Phong Mang

Trong lúc Lý Thượng đang giành toàn bộ sự chú ý, Hàn Đông vẫn còn ở cách lối vào sảnh hơn mười thước tận lực cầu xin.

"Tôi chính là Hàn Đông, muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa các người mới tin?"

"Chứng minh? Này phải chứng minh như thế nào? Tôi chẳng lẽ đem hóa trang tẩy đi?"

"Chẳng lẽ các người không nghe ra giọng của tôi sao?"

"..."

Nguyên do sự tình là vậy, sau khi Hàn Đông hóa trang xong, xinh đẹp động lòng người đi đến tập sảnh. Vốn là đang tràn đầy tự tin, ai nghĩ đến lại bị ngăn cản ngay tại lối vào.

"Thực xin lỗi tiểu thư, hoạt động bên trong là bí mật, cho nên cô không thể vào a."

Hàn Đông mới đầu vẫn là một bộ đắc ý, "Tôi không phải đi xem, tôi là đi dự thi."

"Cô đang làm gì chúng tôi mặc kệ, chúng tôi chỉ cần bằng chứng có thể chứng minh thân phận của cô." Bảo vệ trị an nói.

Hàn Đông như trước duy trì nụ cười tao nhã, "Thật ngại, bằng chứng chứng minh thân phận của tôi để ở bên trong. Hơn nữa tôi đã đăng ký rồi, không tin các người kiểm tra lại đi."

Bảo vệ trị an bán tín bán nghi lôi danh sách đăng ký ra, "Tên là gì?"

"Hàn Đông."

Vốn tưởng rằng bảo vệ trị an sẽ chấn động, không ngờ người ta chỉ xem thường cười cười.

"Đừng đùa, Hàn Đông là nam."

Hàn Đông lập tức khôi phục giọng nam, "Tôi vốn là nam, là đề thi khảo sát yêu cầu chúng tôi giả dạng nữ."

Bảo vệ trị an không biết chuyện thi đấu gì ở bên trong, bọn họ chỉ thực hiện chức trách của mình, nhìn thấy nhân vật khả nghi thì ngăn lại. Không còn cách nào, muốn trộm chui vào thì sợ quá nhiều phóng viên, khó lòng phòng bị.

Lý Thượng người ta lại thông minh hơn nhiều, mang theo cả đoàn hoá trang, từ vào đến ra không hề có chướng ngại.

Hàn Đông một người không mang, cứ như vậy đơn thương độc mã đi đến phòng hóa trang, kết quả lúc đi ra hoàn toàn thay đổi thành người khác.

Vì thế, liền có một màn thế này.

Người ở bên trong chờ thật lâu cũng chưa thấy Hàn Đông tiến vào, dần dần kiên nhẫn sắp bị mài đến không có.

"Xảy ra chuyện gì a?"

"Đã bao lâu còn chưa tới?"

"Đây là đi bôi phấn hay là đi sơn tường vậy? Thật sự che không được thì đừng che nữa."

"..."


Phùng Tuấn hướng ánh mắt sang Vương Trung Đỉnh ý hỏi, có muốn để Lý Thượng biểu diễn trước hay không?

Vương Trung Đỉnh biết rõ độ mài chít của Hàn Đông, liền gật đầu đồng ý.

Lý Thượng đang tán gẫu cùng Calne đến sôi nổi, nghe được thông báo đành lưu luyến phất phất tay: "Tôi đi biểu diễn trước."

Calne thần tình chờ mong, "Cố lên!"

Một khắc Lý Thượng đi lên khán đài, cảm giác máu toàn thân đều nóng, giống như so với lúc nhận giải thưởng còn kích động hơn.

Người đáp diễn cùng hắn là thầy huấn luyện phong thái mới của Hàn Đông, vị này là diễn viên đóng thế thế vai mọi loại nhân vật, thấy Lý Thượng vẫn nhịn không được khen: "Cậu là nam nhân có vóc dáng hóa trang xuất sắc nhất tôi từng thấy."

Lý Thượng biết đây là người huấn luyện cho Hàn Đông, liền cố ý hỏi: "Hàn Đông hoá trang không tốt sao?"

"Cậu ta? Cậu ta chịu hóa trang đã là tốt rồi! Từ khi tôi bắt đầu huấn luyện tới nay, cậu ta chưa từng nghiêm túc phối hợp qua một lần, sau lại làm cũng không ra hồn."

Nghe lão sư vừa nói như thế, trong lòng Lý Thượng đã kiên định.

Quá trình biểu diễn này nhìn như đơn giản, trên thực tế khó khăn không nhỏ. Không có một lời kịch, hai người trao đổi toàn bộ bằng thần thái cùng động tác, căn bản là ngẫu hứng phát huy.

Chỉ thấy Lý Thượng nằm nghiêng trên giường, tư thái xinh đẹp.

Lão sư xốc váy hắn lên, lộ ra đôi chân đẹp đã được xử lý tỉ mỉ. Làn váy trượt đến bắp đùi, Lý Thượng nhẹ nhàng đè tay hắn lại, ánh mắt quyến rũ động lòng người. Vốn là hành động bất đắc dĩ che thân phận nam nhân, lại làm cho người xem ở hiện trường nhìn thành cảm giác nửa vời, dục cự còn nghênh.

Calne quay sang Vương Trung Đỉnh tán dương: "Diễn viên này thật không đơn giản, thế nhưng có thể đem cử chỉ thần thái của nữ nhân bắt chước đến độ tinh tế như thế."

Vương Trung Đỉnh chỉ cười cười, không nói lời nào.

Tiếp theo, bàn tay lão sư lại bắt đầu vuốt ve chân Lý Thượng, ánh mắt muốn thăm dò vào mảnh đất nguy hiểm giữa hai chân. Lý Thượng đột nhiên lanh lợi quay người một cái, vô cùng xảo diệu né qua. Quá trình này không hề gây cảm giác bối rối, ngược lại như là người yêu đang vui đùa, bộ dáng nghịch ngợm lại khiêu khích.

Calne vỗ tay.

"Quá tuyệt vời!"

Ngay cả người bình tĩnh như Phùng Tuấn, cũng không thể không trước hết kêu "cắt".

"Không thể tiếp tục diễn, tiếp tục diễn sẽ thật sự xảy ra chuyện."

Sau một loạt tiếng cười, trong phòng vỗ tay sấm dậy.

Giờ này khắc này, Hàn Đông vẫn là không thấy bóng dáng.

Thẩm Sơ Hoa thấy chủ tử nhà người ta khoe khoang như vậy, nhất thời mất bình tĩnh, giận dữ đứng dậy đi ra ngoài.

Hàn Đông đang lo lắng trông thấy quý nhân, vội chỉ cho bảo vệ trị an.

"Đó là trợ lý của tôi, nàng có thể chứng minh."


Không ngờ, Thẩm sơ hoa căn bản không có đi ra ngoài, chỉ đứng ở cửa nhìn lướt ra ngoài một lát. Thấy Hàn đại mỹ nhân cách đó không xa, trong lòng dè bỉu: không phải chỉ có chân dài chút, trang điểm dày một chút, có gì đặc biệt hơn người?

Hàn Đông thấy Thẩm Sơ Hoa không có động tĩnh, liền lớn tiếng nói: "Bọn họ không biết tôi, nhanh chóng giúp tôi chứng minh."

Bên ngoài nhiều người ồn ào, Thẩm Sơ Hoa không nghe thấy hắn nói cái gì, chỉ âm thầm đắc ý: bộ dạng quả thật đẹp hơn ta một chút, nhưng giọng nói còn kém ta một khoảng lớn...

Vì thế cảm thấy khoan khoái trở về tập sảnh.

Tiểu Lương hỏi: "Thấy Hàn Đông đến chưa?"

Thẩm Sơ Hoa lúc này mới nhớ tới mục đích chính mình đi ra ngoài, "Hay là tôi đi tìm lại xem?"

Tiểu Lương kéo vai nàng lại, "Quên đi, vẫn là tôi đi đi."

Hàn Đông bởi vì Thẩm Sơ Hoa không nhận ra hắn tức giận gấp bội, chợt thấy tiểu Lương đi ra.

"Tiểu Lương, tiểu Lương, tôi là Hàn Đông a!"

Tiểu Lương xem xét Hàn Đông một lượt, sau đó giống như Thẩm Sơ Hoa, không nói một câu liền đi vào.

Cái rắm... Hàn Đông quả thực muốn nói tục, một đám các người đều mù sao?

Bất quá, tiểu Lương sau khi đi vào không trực tiếp ngồi xuống, mà đến trước Vương Trung Đỉnh báo cáo nhỏ.

"Vương tổng, tôi hoài nghi Hàn Đông có khuynh hướng làm càn."

"Làm càn?" Vương Trung Đỉnh không rõ lí do.

Tiểu Lương nghiêm trang nói: "Hàn Đông mướn một nữ nhân vóc dáng gần giống với cậu ấy, ngay tại lối vào. Lúc tôi đi ra ngoài cô gái kia đang tranh chấp cùng bảo vệ trị an, hét rằng nàng chính là Hàn Đông. Tôi không dám dẫn cô ta vào, sợ ngộ nhỡ bị người ta vạch trần, liền mất mặt. Tôi cảm thấy thua trận đấu không quan trọng, quan trọng là... Không thể thua tôn nghiêm."

Mặt Vương Trung Đỉnh lúc ấy liền co rút.

Không biết có phải là bởi vì thấy tiểu Lương cáo trạng với Vương Trung Đỉnh sắc mặt dị thường hay không, không khí hiện trường càng thêm nôn nóng.

"Hàn Đông rốt cuộc có tới hay không?"

"Có phải là không có can đảm không? Nếu vậy liền tuyên bố truất quyền đi, đừng chậm trễ thời gian của mọi người."

"Tôi thấy hoàn toàn có thể trực tiếp tuyên bố kết quả rồi."

Calne cũng hướng Vương Trung Đỉnh hỏi: "Đông Đông rốt cuộc làm sao vậy?" Trong mắt còn có một tia chờ mong.

Vương Trung Đỉnh đành phải hướng tiểu Lương nói: "Cậu đi ra lại đi, nhận người kia vào."


"Nhận? Đi đâu nhận?"

Vương Trung Đỉnh nói từ trong kẽ răng, "Người phụ nữ kia chính là cậu ấy."

Tiểu Lương, "..."

Hàn Đông thật sự không còn cách nào, đành phải đưa tay về phía bảo vệ trị an.

"Cho tôi mượn di động dùng được không? Tôi gọi điện thoại cho Vương tổng."

Bảo vệ trị an nói: "Thật ngại, công ty vì đề phòng ghi âm, tạm thời tịch thu điện thoại của chúng tôi rồi.

Mẹ kiếp! Hàn Đông quả thực muốn điên rồi, đúng lúc này, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.

Không phải tiểu Lương, là Du Minh.

Cậu ấy làm sao lại tới đây?

Hàn Đông có chút luống cuống, hắn rõ ràng đã gạt Du Minh, sợ Du Minh thấy thấy bộ dạng này của mình sẽ lún càng sâu.

Làm sao bây giờ?

Hàn Đông đã mất phương hướng đến kịch phản, hắn hiện tại không nói được Du Minh có thể nhận ra hắn hay không, mà là tự hỏi mình có nên đi vào hay không...

Đúng lúc này, ánh mắt Du Minh đột nhiên vòng lại đây.

Hàn Đông vội vàng cúi đầu chạy về hướng ngược lại.

"Hàn Đông!" Tiểu Lương hô to một tiếng.

Bước chân hai người đồng thời dừng lại.

Du Minh mới vừa rồi còn hoài nghi, bởi vì cậu chính là vì muốn xem Hàn Đông giả nữ mà đến, hơn nữa dáng người của Hàn Đông cậu cũng đã quen thuộc. Bây giờ nghe có người gọi như vậy, cậu mới dám tin tưởng.

Hàn Đông vì tránh xấu hổ, vẫn là chủ động lên tiếng chào hỏi Du Minh.

"Hây, Minh nhi."

Nghe được tiếng của Hàn Đông, Du Minh lúc ấy liền một trận choáng váng.

Hàn Đông cùng tiểu Lương đi vào trước, Du Minh ngây ngốc theo sát ở phía sau.

"Vương tổng, Hàn Đông đến rồi!"

Tiểu Lương này cao giọng hô, đem toàn bộ ánh nhìn của mọi người hấp dẫn tới cửa.

Hàn đại mỹ nhân mặc áo sơ mi bó eo cao phối hợp với quần tây ống đứng, đuôi ngựa tràn đầy gợi cảm vểnh lên, tóc mái cuộn kiểu Lưu Hải, môi đỏ mọng diễm lệ, ánh mắt sắc bén... Từ cửa đi đến trên đài này vài bước, cả tập sảnh lặng đi.

(tóc mái kiểu Lưu Hải: hình như là tóc mái ngắn cuộn cúp vào)

Có vài người còn không tự chủ quay về phía cửa nhìn, không phải nói Hàn Đông đến sao? Người đâu?

Vì tránh xuất hiện hiểu lầm vừa rồi, Hàn Đông trực tiếp tháo khăn lụa xuống, tiếp theo dùng nguyên thanh tự giới thiệu.

"Hàn Đông, cũng chính là Hàn đại Tiên nhi."


Vừa dứt lời, tập sảnh tĩnh mịch nháy mắt nổ tung.

Biểu tình của mọi người đã muốn không thể dùng từ kinh hỉ để hình dung, quả thực chính là hoảng sợ.

Ngay cả mặt lạnh Phùng Tuấn cũng phá lệ mở miệng vui đùa, "Đại Tiên nhi, tôi là đang ở trong mộng của ngài sao?"

"Oh my god" trong miệng Calne trực tiếp đổi thành "oh no!!"

Vương Trung Đỉnh phản ứng siêu cấp nhanh nhẹn đưa bàn tay chặn ngang ngực Calne, đem hành động muốn chạy như điên qua hôn Hàn Đông của hắn bóp chết từ trong trứng nước.

Lý Thượng cả người đều suy sụp, má hồng đều che không được sắc mặt xám trắng.

Mà vua bình tĩnh của chúng ta, mặt than đế, đệ nhất đại cái Du Minh đồng chí lại có thể bởi vì không chờ được phát ra tiếng trước mọi người.

(đại cái: mai rùa, chắc là ý chỉ vỏ bọc lớn, là người hướng nội, it thể hiện cảm xúc thật)

"Không phải còn có biểu diễn sao?"

Phùng Tuấn giống như giờ mới kịp phản ứng, vội nói: "Được rồi, còn phải làm phiền lão sư một chút."

Lão sư cũng đang giống như người ở trong mộng mới tỉnh gật đầu, "Nên làm, nên làm."

Biểu diễn chính thức bắt đầu.

Hàn Đông không có bày tư thế gì, chỉ biếng nhác nằm ở trên giường, liền đã có một cỗ diễn cảm đáng yêu loá mắt.

Bàn tay lão sư đưa đến đai lưng Hàn Đông, thong thả chạm vào muốn cởi ra. Thoạt nhìn không giống như là hắn đang thử năng lực ứng phó của Hàn Đông, trái lại giống Hàn Đông đang thử năng lực ứng phó của chính mình.

Tim mọi người đều ở một khắc này nhéo lên.

Ánh mắt lão sư mâu thuẫn lại giãy dụa, đã muốn nhanh chóng cởi lại sợ lộ ra. Hàn Đông ngược lại là một tư thế mặc ngươi muốn làm gì thì làm, cởi đi, tiếp tục cởi.

Dây lưng rốt cục cởi bỏ, bàn tay lão sư chạm vào eo Hàn Đông, ra vẻ muốn xoa đi xuống.

Hàn Đông không đè tay hắn lại như Lý Thượng, chỉ hơi xoay chuyển thân thể nửa vòng.

Ở một khắc quần suýt bị kéo xuống kia, trước mắt lão sư xuất hiện non nửa cánh mông như ẩn như hiện. Giống như nếu tiếp tục dùng lực, cả miếng thịt tròn tròn liền lộ ra.

Tròng mắt Calne đều đỏ rồi.

Nếu Lý Thượng biểu diễn còn có thể khiến Calne cảm giác được cử chỉ thần thái tinh tế của nam nhân so với nữ nhân, Hàn Đông biểu diễn như vậy đã muốn cho hắn không cảm thấy được hơi thở nam nhân, vị trước mắt này từ đầu đến đuôi chính là một cô gái.

Bàn tay lão sư theo cánh mông trượt đến giữa hai chân Hàn Đông, thời điểm chỉ mảnh treo chuông, Hàn Đông không xoay người cũng không trốn, ngược lại đứng dậy nhảy tới trên người lão sư.

Lão sư lúc ấy cũng cảm giác một cỗ sóng nhiệt nhảy lên tới yết hầu.

Hai chân Hàn Đông ôm lên eo của hắn, ánh mắt tà tà, nụ cười yêu diễm theo khóe miệng đẩy ra, bộ dáng kia giống như đang nói: Ngươi sờ a, có bản lĩnh ngươi tiếp tục sờ a!

Quá trình này có phải là đang khảo sát kỹ năng biểu diễn của Hàn Đông kia? Bất ngờ thuần túy là đang khảo nghiệm nhóm giám khảo.

Mỗi người đều dùng hết các loại phương pháp ngụy trang, thậm chí âm thầm phân cao thấp, nhìn xem ai có thể nhẫn đến cùng.

Về mặt này,kỹ năng xuất thần nhất phải chúc mừng Vương tổng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui