- Vạn mong Đường đại nhân chiếu cố nhiều hơn!
Triệu đại nhân mừng rỡ tới mức cái miệng không khép lại được, có thể được sự chú ý của tướng gia, thăng chứng muốn chậm cũng không được, một bước lên mây, vinh hoa phú quý hưởng không hết.
Đám linh tránh ra một con đường, Đường Tiểu Đông tiến vào trong sân, Lôi Mị theo sát một bên.
Đi theo phía sau hai người, Triệu đại nhân càng khẩn trương muốn chết, lòng bàn tay nắm chặt trường kiếm tràn đầy mồ hôi.
Đường đại nhân chính là thân tín tâm phúc của tướng gia, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cái đầu của chính mình nhất định phải dọn nhà.
Đường Tiểu Đông vừa mới tiến vào giữa sân, lập tức cảm thụ được sát khí lạnh lẽo bá đạo giống như gió sầm biển gào ập tới. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Đường Tiểu Đông mỉm cười, thẳng thắn cho thấy ý đồ tới của hắn:
- Bản nhân yêu tài, không hi vọng một hào kiệt như Chiến huynh đây phải vẫn lạc lúc còn tráng niên, vì vậy khẩn cầu Triệu đại nhân mở một tay.
Sát khí bá đạo ập tới giống như bài sơn đảo hải, chấn động thẳng tinh thần, may mà Lôi Mị đứng một bên lặng lẽ cầm tay hắn, âm thầm vận huyền công thay hắn triệt tiêu hơn phân nửa áp lực, bằng không hắn sao có thể giữ được biểu tình thong dong trấn định như vậy.
Hai con ngươi của Chiến Thiên Nhai co rụt lại, nội tâm giật mình không nhỏ, sát khí bá đạo dĩ nhiên không thể lay động được tâm thần của đối phương, chẳng lẽ người thanh niên tướng mạo không xuất chúng này là cao thủ tuyệt đỉnh?
- Ngươi là ai?
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Ta chỉ là một thương nhân.
Chiến Thiên Nhai bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Sát khí bá đạo chợt biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, áp lực vô biên cũng đột nhiên biến nhẹ.
Đường Tiểu Đông âm thầm thở ra một hơi thật dài, ười nhẹ nói:
- Bên cạnh ta thiếu mấy hậu vệ đắc lực, giang hồ nghe đồn Chiến huynh chính là một nhân vật tài giỏi, cũng không biết là thực hay giả? Nếu như Chiến huynh có thể đánh thắng được vị cô nương này, ta có thể suy nghĩ mời Chiến huynh…
- Hỗn trướng, thời điểm Chiến Thiên Nhai ta hỗn trong giang hồ, tiểu tử ngươi còn…
Chiến Thiên Nhai chịu không nổi khiêu khích, huy vũ nắm tay rít gào như sấm, thấy Lôi Mị không chút biến hóa tiến lên ba bước, con ngươi không khỏi co rụt lại, một câu cuối cùng cũng mạnh mẽ nuốt vào trong bụng.
Hai tay Lôi Mị ôm quyền:
- Tiểu nữ bất tài, lúc còn nhỏ từng học cùng mẫu thân một hai năm quyền cướng, cảm giác không trở ngại, hi vọng Chiến tiên sinh đừng để tiểu nữ thất vọng mới tốt.
Mị nhi thân yêu của ta, nàng thực đúng là hiền thê nha!
Đường Tiểu Đông mừng rỡ giơ ngón tay cái lên, Lôi Mị nói không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, Chiến Thiên Nhai cuồng ngạo làm sao có thể chịu được? Hắc hắc.
Chiến Thiên Nhai đã tức giận tức mới oa oa nhảy nhót, xương cốt toàn thân bạo tạc lách cách.
Tràng diện náo nhiệt như vậy, tự nhiên không thể thiếu Đường Điềm, tiểu nha đầu e sợ thiên hạ không loạn này sắn ống tay áo lên, lộ ra đôi cánh tay trắng nõn như ngọc:
- Uy, người cao to, nếu như sợ hãi hãy trở về theo sư nương ngươi học thêm vài năm.
Tiểu nha đầu này nói đủ độc nha, nhân vật giang hồ bình thường đều chịu không nổi, huống chi là Chiến Thiên Nhai cuồng ngạo, hắn đã tức giận sắp mất lý trí.
- Chờ một chút!
Chiến Thiên Nhai tức giận tới choáng váng, nắm chặt song quyền bức thẳng Lôi Mị, Đường Tiểu Đông cười nói:
- Chờ một chút, ta là một thương nhân coi trọng lợi ích, không có chỗ tốt ai muốn làm?
- Có rắm nhanh phóng!
Chiến Thiên Nhai rít gào như sấm, đã tức giận tới tái mặt.
- Một nghìn lượng bạc làm tiền đặt cược, thắng ngươi cầm bạc rời đi, nếu như thua…
Đường Tiểu Đông cố ý kéo dài âm điệu, kích thích khẩu vị của đối phương.
- Thua thì bốn huynh đệ chúng ta tùy ngươi xử trí, muốn chém muốn giết, Chiến Thiên Nhai ta quyết không nhíu mà
Người này quả nhiên đủ quang côn.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Giết ngươi? Ta không có hứng thú, như vậy đi, nếu như ngươi bị thua, vậy thì làm người hầu của ta đi, kỳ hạn ba năm.
Thời gian ba năm, chuyện của hắn cơ bản đã phát triển thành hình, nuôi trồng thế lực đã vào giai đoạn tương đối, người này lưu lại hay không cũng không còn quan trọng, dù sao người kiệt ngạo bất tuân cũng rất khó khống chế.
- Tùy ngươi, lão tử sẽ không thua, một nghìn lượng này, lão tử muốn chắc rồi.
Chiến Thiên Nhai chịu không nổi kích thích, giống như dã thú đã mất đi lý trí, điên cuồng hét lên đánh thẳng về phía Lôi Mị, hai người binh binh bịch bịch loạn thành một đoàn, hai thân ảnh lúc hợp lúc phân, khiến kẻ khác hoa mắt.
- Mỵ tỷ nỗ lực lên! Mỵ tỷ nỗ lực lên!
Phảng phất giống như người động thủ là bản thân, Đường Điềm e sợ thiên hạ không loạn, nhảy về phía trước hét lên ầm ĩ, cuồng nhiệt tới mức gió thổi lửa cháy, kéo theo đám binh sĩ xung quanh đều lấy đao gõ thiết thuẫn, lấy đuôi thương gõ xuống mặt đất, phát sinh tiết tấu thình thịch cổ vũ.
Tất cả mọi người đều cổ vũ cho Lôi Mị, thanh thế lớn chưa từng có.
Kỳ thực, Chiến Thiên Nhai và thái thú cũng không có thâm thù đại hận gì, chỉ là ăn qua chút xích mích nho nhỏ mà thôi, hôm nay vừa vặn Triệu đại nhân phát hiện bốn người bọn họ ở trong thành, nóng lòng muốn biểu hiện, lúc này mới dẫn theo đại đội nhân mã bao vây.
Đám người Chiến Thiên Nhai đâu cam lòng bó tay chịu trói, một lượt đánh đánh giết giết, không ít quan binh bị chết dưới tay bốn người, càng đáng càng thù hận, quan bình đều ước gì Lôi Mị giết chết Chiến Thiên Nhai.
Hai người đánh vô cùng kịch liệt trong vòng tròn quan binh bao vây, trước đó Lôi Mị đã từng đảm bảo dễ dàng chiến thắng Chiến Thiên Nhai, thế nhưng thấy nàng bàn tay trần, Chiến Thiên Nhai thì trang bị vũ khí đầy người, Đường Tiểu Đông nhìn cảm thấy hết hồn không thôi.
Lôi Mị áp dụng chính là chiến thuật du đấu, thân hình phiêu diêu bất định, quần áo phiêu diêu, trông rất đẹp mắt, đưa tới binh sĩ ủng hộ từng đợt, mà mỗi một lần công kích cuồng dã của Chiến Thiên Nhai đều đưa tới tiếng xuy xuy không hay.
Thấy chiêu chiêu cuồng dã của Chiến Thiên Nhai đều thất bại, Lôi Mị có kinh không hiểm, Đường Tiểu Đông không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm. hơn mười chiêu, tốc độ công kích của Chiến Thiên Nhai từ từ chậm lại, trên người tràn đầy mồ hôi, ngực lên xuống không ngừng, thở hồng hộc giống như lão ngưu sắp tắt thở, mà thân hình Lôi Mị càng thêm mềm mại phiêu diệt, đưa tới âm thanh ủng hộ không ngừng.
Giữa sân đột nhiên truyền ra tiếng kêu khẽ của Lôi Mị, hai thân ảnh đang quấn lấy nhau đột nhiên tách rời.
Chiến Thiên Nhai giống như bị trúng ma pháp trói buộc, vẫn duy trì tư thế chưởng trái che trước ngực, chưởng phải đánh ra công kích, trên gương mặt thô đen lúc hồng lúc trắng, quái dị vô cùng.
Lôi Mị cười dài chắp tay đứng bên cạnh Đường Tiểu Đông, má ngọc tràn đầy mây đỏ, trên trán trơn bóng ẩn hiện mồ hôi hột, hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Dù sao Chiến Thiên Nhai cũng là cao thủ giang hồ thàn danh, cho dù trước đó hắn đã chém giết với quan binh, tiêu hao không ít nội lực, còn thụ thương, nhưng vẫn liều mạng đánh nhau, quả thực khiến người khác phải kinh hãi, Lôi Mị tốn không ít sức mới thủ thắng.
Toàn trường vắng lặng, vô số đạo ánh mắt quái dị tập trung trên người Chiến Thiên Nhai.
- Uy, người cao to, ngươi thua, còn phát ngốc cái gì? Mau mau tới thỉnh an chủ nhân!
Đường Điềm được thế không tha người, hai chay chống eo nhỏ, bộ dáng giống như Chiến Thiên Nhai không nhận thua sẽ tới phiên nàng xuất thủ.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Danh tiếng của Chiến tiên sinh trên giang hồ rất tốt, đường đường là cao thủ thành danh, sao lại thua không nhận? Ha ha…
Cái mũ thật to chụp thẳng vào đầu Chiến Thiên Nhai để hắn không thể đổi ý, nếu như hắn dám thua không nhận, quả thực không còn mặt mũi nào hỗn trong giang hồ nữa rồi.
Chiến Thiên Nhai vẫn ngây người tại chỗ, trên gương mặt thô đen liên tục biến hồng biến trắng.
Đường Tiểu Đông mỉm cười:
- Kỳ thực, Chiến tiên sinh còn có một lựa chọn, nếu như Chiến tiên sinh cự tuyệt làm nô, ta coi như không có lần đánh cuộc này, ha ha…
Hắn nói xong, lập tức kéo theo Lôi Mị và Đường Điềm rời đi.
Chiến Thiên Nhai không tỏ thái độ, Triệu đại nhân không dám có nửa điểm thư giãn, hơi ra hiệu một chút, đám binh sĩ lại tiến lên bao vây chặt chẽ, vẫn như trước là thiết thuẫn hộ thân, trường mâu chỉ thẳng, đao phủ thủ ởđỉnh, vô số mũi tên sắc nhọn cũng chỉ thẳng vào bốn người.
Ý tứ của Đường Tiểu Đông rất rõ ràng, ngươi không muốn thực hiện lời hứa, lão tử lười quản ngươi, do Triệu đại nhân xử trí là được rồi.
Hành hung chống lại lệnh bắt, chỉ có một đường chết, nếu như không phải Đường Tiểu Đông đột nhiên chen vào một chân, bốn người chỉ sợ đã sớm bị loạn tiễn bắn thành con nhím.
Thần tình ba huynh đệ của Chiến Thiến Nhai vô cùng khẩn trương, nhìn chằm chằm vào đại ca chính mình, vừa rồi thân hãm hiểm cảnh, không có đường thoát đáng nói, chỉ có thể liều mạng cá chết lưới rách.
Nhưng khi Đường Tiểu Đông đột nhiên xuất hiện để bọn họ nhìn thấy được sinh cơ, biết rõ Đường Tiểu Đông và Lôi Mị một xướng một họa, cố ý làm lão đại tức giận, mắt thấy lão đại bước vào bẫy rập, nhưng dù sao cũng có tư tâm, không lên tiếng vạch trần.
Phu thê vốn là chim cùng rừng, đại nạn tới đều tự bay đi, huống chi bọn họ chỉ là huynh đệ kết nghĩa, chết tử tế không bằng sống, chân chính đối mặt với tử vong và sống sót, có ai dám nói không sợ chết.
Hiện tại, cái mạng của bọn họ hoàn toàn nằm trong tay đại ca, chỉ cần đại ca nói một tiếng không, khẳng định sẽ bị vô số mũi tên bắn thành con nhím.
- Con mẹ nó!
Chiến Thiên Nhai đầy mồ hôi hột đột nhiên hú lên một tiếng quái dị:
- Nguyệt đổ chịu thua, lão tử nhận thua rồi, ba năm thì ba năm!
Lần đặt cược này coi như rõ ràng trước mặt mọi người, nếu như hắn chơi xấu không nhận, sau này không còn mặt mũi hỗn giang hồ nữa rồi, hơn nữa đám quan binh đang nhìn chằm chằm, mắt lộ sát khí, đang ước gì bọn hắn lựa chọn buông tha, làm tốt công tác báo thù cho đồng bọn.
Chó lúc cấp bách còn có thể nhảy tường, người đang trong thời điểm tuyệt vọng mới có thể hạ quyết tâm phải chết, mà khi có con đường sống hiện ra trước mặt, ngu ngốc mới đi lựa chọn cái chết.
Ba năm làm nô bộc thì ba năm, chung quy sống tốt hơn mất mạng, tuy rằng danh tiếng bị hao tổn đôi chút, nhưng người lật lọng thất tin càng khiến người khác phỉ nhổ hơn, ngay cả giang hồ cũng không cần hỗn, ai bảo mình kỹ không bằng người.
Đường Tiểu Đông và Lôi Mị nhìn nhau cười nhẹ.
Thu thập hành lý lên đường, thái thú đại nhân có việc không thể tới đây tiễn đưa, do Triệu đại nhân thay mặt hộ tống, còn biếu tặng hai chiếc xe ngựa rất xa hoa và mấy con tuấn mã.
Thương thế của Vương Cường chưa lành, không thể xóc nảy, Đường Tiểu Đông an bài hay phụ tử bọn họ ngồi một chiếc, hai huynh đệ Thạch Lỗi ngồi một chiếc, Kha Vân Tiên và Châu nhi một chiếc, còn chiếc còn lại, ai mệt nhọc có thể thay phiên nghỉ ngơi.
Chiến Thiên Nhai và ba huynh đệ của hắn ủ rũ theo phía sau, Thạch Sùng Vũ là người hào phóng, hai người trò truyện với nhau vô cùng hăng say, sau khi biết được Lôi Mị là tiểu thư Lôi gia Giang Nam Phích Lịch Đường, tương lai chính là người thừa kế chức vị gia chủ, Chiến Thiên Nhai mới nghĩ chính mình thua không oan.
Hắn đã giao thủ với Lôi Tiểu Phượng, miễn cưỡng chiếm được một chút thượng phong, thế nhưng muốn đánh bại Lôi Tiểu Phượng, chỉ sợ không có thời gian một ngày một đêm rất khó phân ra được thắng bại, mà võ công của Lôi Mị cao hơn Phượng cô cô tới mấy thành, thua nằm trong tình lý.
Tiễn người hơn mười dặm, Triệu đại nhân đưa tới một bọc nhỏ, vẻ mặt biểu tình không ý tứ:
- Đường đại nhân, hạ quan chắp vá lung tung mới miễn cưỡng góp đỏ một trăm lượng, vạn mong đại nhân không nên ghét bỏ, hạ quan ngày sau nhất định…
Sắc mặt Đường Tiểu Đông trầm xuống, vẻ mặt không đồng ý nói:
- Triệu huynh như vậy là nhìn ta như người ngoài sao? Huynh đệ cùng nhà, cần gì phải làm như vậy?
Một trăm lượng bạc ngược lại không phải là ít, nhưng dù sao hắn luôn luôn giữ nguyên tắc không thu tiền tài bất nghĩa, Đồng Cương, thái thú hai thành Lôi Châu và Thanh Châu đưa bạc, hắn hoàn toàn không chút khách khí thu nhận toàn bộ.
Nhưng Triệu Liên Đống là một võ tướng ngũ phẩm tại Thanh Châu, coi như là quan quân trung cấp, nếu như là một tham quan, mấy trăm lượng cũng có thể lấy ra được, mà hiện tại hắn chắp vá lung tung mới miễn cưỡng góp đỏ một trăm lượng, còn là bạc vụn, nói rõ hắn không phải tham quan.
Người ta vô cùng khó khăn mới kiếm được chút tiền, nói không chừng cả nhà còn phải nhờ vào một trăm lượng bạc này để sống, sao hắn có thể không biết xấu hổ không thu?
- Đại ca…
Triệu Liên Đống kích động ôm quyền.
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn, ha ha cười nói:
- Huynh đệ, chờ ta đứng vững gót chân tại Trường An sẽ gọi ngươi tới giúp đỡ, là một chức quan nhỏ thì có gì tốt? Vẫn là buôn bán kiếm tiền mới vui vẻ, ha ha…
Triệu Liên Đống kích động nói:
- Đại ca đã nói, sao ta dám không nghe? Chỉ cần đại ca phân phó một tiếng, nước sôi lửa bỏng, Triệu Liên Đống ta tuyệt đối không nhíu mày.
- Tốt, như vậy định rồi!
Đường Tiểu Đông thoải mái cười to, vận khí ngày hôm nay rất không tồi, dùng kế thu được bốn huynh đệ Chiến Thiên Nhai, cộng thêm Triệu Liên Đống là một quan tốt, khôn khéo giỏi giang, có thể xem như một nhân tài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...