống dưới sửa nửa ngày cũng không sửa nổi. Hắn trong cơn tức giận trực tiếp bỏ xe lại, bắt một chiếc xe taxi đi tiếp.

"Sư phụ, đi khu biệt thự Kinh Nguyên." Hàn Đông đã sớm hỏi thăm rõ ràng địa chỉ Nguyên Trạch.

Lái xe gật gật đầu, "Được."

Vừa ngồi, Hàn Đông đột nhiên ngửi được một mùi lạ, liền hỏi lái xe: "Sư phụ, xe này của ngài có cái mùi gì đó?"

Lái xe cũng hít hà, "Phải không? Không có cái gì a, có thể là lâu không mở cửa thông gió."

"Nha." Hàn Đông không tiếp tục hỏi.

Trước khi lên xe, cảm xúc Hàn Đông phi thường kích động, hai con ngươi trừng đến so với chuông đồng còn lớn hơn. Kết quả sau khi lái xe một đoạn đường, cơn buồn ngủ lại vây đến, Hàn Đông như thế nào cũng không dậy nổi tinh thần.

Không thể ngủ, không thể ngủ... Hàn Đông tự mình nhắc nhở, trong lúc mộng du hành vi của hắn thực khó mà khống chế.

Nhưng cuối cùng vẫn là niệm đến nhắm mắt rồi.

Xe taxi chạy đến nơi, lái xe chìa tay về phía Hàn Đông, "Tổng cộng chín mươi tám nguyên."

Hàn Đông nhắm hai mắt sờ sờ túi áo, xong rồi, vừa rồi đi quá gấp quên đem tiền.

"Sư phụ, nếu không ngài cho tôi số tài khoản, tôi trở về sẽ gửi cho ngài." Hàn Đông nói.

Lái xe nhìn Hàn Đông nhắm nghiền mắt, biểu tình bình đạm không hề có chút kinh ngạc, trực tiếp trả lời: "Thật ngại, chúng tôi không cho nợ."

"Vậy làm sao bây giờ?" Thần sắc Hàn Đông vô cùng lo lắng, "Tôi đây còn có việc gấp. Sư phụ người xem như vậy được không? Tôi dùng điện thoại của ngài gọi cho trợ lý, trong lúc đó nàng sẽ đến đây trả tiền."

Lái xe nói: "Đã trễ thế này tôi đợi không được, tôi cũng phải về nhà ngủ a."


Hàn Đông sờ sờ ở trên người, giá trị nhỏ nhất chính là chỗ quần áo này, cũng là hơn vạn, nhưng vì Du Minh, Hàn Đông chỉ có thể cắn răng dậm chân một cái."Sư phụ, tôi giao cái áo khoác này cho ngài được không? Áo khoác của tôi là của nhãn hàng nổi tiếng, mua vào hai vạn chín."

Lái xe vừa nghe hai vạn chín, nhất thời giễu cợt một tiếng.

"Chàng trai, cậu lừa gạt ai a? Thật mắc như vậy, cậu có thể lấy nó đổi tiền xe? Hai mươi chín còn không đến."

"Hai mươi chín?" Hàn Đông tức giận đến thiếu chút nữa tỉnh lại, "Ngài sờ sờ nguyên liệu vải này, làm sao có thể hai mươi chín?"

Lái xe thờ ơ.

Hàn Đông hung hăng nuốt một hơi, "Hảo, ngài nói hai mươi chín thì hai mươi chín, tôi đem áo khoác, quần, giày da này đều cởi cho ngài, như vậy cộng lại tổng đủ chín mươi tám chứ?"

Lái xe lúc này mới nhả ra.

Hàn Đông mới vừa mở cửa xe, đã bị gió lạnh dọa lui trở về.

Sư phụ coi như "Hảo tâm", lại ném cho Hàn Đông một bộ quần áo.

"Cậu mặc cái này đi."

Trong lòng Hàn Đông phỉ báng: còn con mẹ nó giả bộ không biết nhìn hàng? Rõ ràng đã nhìn ra bộ quần áo kia là quý, ý định muốn lừa gạt người.

Nhưng là hiện tại thân mang "đại sự", Hàn Đông chỉ có thể chấp nhận, không tình nguyện thay bộ quần áo lái xe vừa đưa.

Nhưng là hắn không nghĩ tới, bộ này quần áo so với bộ hắn đổi kia—— còn quý hơn.

...

Nguyên Trạch mới vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tư thái biếng nhác tựa trên giường lớn.

Đột nhiên, đèn phòng tắt.

Trong nhà Nguyên Trạch trang bị hệ thống tự phát điện, cho nên không có chuyện cắt điện, chỉ có thể là đường dẫn trục trặc hoặc là có người can thiệp.

"Sao lại thế này?" Nguyên Trạch lớn tiếng hỏi.

Bên ngoài không một người trả lời.

Nguyên Trạch vừa định đứng dậy đi ra bên ngoài nhìn xem, đột nhiên một cái bóng đen từ cửa tiến vào, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy lên giường một phen giữ chặt hắn.

"Nguyên Trạch, ta kháo cả nhà ngươi!"

Nguyên Trạch nháy mắt sửng sốt.

Hàn Đông thừa dịp hắn sững sờ, dùng dây thừng không biết từ đâu tìm thấy trói lại.


Nguyên Trạch sở dĩ không phản kháng, không phải bởi vì không kịp, mà là hắn phát hiện trên đầu người đánh lén phủ một cái bao hoàn toàn kín, kín đến ngay cả mắt cũng không lộ.

Càng làm cho Nguyên Trạch không thể không thán phục, là toàn bộ trạng thái thi triển tuyệt kỹ trói người của kẻ đánh lén này, là một loại không kịp nhìn, hoa cả mắt!

Tên này không làm thổ phỉ thật quá uổng phí nhân tài rồi.

"Xin hỏi một câu tôn tính đại danh?" Trình độ sùng bái của Nguyên Trạch đối với người này đã siêu việt đến nỗi vượt qua tức giận."Họ Hàn tên Đông." (bịt mặt làm gì vậy =.=)

Nguyên Trạch vừa nghe tên này liền giận, hai phu phu các ngươi liên thủ gài ta ta còn chưa tính, thế nhưng tự mình tìm tới cửa?

"Trương Hổ, Lưu Sướng." Nguyên Trạch tức giận hô to.

"Đừng gọi nữa, gọi bọn họ cũng tới không được, tôi đem bọn họ khóa trong cái nhà kia sửa điện rồi." Hàn Đông uy phong lẫm liệt.

Sắc mặt Nguyên Trạch xanh mét, "Ngươi — tìm — chết."

Hàn Đông cười lạnh, "Lão tử ngày hôm nay chính là đến tìm chết."

Nói xong, một bàn tay bóp chặt cổ Nguyên Trạch, một tay khác nắm chặt thành quyền, hung hăng đánh tới hướng gương mặt anh tuấn như một tác phẩm nghệ thuật kia.

"Ta cho ngươi hạ độc thủ với Du Minh... Lão tử ngày hôm nay không một quyền đổi một quyền lão tử sẽ không họ Hàn..."

"Dừng tay, cậu đem lời nói rõ, ai hạ độc thủ?" Nguyên Trạch lạnh giọng cưỡng chế.

"Nói? Ai con mẹ nó muốn nói chuyện với ngươi?"

Hàn Đông chỉ lo trong đầu buồn bực muốn đánh, đánh không hết nghiện tiếp tục cấu, cấu chưa đã lại tiếp tục nhéo... Tóm lại không đem mặt Nguyên Trạch biến thành vặn vẹo quyết không bỏ qua.

Nguyên Trạch mới đầu không rên một tiếng, sau đó khăn tắm cũng bị Hàn Đông kéo rơi rồi, rốt cục nhịn không được bạo phát.

"Bỏ ngay cái tay ghê tởm kia ra."

"Nói ta ghê tởm phải không?" Hàn Đông dùng sức túm tóc Nguyên Trạch, "Lão tử ngày hôm nay chính là đến ghê tởm ngươi, liền con mẹ nó muốn đem ngươi ghê tởm chết..."

Nguyên Trạch từng chữ từng chữ nói: "Cậu tốt nhất có thể làm đến cùng, nếu không tôi còn lưu một hơi thở cũng sẽ tìm giết cậu."

Hàn Đông cười ha ha, "Vậy ngươi xong rồi, ta tự xem tướng sẽ được sống đến 89 đó."

"..."

Đang đánh đến hăng hái, bỗng bịch một tiếng bị đá văng.

Một ánh sáng chói mắt chiếu đến hướng hai người trên giường.

Một người trần như nhộng bị trói ở trên giường, người kia cưỡi ở trên người hắn, đầu có một cái bao che mặt, lại che không được quần da bó sát vây lấy hai cái đại chân dài.


Một màn thật tình sắc.

Nguyên Trạch nhìn thấy gương mặt giận dữ uy nộ cách mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Sau khi thấy rõ, Nguyên Trạch cảm giác một búng máu vọt tới yết hầu.

Lại con mẹ nó cái màn này.

Lại một kẻ tạo hiểu lầm, một kẻ dùng bạo lực giải quyết, hai vợ chồng này kẻ xướng người hoạ có dứt hay không đây?

Quả nhiên, Vương Trung Đỉnh một quyền cứng như thép đánh tới hạ bộ Nguyên Trạch. May mắn bảo tiêu tay mắt lanh lẹ xông tới ngăn cản, nếu không Nguyên Trạch liền hoàn toàn tàn rồi.Hàn Đông so với Nguyên Trạch không khá hơn bao nhiêu, hắn là lần đầu tiên bị Vương Trung Đỉnh kiên quyết bắt tỉnh.

Tỉnh lại liền trợn tròn mắt.

"Em như thế nào lại ngủ? Em vừa rồi xuất hiện ở trên taxi, rõ ràng đã nhắc nhở chính mình... A a a... em đã biết, nhất định là người lái xe hạ dược, em đã nói trong xe của gã có một chút mùi lạ."

Vương Trung Đỉnh mặt nhược băng sương.

Hàn Đông vội nói: "Mau mau mau, mau giúp em đánh xe trở về, xe của em còn ở trên nửa đường đó."

Vương Trung Đỉnh thờ ơ.

Nhị Lôi hướng Hàn Đông nói: "Xe của cậu ngay tại cửa."

"Các người đánh về cho tôi nhanh như vậy sao? Hay là nửa đường nhìn thấy?"

"Xe của cậu vẫn luôn ở trước cửa nhà này."

Hàn Đông, "... Làm sao có thể? Xe của tôi nửa đường liền chết máy, tôi sửa như thế nào cũng không..."

"Vấn đề gì cũng không có." Vương Trung Đỉnh rốt cục mở miệng ngắt lời, thanh âm không hề có độ ấm.

Hàn Đông nhất thời trợn tròn mắt, nhất định là bị tính kế rồi.

"Anh hãy nghe em nói, xe của em khẳng định bị người động tay chân, người tài xế kia cố ý theo dõi em, để cho em lên xe của gã, sau đó trong xe lại có khí thôi miên, em vừa ngửi thấy liền ngủ mất, gã lại thừa dịp em ngủ thay đổi quần áo..."

Mới vừa nói xong, một phiếu mua hàng liền vứt đến trên mặt hắn. Hàn Đông tiếp được vừa nhìn lên, chính là hóa đơn mua bộ quần áo hắn đang mặc hiện tại.

"Không phải, này... Gã sao lại mua cho em a? Còn mắc như vậy..."

"Quẹt bằng thẻ của em." Vương Trung Đỉnh nói.

Hàn Đông gấp đến độ lời đều nói đến không lưu loát.

"Tự mình mua quần áo áo... em.. em.. em...em còn mua quần áo để làm gì?"

Nhị Lôi dùng một ánh mắt đồng tình nhìn Hàn Đông, trong ánh mắt kia rõ ràng viết: bởi vì bộ quần áo này, hấp dẫn hơn...

Hàn Đông chết cũng không nhận, "Em tuyệt đối bị gài rồi, tuyệt đối là người tài xế kia dụ dỗ em a."

Giọng điệu Vương Trung Đỉnh như đinh đóng cột nói: "Lúc mộng du em không ngốc."

Ngu ngơ vài giây sau, Hàn Đông hoàn toàn minh bạch rồi.


"Được, tôi đã biết, đã biết... Các ngườii không phải cho là tôi uống say liền ngủ, mộng du đi mua quần áo, sau đó ăn mặc trang điểm đến thật xinh đẹp đi câu dẫn hắn sao? Lão tử nhận hết được không? Lão tử liền đi câu dẫn hắn, nói như vậy các ngươi hài lòng a?"

Vừa dứt lời, tầm mắt Vương Trung Đỉnh liền giống như đao phong sắc bén ném về hướng mấy người khác.

"Vương tổng..." Nhị Lôi muốn nói lại thôi.

Vương Trung Đỉnh cho bọn họ một chữ —— đi, một đám người nơm nớp lo sợ rời đi, chỉ còn lại hai người Hàn Đông cùng Vương Trung Đỉnh.

"Em còn nhớ tôi từng nói gì với em không?" Mặt Vương Trung Đỉnh âm trầm đến dọa người.

Hàn Đông như trước ngạnh cổ lớn tiếng, "Muốn cưỡng gian chém giết tùy anh."

Mới vừa nói xong liền bị Vương Trung Đỉnh nhét vào trong xe.

"Không phải... Anh làm thật a?" Hàn Đông sợ hãi rồi.

Vương Trung Đỉnh căn bản không chấp nhận hối hận của hắn, trực tiếp kéo quần xuống dùng "súng" nói chuyện.

Lần đầu tiên không bôi trơn, không dạo đầu, không dựa theo tiết tấu của Hàn Đông, mà chỉ là một mặt mạnh mẽ cưỡng đoạt.

Vương Trung Đỉnh chưa từng làm qua chuyện lỗ mãng như vậy.

Đây là lần đầu tiên.

Hàn Đông đau đến gân xanh đều nổi lên, còn không thôi ồn ào, "Có bản lĩnh dùng sức kháo, kháo chết đi, mẹ nó có cho anh một ngày đau lòng..."

Vương Trung Đỉnh bắn cũng chưa bắn, giữa đường liền rút ra rồi.

Một tay đẩy Hàn Đông xuống xe, không quản hắn,tự mình lái xe đi.

Hàn Đông một mình hứng gió thu lạnh run, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác tâm lạnh.

Ngay khi hắn nhấc chân phải bước đi, đột nhiên nhớ tới một việc.

Có vẻ như dụng ý của cái bẫy này là khiến Vương Trung Đỉnh hiểu lầm hắn, không phải là thật sự muốn đánh Du Minh, có lẽ chỉ là vì chọc giận mình mà thôi.

Nói cách khác... Hiểu lầm Nguyên Trạch sao?

Hàn Đông nhớ tới Nguyên Trạch bị mình đánh cho khóe miệng phiếm máu, cả trán đều đổ mồ hôi lạnh.

Có cần đi bồi thường cho người ta không?

... Vương Trung Đỉnh cuối cùng vẫn là không thể duy trì tác phong tiêu sái kia, lái xe không đến hai cây số liền vòng lại.

Hàn Đông cũng không thể bỏ đi phong phạm mài mài chít chít của mình, đi đến cửa nhà Nguyên Trạch lại xoay người. Bỏ đi, vẫn là đừng mạo hiểm a, vạn nhất bị hắn giữ lại liền phiền toái.

Vì thế, hai người lại đụng mặt.

Mà lần này, Hàn Đông lại lấy một bộ phong tư mới đi ra từ trongnhà Nguyên Trạch xuất hiện trước mặt Vương Trung Đỉnh.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Hàn Đông cảm giác trước khixuất môn hẳn là nên xem Hoàng lịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui