Vương Trung Đỉnh không được tự nhiên mà mở miệng: "Đừng giả bộ."
Hàn Đông há có thể từ bỏ ý đồ? Nước mắt dừng rồi lại ở một khắc không kịp đề phòng mạnh mẽ từng giọt tý tách rơi xuống, triệt để làm rối loạn thần kinh phán đoán của Vương Trung Đỉnh.
"Tôi vừa rồi đá em đánh em cũng không khóc, bây giờ khóc cái gì?"
Hàn Đông như trước không lên tiếng.
"Xấu hổ sao? Trách tôi không chừa mặt mũi cho em?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hàn Đông nghẹn ngào nói: "Không phải."
"Vậy là gì?"
"Em đột nhiên nhớ tới gia đình nhị đại gia, nhớ tới ông ta trước kia luôn động thủ với em..."
Vương Trung Đỉnh trong lòng thở dài: Cống hiến lớn nhất trong đời nhị đại gia kia thật không phải đã thu nhận người, mà là thành tấm mộc cả đời.
(Tấm mộc: lá chắn, ví với cái cớ viện ra để thoái thác che đậy)
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Vương Trung Đỉnh vẫn lấy khăn tay lau một phen trên mắt Hàn Đông, không nói gì.
Hàn Đông vừa nếm được ngon ngọt liền ngậm không bĩu môi nữa, nước mắt càng lau càng nhiều, càng lau càng nhiều, rất có loại khí phách ngươi còn không nói lời nào ta sẽ nhấn chìm cái nhà này luôn.
Vương Trung Đỉnh rốt cục nhịn không được mở miệng dỗ dành: "Được rồi, chẳng phải mới đá em hai cước sao? Ngẫm lại trước kia em quay phim, rơi đến sau lưng thành một khối xanh tím cũng không hé răng."
Hàn Đông khóc thút thít, "Cái này... này có thể giống nhau sao?"
"Sao lại không giống?" Vương Trung Đỉnh xoa xoa khóe mắt Hàn Đông.
Nước mắt đê tiện của Hàn Đông tiếp tục ròng ròng chảy xuống, "Em đá anh hai cước, trong lòng anh có thể thoải mái không?"
Đừng nói đá, Hàn Đông chỉ là ghẹo một chút, Vương Trung Đỉnh cũng sẽ có loại muốn gọt chết hắn!
Vương Trung Đỉnh bị Hàn Đông lừa đến suy bụng ta ra bụng người, vì thế kéo kéo cái đuôi thỏ của hắn, hỏi: "Mông còn đau không?"
Hàn Đông lại bắt đầu học theo Du Minh, vươn thẳng lưng làm một bộ dạng ta "không đau", ta rất "kiên cường".
Vương Trung Đỉnh liền vén chăn lên nhìn nhìn.
Kết quả phát hiện Hàn Đông quả thật không có gì có thể yếu đuối, trên cái mông một vết thương nhỏ cũng không có.
Hàn Đông cũng trộm liếc mắt một cái, lúc ấy một trận quặn đau như vậy, sao giờ một chút dấu vết đều không có đây? Chẳng sợ hồng một chút cũng được a!
Vì thế, hắn càng làm ra vẻ đáng thương.
"Anh cũng biết trước kia em kết giao 78 đối tượng đều là nữ, em chưa từng nghĩ tới có một ngày bị nam nhân cưỡi ở dưới thân. Anh thao không chỉ là cái mông của người ta, mà là cả tự tôn của em nữa! Anh nói thao thì thao a, anh làm gì còn thao tàn nhẫn như vậy? Mông người ta đau..." Hưởng thụ nước mắt tầm tã như mưa rào mùa hè.
Vương Trung Đỉnh nhìn bộ dạng này của Hàn Đông, thật sự vừa nổi lên một trận đau lòng vừa muốn tiếp tục hung hăng trừng trị một phen.
Bất quá cuối cùng cũng chỉ dùng tay mát xa cho hắn vài cái, không có tiến hành động tác tiếp theo.
Vì trình độ cao nhất để áp bức Vương Trung Đỉnh phải ôn nhu, Hàn Đông tiếp tục hướng lưng về phía y liệt liệt không quay lại.
Vương Trung Đỉnh rốt cục ôm lấy hắn, giọng điệu dịu dàng ra lệnh: "Đông Đông, tôi đếm tới ba, lập tức thu nước mắt lại!"
Hàn Đông nghe được hai chữ Đông Đông kia, tâm đều hóa rồi.
Loại thời cơ này sao có thể thu a? Không nghe được baby tuyệt đối không thôi!
Vương Trung Đỉnh không quen cái tật xấu này của hắn, tuy rằng cũng đã chiều chuộng hết mức rồi, nói thẳng: "Còn khóc có tin tôi vạch trần em không?"
Quả nhiên, nước mắt vèo một cái liền dừng rồi.
"Ngủ!" Vương Trung Đỉnh lần nữa hạ lệnh.
Vì thế, Nhị Hàng này mới vừa rồi còn kêu gào cái gì tự tôn nam nhân, mông đau, đau đến khó chịu, không đến hai giây đã không hề trở ngại đi vào giấc ngủ, sau khi ngủ vẫn không quên đắc ý mấy câu.
"Hôm nay không ăn mệt, còn được chiếm tiện nghi."
Vương Trung Đỉnh liếc mắt nhìn hắn, "Chiếm tiện nghi như thế nào?"
"Phạm vào nhiều lỗi như vậy, lại có thể thực sướng một phen, thích xong còn có người dỗ, ai có kĩ năng này của ta?" Nhe răng cười xấu xa.
Nếu đặt tại lúc trước, Vương Trung Đỉnh đã sớm kéo hắn dậy chỉnh đốn một trận rồi! Hiện tại cũng không biết là có phải bị Hàn Đông lây bệnh "Tiện" rồi hay không, thấy tấm đức hạnh này của hắn không chỉ không nổi bão, ngược lại có loại cảm giác càng xúc động.
Vài ngày sau đó, Vương Trung Đỉnh vì để đề phòng Hàn Đông, một mực nhốt hắn trong nhà.
Hàn Đông bị dạy dỗ một phen xong khẩu vị không hề ảnh hưởng trái lại còn tăng lên, vốn dĩ ngày trước không ăn thức ăn quá béo, hiện tại thực phẩm dầu mỡ đều bao đủ.
Giọng điệu Tây Tây chua chua nói: "Ba ba là muốn hại chú."
Hàn Đông phi thường phối hợp bày ra một bộ dạng thống khổ, nuốt đến dị thường gian nan, sau đó lắc lắc mặt hướng Tây Tây nói: "Ta biết, nhưng không có cách nào a!"
Tây Tây mấp máy lên cái miệng nhỏ nhắc nhở: "Chú có thể đưa cho kẻ thù của chú ăn."
Hàn Đông giả ngu, "Kẻ thù? Ta làm gì có kẻ thù nào?"
"Quần lót của chú bị thủng lỗ lớn là do cháu cắt." Ánh mắt Tây Tây tràn đầy địch ý.
Hàn Đông không giận ngược lại cười, "Vậy sao? Ba ba của cháu nói là rất khêu gợi, cám ơn cháu."
Tây Tây còn nói: "Chú niệm mười lần "con chuột"..."
"Con chuột, con chuột, con chuột, con chuột..."
Sau khi đọc xong, Tây Tây hỏi: "Mèo sợ nhất cái gì?"
Hàn Đông không cần suy nghĩ nói: "Con chuột."
"Trúng kế trúng kế, chú bị cháu trêu đùa rồi!" Tây Tây cố ý vỗ tay để gây thù hận.
Nhưng không, Hàn Đông đầu tiên là cười ha ha một trận, sau đó nắm cái mặt nhỏ của Tây Tây nói: "Cháu rất thông minh."
Mặt Tây Tây nháy mắt chìm xuống.
Một lát sau, nhóc con lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu.
"Người kia bộ dạng thật kỳ quái, chân dài thân ngắn, mông lớn như vậy. Con mắt lõm vào, cả một đầu tóc quăn..."
Hàn Đông nhịn không được chen lời nói: "Cháu là đang nói ta hay là tự giễu vậy?"
"..."
Tây Tây thấy dùng lời công kích không có tác dụng, lại cấu mạnh một cái lên tay Hàn Đông.
Hàn Đông cũng đùa lại quay sang cấu nhẹ một cái.
Tây Tây rõ ràng không đau, nhưng vì trả đũa, vẫn làm vẻ mặt ủy khuất chạy đến chỗ Vương Trung Đỉnh cáo trạng.
"Ba ba, đuôi sam thúc thúc cấu con, người xem!"
Vương Trung Đỉnh tùy tiện nhìn lướt qua, liền trả lời: "Chú ấy không hiểu chuyện, đừng chấp nhặt."
"Cứ bắt con mẫu mực mô phạm như bây giờ thật sự mệt mỏi quá, ngẫu nhiên tư tưởng cũng muốn nghỉ ngơi một chút." Tây ảnh đế làm một bộ dạng không chịu nổi gánh nặng.
Vương Trung Đỉnh lại nghiêm túc nói: "Tư tưởng ý thức là không được phép nghỉ ngơi, nghỉ ngơi liền sinh ra ý nghĩ sa đọa."
Mới vừa nói xong, chuông cửa liền vang lên.
Vương Trung Đỉnh không quay ra cửa nhưng qua màn hình đối giảng nhìn thấy mặt Hạ Hoằng Uy, thần kinh không khỏi căng chặt.
Không cần hoài nghi, Hạ Hoằng Uy chính là đến tìm Hàn Đông.
Nhớ ngày đó tín nhiệm đem trọng trách giao vào tay Hàn Đông như thế, để hắn thay mình "bảo quản", không nghĩ tới Hàn Đông bảo quản bảo quản liền lấy làm của riêng.
Cơn tức này ai có thể nuốt trôi được đây?
"Cậu ấy và Du Minh không có chuyện gì." Vương Trung Đỉnh trực tiếp giải thích thay Hàn Đông.
Hạ Hoằng Uy nói: "Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn gặp."
"Du Minh thích cậy ấy không liên quan gì đến cậy ấy, cậu gặp cũng vô dụng, hay là tự xem lại vấn đề trên người mình đi."
"Tôi chỉ muốn gặp hắn." Ánh mắt Hạ Hoằng Uy như đuốc.
Mặt Vương Trung Đỉnh ngạnh như cương.
Vì thế, hai người lại căng thẳng ngay trước cửa.
Cuối cùng người thỏa hiệp trước lại là Hạ Hoằng Uy, hắn lần đầu tiên cúi cái đầu cao ngạo, nói ra lời thật lòng.
"Tôi là tới tìm hắn lĩnh giáo, giờ có thể vào chưa?"
Vương Trung Đỉnh sửng sốt, "Lĩnh giáo?"
Hạ Hoằng Uy tức giận đẩy y ra, "Tránh sang một bên."
Hàn Đông vừa nhìn thấy Hạ Hoằng Uy liền sợ.
"Anh... Anh đến đây làm gì?"
Hạ Hoằng Uy cư nhiên lại thật sự nhẫn nhịn không động thủ với Hàn Đông, mà chỉ giữ bộ mặt âm trầm nhượng Hàn Đông một bước nói chuyện.
"Nói ở đây." Vương Trung Đỉnh ngữ khí quyết đoán.
Thấy Hạ Hoằng Uy lại muốn trở mặt, Hàn Đông vội vàng hoà giải.
"Được được được... Ở đây nói, đi ra ngoài rất phiền toái, đi sang phòng tôi là được."
Kết quả, Vương Trung Đỉnh vẫn là lời nói kia.
"Vậy cũng đừng đi, ở đây nói."
Hàn Đông đô có chút không yên tâm, quay sang Vương Trung Đỉnh xấu hổ cười, "Không cần phải bày đặt như vậy đi?"
"Tôi là đề phòng em!"
"Á..."
Từ sau khi trải qua trận nháo này, ý thức phòng lang của Vương Trung Đỉnh liền vô cùng mạnh.
Y phát hiện cái gọi là quy luật tin tưởng vào tình yêu sẽ bên nhau trường cửu, cái gì tín nhiệm lẫn nhau, cái gì cho đối phương không gian tự do toàn bộ đều là cái rắm! Hàn Đông hàng này chỉ có thể lấy dây thừng cột lại, dùng roi mà quất, một khắc cũng không thể lơi lỏng!
Cuối cùng chọn lấy biện pháp hoà hợp, vẫn là tiến hành nói chuyện tại phòng khách, chẳng qua tất cả mọi người đều tránh đi, chỉ còn lại hai người Hàn Đông cùng Hạ Hoằng Uy.
Vương Trung Đỉnh ở ngay tiểu hoa viên bên ngoài cắt tỉa, nhìn vẻ mặt thanh thản, kỳ thật tâm đang treo so với bất kì người nào đều cao hơn.
Tây Tây thì thừa dịp mọi người không chú ý, ăn vụng thức ăn Hàn Đông để lại.
Vừa ăn vừa tự an ủi mình: Mẫu mực có ích lợi gì? Mẫu mực chính là tạo điều kiện cho người khác sa đọa.
Ba của ta ngốc, nhưng ta không ngốc!
Hạ Hoằng Uy vốn là muốn lĩnh giáo Hàn Đông cách ở chung với Du Minh, muốn Hàn Đông chỉ dạy phương diện nào hấp dẫn Du Minh, từ đó rút ra kinh nghiệm, sửa lại những chỗ không tốt.
Kết quả mở miệng nói lại biến thành thái độ khác.
"Cậu rốt cuộc có chỗ nào tốt?"
Hàn Đông khiêm tốn cười cười, "Tình hình cụ thể chi tiết mời xem weibo Trung Trung."
Hạ Hoằng Uy, "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...