Phong Mang

"Cậu định làm thế nào?" Du Minh hỏi Hàn Đông.

Mặt Hàn Đông chảy dài, "Có thể làm gì? Anh ta đã đuổi tôi về đây."

"Làm sao cậu biết là anh ta đuổi cậu mà không phải chính cậu chạy về?"

Hàn Đông vẫn không tin mình có loại khí khái này.

"Từ khi anh ta nghe được đoạn ghi âm kia liền bắt đầu có loại tâm tư này, còn cho rằng tôi không nhìn ra? Ngoài miệng nói "hiểu lầm", kỳ thật trong lòng không biết đã cách ứng tôi như thế nào đâu."

"Phải tôi tôi cũng cách ứng cậu!" Du Minh nói.

"Vậy sao? Tôi nghe xem cậu có bao nhiêu cách ứng?"

Hàn Đông bên ngoài một bộ biểu tình không thèm để ý, kỳ thật trong lòng lo lắng không yên.

Du Minh nắm đúng điểm yếu của Hàn Đông, "Vừa đi dạ điếm lại nhớ thương cơ hữu, vật chất và tinh thần cùng quá trớn nghiêm trọng, chỉ nghĩ đã thấy chán ghét."

Biểu cảm Hàn Đông có chút không nhịn được, "Tôi quá trớn khi nào? Căn bản còn chưa có làm thành hành động thực tế đi?"

Du Minh nói: "Cậu còn chưa có biến thành hành động a? Chẳng lẽ nhất định phải làm xong rồi mới tính là vụng trộm sao?"

Hàn Đông không cho là đúng, "Là cậu suy nghĩ quá nhiều."

Du Minh không nói gì.

Qua một lúc, Hàn Đông lại ngập ngừng, "Cái kia... Thực sự ghê tởm vậy a?"

"Có lẽ là tôi quá khiết phích, Vương tổng đại khái sẽ không cho là như vậy." Du Minh 'an ủi' vừa khéo.

Gió lạnh trong lòng Hàn Đông vèo vèo thổi, hoàn toàn thổi bay một chút hi vọng cuối cùng.

Du Minh thấy bộ dạng Hàn Đông khiếp nhược lông mày trùng xuống mắt, trong lòng nhịn không được muốn cười.

"Này, cậu sợ Vương tổng không nhớ cậu a?"

Chỉ nhìn mặt Hàn Đông đã ra đáp án, có thể không sợ sao?


Mất đi Vương Trung Đỉnh tương đương mất đi lái xe miễn phí, cố vấn tạo hình, chuyên viên tắm gội; mất đi mấy phòng đồng hồ cùng gia sản vô kể; mất đi hoan lạc thân thể cực hạn... Quan trọng nhất là mất đi nơi khoác lác.

Cho dù vậy, Hàn Đông vẫn trâng tráo: "Anh ta dám bỏ rơi tôi? Cứ chờ tim bị đào rỗng, mất đi toàn bộ ý nghĩa cuộc sống đi!"

Du Minh hì hì vui lên, "Quả thật, mất đi một người đi vệ sinh không mang theo giấy, nửa đêm chạy tán loạn xung quanh, tiện nam quốc dân am hiểu tái chế đồ hỏng, thật sự là khó có thể tưởng tượng được nỗi bi thống này."

Hàn Đông miễn cưỡng cười, "Tôi biết cậu thích tôi, biết cậu khẩn cấp hi vọng chúng tôi chia tay, cho nên mới nói lời này kích thích, lão tử sẽ không rơi vào bẫy đâu!"

Du Minh gật gật đầu, "Đúng đúng đúng, tôi rắp tâm bất lương, cậu ngàn vạn lần đừng rơi vào bẫy của tôi."

Ánh mắt Hàn Đông âm trầm, "Chẳng trách cậu không thể có được tình yêu của tôi, miệng quá độc ác!"

Du Minh cố nén xúc động muốn cười, về phòng mình thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

Hàn Đông thì sốt ruột lục túi, rốt cuộc tìm được quyển sổ nhỏ mang theo khi đi công tác. Mặt trên ghi chép chỉ là một ít số liệu lấy cảnh, cùng vài đề nghị của Hàn Đông đối với nhân viên thiết kế hậu trường.

Hi vọng cái này còn có thể vãn hồi chút gì đó... Hàn Đông thầm cầu nguyện.

"Cậu xem cái gì vậy?" Du Minh đột nhiên hỏi.

Hàn Đông vội vàng dấu, "Không có gì, viết chơi."

Du Minh với một tay lấy cuốn sổ trong tay Hàn Đông, vừa quay người vừa trêu: "Nhớ cũng thật rõ ràng tỉ mỉ, bất quá cái này hình như là công việc của nhà sản xuất đi?"

"Vương Trung Đỉnh không tin được mấy người sản xuất kia, nhất định phải là tôi hỗ trợ giám sát." Hàn Đông nói xong liền vươn tay ra đoạt lại.

Du Minh nắm chặt không buông, "Vậy bây giờ cậu lấy sổ này làm gì? Không phải cầu người ta nhận ra khổ tâm này mà rộng lượng tha thứ cho cậu một lần đi?"

"Ai cầu hắn a? Ai cầu a?" Hàn Đông hét lên, "Lão tử là lấy đem trả lại cho hắn! Có khi hắn thấy sổ còn phải cầu tôi tha thứ cho hắn lòng dạ hẹp hòi."

Du Minh vui vẻ nói: "Được rồi, nói không chừng còn có thể tự mình tới cửa đón cậu trở về."

Mới vừa nói xong, xe Vương Trung Đỉnh đã ở dưới lầu.

Hàn Đông quẳng điện thoại xuống, quay sang Du Minh nhíu mày, "Thật ngại, bị cậu đoán trúng rồi."


Du Minh vỗ vỗ vai Hàn Đông, "Vạn nhất Vương Trung Đỉnh nói chia tay với cậu, nhớ rõ đem sổ ném vào mặt hắn."

Lông mày Hàn Đông lại dãn ra đến cực độ, nhưng không phải đắc ý, mà là căng gân.

Trong thang máy lặp đi lặp lại khuyên bản thân cần bình tĩnh, coi như bị đá cũng phải ngã ra một tư thế thật xinh đẹp. Kết quả vừa ra khỏi thang máy, chân Hàn Đông lập tức mềm nhũn, trông thấy Vương Trung Đỉnh còn có loại xúc động muốn nhào lên vẩy đuôi chó mừng chủ.

Nhưng hắn vẫn nhịn được, gắt gao nắm chặt cuốn sổ đi đến trước mặt Vương Trung Đỉnh.

"Theo tôi về nhà đi." Vương Trung Đỉnh nói.

Hàn Đông trố mắt, "Về nhà?"

Trước giờ ôn nhu của Vương Trung Đỉnh đối với Hàn Đông đều giấu ở đáy lòng, đây là lần đầu tiên đem chữ đau lòng viết ở trên mặt.

"Tôi có thể xin lỗi em, chỉ cần em nguyện ý trở về."

Hàn Đông lúc này cảm giác giống như kẻ sát nhân đang chạy trốn bị sa lưới song lại không có hình phạt, mà còn được chính phủ thưởng, có thể không nguyện ý sao?

Ngay lập tức gật đầu đáp, "Nguyện ý, nguyện ý..."

Vương Trung Đỉnh thấy Hàn Đông một câu câu oán hận cũng không có, cảm giác tội lỗi càng cường liệt. Không đợi Hàn Đông yêu cầu, bắt đầu tự kiểm điểm.

"Là tôi hồ đồ, không ý thức được em là đi sân bay chứ không phải đi dạ điếm, thứ em nghe được chính là giọng của tôi chứ không phải Diệp Thành Lâm, mới tạo nên hiểu lầm lớn như vậy."

Hàn Đông giật nảy, "Anh nói em không có đi quán rượu? Không có nghe được giọng của Diệp Thành Lâm?"

Vương Trung Đỉnh gật đầu.

"Anh lúc đó đang ở đây làm sao mà biết được?" Hàn Đông bày ra một bộ biểu tình hoàn toàn không đếm xỉa đến.

Vương Trung Đỉnh liền thuật lại tình huống mộng du mấy ngày nay cho Hàn Đông, lúc nói không chỉ xoáy sâu vào nỗi đau trong lòng mình, mà còn khiến cho Hàn Đông kích động.

"Náo loạn nửa ngày là như thế này a?"


Vương Trung Đỉnh gật gật đầu.

Hàn Đông lập tức quay lưng nói: "Tôi đây không muốn về nữa."

Vương Trung Đỉnh, "...không phải em mới vừa đáp ứng tôi sao?"

"Vừa rồi là tôi chưa biết rõ chân tướng, hiện tại đã biết, trái tim băng giá rồi." Đôi mắt Hàn Đông phiếm hồng, cảm xúc nói đến là đến.

Vương Trung Đỉnh vừa muốn nắm tay Hàn Đông giải thích, liền dụng thấy một cuốn sổ nhỏ.

"Đây là cái gì?"

Hàn Đông mới vừa kịp phản ứng, một hơi ném quyển sổ lên người Vương Trung Đỉnh, cơ hồ đã hoàn thành xong một nhiệm vụ bất khả thi.

"Tôi tiện tay ghi nhớ giúp anh!"

Vương Trung Đỉnh chỉ lật hai trang đã ngước mắt nhắm ngay Hàn Đông, thanh âm trầm thấp, giống như vứt bỏ hết toàn bộ thể diện.

"Là tôi không đúng, theo tôi về đi, Đông Đông."

Hàn Đông cắn răng làm cao, "Giải thích cũng vô dụng, tôi không thể tha thứ cho lòng dạ hẹp hòi của anh."

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh càng trầm trọng.

Hàn Đông sợ mình nhìn nữa sẽ mềm lòng, nhân cơ hội trên trời như vậy liền xoay người, trực tiếp cắm đầu chạy.

Cảm xúc lần này hoàn toàn đối lập với lúc trước, khi bước vào thang máy là các loại thổn thức cảm khái, ra thang máy sống lưng liền dựng thẳng lên.

"Nha, nhanh như vậy đã trở lại sao?" Du Minh trêu chọc.

Hàn Đông giơ bàn tay lên, rất có khí thế Mao Chủ Tịch dẫn dắt công nông làm cách mạng.

"Cái loại người lòng dạ hẹp hòi này dây dưa lâu làm gì? Trực tiếp nhăn mặt!"

Du Minh cố ý hỏi, "Đưa sổ chưa?"

"Nhất định rồi! Hắn chưa nói chia tay tôi đã vứt qua!"

"Thật không vậy?" Du Minh nghi ngờ.

Hàn Đông xòe tay, "Cậu xem xem có phải không còn rồi không."


Theo hiểu biết của Du Minh đối với Hàn Đông, Hàn Đông không thể vứt đi quyển sổ quan trọng như vậy. Nếu Vương Trung Đỉnh nhận rồi, Hàn Đông cũng không thể không theo y về đi.

"Không phải là anh ta đã phạm phải chuyện gì có lỗi với cậu đi?" Du Minh hỏi.

Hàn Đông chết sĩ diện, "Hắn dám làm gì có lỗi với tôi? Chỉ là tôi không quen nhìn người lòng dạ hẹp hòi!"

"Vậy vì sao mắt cậu lại đỏ?"

Hàn Đông ra vẻ thoải mái cười cười, "Lúc nãy hắn nói nhiều lời sám hối như vậy, tôi không phải nên phối hợp một chút sao?"

Du Minh vừa muốn nói chuyện, chợt nghe tiếng điện thoại vang lên, cầm lên nhìn thoáng qua, nói: "Tôi phải đi ra ngoài."

"Đi đi." Hàn Đông phất phất tay.

Du Minh vừa đi không đến năm phút đồng hồ, Hàn Đông liền úp sấp xuống giường gào khóc. Giống như ủy khuất vừa mới bị Vương Trung Đỉnh chạm đến, có cảm giác bị tổn thương.

Đang khóc hung hăng, Hàn Đông đột nhiên cảm thấy được không khí trong phòng có chút kì lạ, quay đầu nhìn sang, tiếng khóc vèo im bặt.

"Cậu... Cậu sao đã trở lại?" Hàn Đông hỏi.

Du Minh không phải cố ý đi chưa đi, mà là thật sự đã trở về. Kết quả mới vừa vào cửa chợt nghe đến tiếng khóc tục tằng to rõ của một vị gia môn nhi, lúc ấy mặt liền co rút, quả nhiên...

Hàn Đông xấu hổ miệng liệt liêt, "Cảm xúc nhất thời nổi lên, không chảy khô mắt tôi sẽ trướng."

Thôi được... Hiện tại mà nói Hàn Đông chính là cúc hoa không được sáp sẽ tàn (?), Du Minh cũng phải vì giữ gìn tôn nghiêm nam nhi của hắn mà cố mà làm ra vẻ tin.

"Đúng rồi, cậu còn chưa nói, sao cậu lại đã quay lại?" Hàn Đông hỏi.

Du Minh nói: "Hạ Hoằng Uy mời hai ta cùng đi chơi, cậu đi không?"

"Vậy cậu hi vọng tôi đi không?" Hàn Đông hỏi.

Du Minh không nói gì.

Hàn Đông lập tức liều mình nhận sứ mệnh, "Được, tôi đi cùng cậu."

Biểu cảm Du Minh có chút phức tạp.

"Sao còn chưa đi?" Hàn Đông kéo Du Minh.

Du Minh lúc này mới nhấc chân lên bước đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui