Lý Thượng hai ngày này một mực đem mình buồn ở nhà, một mặt là tránh đầu sóng ngọn gió, mặt khác là cử động bất tiện.
Ai cũng không biết, đầu gối của hắn chỉ trúng một cước, liền sưng biến dạng đến không thể gấp khúc được.
Tại nơi đỉnh đầu sóng ngọn gió này, hắn không dám ra ngoài chữa trị, thậm chí cả bác sĩ tư nhân cũng không thể tín nhiệm.
Bởi vì một khi việc phẫu thuật chỉnh hình bị mang ra ánh sáng, kiếp sống diễn nghệ của hắn liền hoàn toàn bị hủy.
Cho nên, cho dù trong tay có gia tài Bạc Vạn, bệnh viện có quan hệ đông đảo. Giờ này khắc này, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng.
Thời điểm trợ lý đến đưa cơm, vừa hay bắt gặp dưới lầu có chuyển phát nhanh của Lý Thượng, liền giúp hắn lấy lên.
Ăn cơm xong, Lý Thượng mới mở bưu phẩm.
Hộp ngoài đóng gói tinh mỹ, hai mô hình búp bê nhỏ xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Hai mô hình này chính là lấy hắn và Hạ Dương Trác làm mẫu chế tạo.
Đồng thời, lấy mô hình của hắn quỳ gối trước mô hình Hạ Dương Trác, "Hạ Dương Trác" còn khinh bỉ giơ ngón tay giữa lên với "Hắn".
Rất rõ ràng, đây cũng là đám fan thiếu não đùa giỡn.
Từ khi tin tức "Ấu đả với fan" mà vạch ra, Lý Thượng không chỉ một lần bị lọt vào công kích của fan Hạ Dương Trác. Chỉ riêng nhục mạ cùng đe dọa qua điện thoại, hắn không biết đã tiếp nhận bao nhiêu.
Lý Thượng lẳng lặng chăm chú nhìn...
Không biết qua bao lâu, trong phòng đột nhiên vang lên bịch một tiếng, mô hình trên mặt đất tàn vỡ thành từng mảnh.
Buổi tối, Phùng Mục Chi liền đến nhà thăm.
Phòng Lý Thượng còn chưa kịp thu dọn, chung quanh đều rơi rụng "thi thể" của búp bê.
Phùng Mục Chi cái gì cũng không hỏi, trực tiếp giúp hắn quét tước.
"Tôi nghĩ kỹ rồi." Lý Thượng đột nhiên mở miệng nói.
Phùng Mục Chi dừng động tác một chút, "Nghĩ kỹ cái gì?"
"Tôi nhất định phải giành được cái vai diễn kia, nhất định phải bằng bộ phim này tiếp tục hỏa một phen, vượt qua Hạ Dương Trác."
Phùng Mục Chi thoải mái cười cười, "Tôi cuối cùng không có nhìn lầm người, cậu sớm nên có loại chí khí này."
...
Giờ này khắc này, trong nhà Thái Bằng đang trình diễn một hồi kịch ướt át.
Hai thanh niên bị hắn gọi đến, một là người mẫu, thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Người kia là sinh viên nghệ thuật, cũng mới vừa tốt nghiệp không bao lâu.
Người mẫu này dung mạo tuấn tú, hai chân lại dài lại thẳng. Mặc trên người nữ trang giống với Hàn Đông trong trận đấu ngày đó, lấy tư thế hai chân tách rộng bị trói lên giữa không trung.Còn người sinh viên nghệ thuật dáng người so với Thái Bằng không khác biệt lắm, điển hình là thoát y thì có da thịt, mặc quần áo lại lộ gầy.
Giờ này khắc này, sinh viên nghệ thuật đang cầm cái gậy matxa hậu môn lớn kia, trêu đùa đối với người mẫu.
Thái Bằng nằm ngửa ở ghế sa lon bên cạnh, ánh mắt chằm chằm xem xét cảnh tượng người mẫu loạn chiến trên không trung, thích đến khóc ngao ngao dâm mỹ, thỉnh thoảng chỉ đạo một chút.
"Đổi cái vật gia hỏa thật của cậu đi." Thái Bằng hất cằm.
Sinh viên nghệ thuật lập tức cởi quần mãnh liệt chơi, vừa thích lên vừa hướng Thái Bằng nói: "Thực con mẹ nó khoái, anh lại đây thử xem."
Thái Bằng lại gọi không luyện, "Tự cậu thích đi, lão tử chờ thượng đồ 'Thật' ".
Vừa dứt lời, cửa liền truyền đến một tiếng chấn vang.
Ngay sau đó, mười mấy người áo đen xâm nhập trong phòng. Vào cửa không nói hai lời, liền hung hãn bắt đầu tìm kiếm.
Người vào cuối cùng là Nhị Lôi.
Hắn chứng kiến cảnh tượng trong phòng, nhìn đến hóa trang của người mẫu cùng gậy mát xa lớn trên mặt đất, mặt thoáng liền đen.
Sinh viên nghệ thuật trực tiếp bị hù đến héo, kép quần lên hướng ra ngoài cửa chạy lấy người. Còn lại người mẫu đang điên cuồng giãy dụa, lay đến đám dụng cụ kêu loạn rầm rầm.
Chỉ có Thái Bằng trấn định nhất.
Vô số nắm tay cứng như thép hướng gã đánh lại đây, gã dám bình tĩnh nghênh đón. Cho dù cuối cùng bị ba năm người hung hăng ấn quỳ rạp xuống đất, như trước mặt không đổi sắc.
Lúc này, Vương Trung Đỉnh hiện ra ở cửa, trên mặt một chút diễn cảm đều không có.
Thái Bằng xương cốt đều bị xoay sai chỗ rồi, còn hướng Vương Trung Đỉnh nhe răng cười nói: "Ta một bàn tay trắng làm nên sự nghiệp tiểu lão bản, có thể được Vương tổng 'Nâng đỡ', thật sự là thụ sủng nhược kinh a ~ "
Vương Trung Đỉnh không nói chuyện, lẳng lặng đi đến phía trước người mẫu, cúi người, nhặt cái gậy mát xa lớn trên mặt đất kia.
Sau đó lại đi về hướng Thái Bằng.
Thái Bằng thấy mặt Vương Trung Đỉnh từng bước biến đổi, chờ đi đến trước mặt gã thì đã vặn vẹo đến không ra hình người rồi.
Thời gian giống như dừng lại vài giây.
Tiếp theo, trong phòng truyền ra tiếng người mẫu kêu sợ hãi.
Hắn chứng kiến Vương Trung Đỉnh đem gậy mát xa lớn trong tay một phen nhét vào miệng Thái Bằng, sau đó bóp chặt hai má hung hăng ấn, nháy mắt từ bên trong truyền ra tiếng gãy khủng khiếp.
Sau đó, từng mảnh nhỏ của gậy mát xa bị Thái Bằng nhả ra, mặt trên còn dính máu và thịt.
Đây là lần đầu tiên tay Vương Trung Đỉnh dính máu.
Y từng cam đoan với ông nội của mình, vô luận ngày sau loạn đến hoàn cảnh nào, quyết không nhúng chàm cường quyền hay bạo lực.Nhưng mà ngày hôm nay, y phá lệ rồi.
Y không thể chịu đựng được "Tiểu tình thú" của bản thân cùng người yêu dễ dàng bị dùng làm giao hợp ý dâm dơ bẩn. Càng không thể chịu đựng được đồ vật từng lưu luyến trong cơ thể người yêu, lại đang tùy ý ra vào ở dũng đạo một người xa lạ kia. (cái này chị Sài cũng làm hơi quá rồi đi -_-)
Chẳng sợ chỉ là một cái công cụ, chỉ cần chạm qua thân thể Hàn Đông, liền trở thành sự tồn tại đặc biệt, biến thành duy nhất trong mắt của y.
Không chấp nhận được một tia vấy bẩn!
Thái Bằng miệng tràn đầy máu, nhưng vẫn như cũ không buông tha.
"Vương tổng, ngài cấp lực như vậy, càng cổ vũ cho tôi tham vọng cướp người ~ "
Vương Trung Đỉnh nhìn thẳng đến đám dây thừng trên người người mẫu, ngay khi tất cả mọi người cho là y muốn cởi bỏ, thế nhưng y lại từ giữa rút ra một cái cameras.
Sắc mặt Thái Bằng rốt cục đổi đổi, "Ánh mắt Vương tổng quả nhiên danh bất hư truyền."
Vương Trung Đỉnh không phản ứng đến hắn, xoay người đi ra cửa.
"Nếu anh thực sự quyết đoán, sẽ không nên áp chế sự phát triển của Hàn Đông. Hẳn là để cho cậu ấy tỏa sáng, được mọi người hâm mộ. Cho đến lúc này anh nếu còn có thể giữ lại cậu ấy, đó mới gọi là có bản lĩnh!"
Vương Trung Đỉnh dừng cước bộ một chút, lãnh đạm nói:
"Cái này không nhọc ngươi hao tổn tâm trí."
...
Ngày hôm sau, Lý Thượng liền tìm đến nhà.
Thái Bằng miệng hơn mười cái lỗ hổng, lại vẫn dùng một biểu tình vui sướng khi người gặp họa nhìn Lý Thượng.
"Người đại diện đem cậu bôi đen đến đủ thảm a ~ "
Lý Thượng không đáp trả, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, Thái Bằng nói đến một chút sai cũng không có.
"Cho nên tôi hôm nay chính là đến làm đen cô ta." Lý Thượng nói.
Thái Bằng có chút hăng hái hỏi: "Như thế nào?"
"Anh giao vai diễn của bộ phim này cho tôi, tôi sẽ đem toàn bộ tư liệu trong tay cô ta cho cậu."
"Cậu đây là đen cô ta hay là đen Vương tổng?"
"Ta không thể đen Vương tổng."
Nghe nói như thế, Thái Bằng hừ cười một tiếng.
"Tôi phát hiện công ty của các người đều sùng bái mù quáng đối với Vương Trung Đỉnh, là bởi vì như vậy, mới dẫn đến bộ dạng ngạo kiều của y ngày hôm nay sao?"
Lý Thượng cũng cười theo, "Anh sai rồi, bọn họ có lẽ sùng bái chính là Vương tổng, nhưng tôi sùng bái lại Hàn Đông. Lời tôi nói không đen Vương tổng, là cảm thấy Hàn Đông có thể sẽ tính ra chuyện này, từ đó giúp Vương tổng trừ tai họa."
Thái Bằng tựa như nghe chuyện cổ tích, "Chiếu cậu nói như vậy, tôi chắc chắn sẽ không thành khẩu ác khí này sao?"
"Rất có thể."
"Cậu nói thật như vậy, sẽ không sợ tôi từ chối hợp tác với cậu?"
"Sẽ không, bởi vì anh không tin số mệnh."
Thái Bằng một lần nữa đánh giá Lý Thượng một phen, đùa giỡn: "Bây giờ nhìn cậu, cũng có điểm giống người rồi."
"Anh sau này càng sẽ phát hiện, tôi chính là bản chất của nhân vật kia."
"Nói cậu béo, cậu liền suyễn lên đây." Thái Bằng hừ một tiếng, "Tôi vẫn là thái độ kia, hoặc là Hàn Đông không diễn, hoặc là cậu từ từ đợi đến khi tôi trả nợ cho cậu ấy đi."
(nói ngươi béo ngươi liền suyễn lên: cố ý nhạo báng, ý nói là lời đùa nhưng người được khen lại từ đó mà tham vọng quá nhiều)
"Ta hiện tại rơi vào hoàn cảnh này, còn có quyền lựa chọn sao?" Lý Thượng chẳng hề để ý.
Thái Bằng tiếp tục không lưu tình, "Ta có thể không tin số mệnh, nhưng tôi khuyên cậu nên tin đi, mệnh của cậu có vẻ như rất không ra gì~ "
Lý Thượng không phản bác, chỉ hỏi: "Phụ tá của anh tên là gì?"
"Thái Thuận."
"Hắn cũng họ Thái?"
"Vô nghĩa, từ một cha sinh ra, có thể không cùng họ sao?"
Lý Thượng kinh ngạc, "Các người là anh em ruột?"
"Như thế nào? Cậu còn muốn châm ngòi hai người chúng tôi, để cho tôi đổi người đi? Ha ha... Đừng có nằm mơ. Cậu ta coi như không phải anh em ruột của tôi, tôi cũng sẽ vì đã từng đánh cậu, từ đó ủy thác trọng trách."
Sắc mặt Lý Thượng đổi đổi, muốn nói gì đó lại thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...