Phong Lưu


Đây chính là tư vị mỹ diệu, dục tiên dục tử khiến cho người ta đỏ cả mặt mà chúng tỷ muội vẫn thì thầm to nhỏ với nhau sao?

Nàng chỉ cảm thấy bản thân không thở nổi, bất quá hít thở không thông lại khiến cho toàn thân nàng run rẩy, cảm giác kỳ dị lại càng thêm mãnh liệt. Hai gò má nóng hổi như lửa đốt, bộ ngực có chút căng ra, đau nhức, lại có chút cảm giác là lạ, thân thể mềm nhũn không có một tia khí lực, sâu trong thân thể mạc danh kỳ diệu sinh ra vô số tầng gợn sóng, giống như có một dòng điện truyền đi toàn thân nàng, sau đó bạo t

trùng kích vào tinh thần nàng, linh hồn nàng...

Thân thể run rẩy, trái tim run rẩy, linh hồn cũng run rẩy....

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, có lẽ là chỉ trong nháy mắt, có lẽ đã trôi qua cả một thế kỷ, áp lực đột nhiên giảm bớt, chiếc miệng nhỏ anh đào của nàng được thả tự do, đôi môi hé mở hít thở từng ngụm từng ngụm.

- A…

Vừa mới hít thở được hai ngụm, chiếc miệng anh đào của nàng lại bị khóa chặt...

Cũng không biết qua bao lâu, nàng khẽ mở mắt, sau đó lập tức nhắm tịt lại.

Không biết từ lúc nào, hai cánh tay của nàng đã quấn chặt lên trên cổ hắn, hai chân khẽ kiễng lên, miệng nhỏ thơm ngát khẽ hé mở, mặc cho hắn tả xung hữu đột... Thân thể nàng đột nhiên kịch liệt run rẩy, hô hấp càng thêm dồn dập, phát ra thanh âm a...a..

Chẳng biết từ lúc nào bàn tay to lớn của hắn đã thò vào trong vạt áo trước ngực nàng, cảm giác lạnh như băng khiến cho toàn thân nàng run rẩy, bất quá nơi nào bàn tay của hắn lướt qua, lại có cảm giác giống như là lửa đốt, trở nên dị thường nóng rực, khiến cho nàng ngược lại khát vọng bàn tay lạnh như băng của hắn đến xoa dịu da thịt đang nóng rực. Tại https://truyenfull.vn

Đôi bàn tay to lớn khiến cho nàng sợ hãi khẩn trương giống như là thi triển ma pháp, mang đến từng đợt cảm giác thanh lương kỳ diệu, khiến cho da thịt nóng hổi của nàng được thư giải. Vành tai truyền đến cảm giác ngứa ngáy khiến cho nàng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ run rẩy...

Nhìn Hà Hiểu Nguyệt gần như sắp mất phương hướng, Đường Tiểu Đông nhẹ cười, tiểu MM đã lâu không cùng người tâm tình, rất dễ dàng bị kích động. Thời cổ đại nam nữ thọ thọ bất thân, chạm tay một cái, cam đoan ngươi sẽ gánh lấy danh hào sắc lang, lưu lanh, cho nên chỉ cần hơi chút khiêu khích xuân triều đã phun trào.

Thời hiện đại, ôm nhau dạo phố là điều rất bình thường, trước mặt mọi người hôn nhau thì không khác gì chuyện ăn cơm uống nước, ảnh H lan tràn khắp mọi nơi, một vài tiểu MM hư hỏng còn vụng trộm download từ trên mạng xuống xem..., ảnh H đã không còn là độc quyền xem trộm của đấng mày râu rồi.

Tình trường như chiến trường, không chỉ cần dũng mãnh, còn cần đến ám mưu, Vương Ngạo Phong muốn cướp người hả, lão tử cứ gạo nấu thành cơm đã, hắc hắc.

Cũng không biết linh hồn nhỏ bé phiêu đãng trong tiên cảnh hư vô xinh đẹp bao nhiêu lâu, Hà Hiểu Nguyệt chậm rãi mở mắt, mới phát hiện ra chẳng biết tự lúc nào bản thân đã nằm trên gường, xiêm y trên người đã bị cởi không một mảnh vải che thân, mà từng trận tư vị mỹ diệu khiến cho nàng dục tiên dục tử vẫn tầng tầng lớp lớp tuôn đến, khiến nàng không kìm lòng nổi phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

A, giữa ban ngày ban mặt, thực là mắc cỡ mà.


Liều mạng trở mình, nàng dãy dụa cố gắng lay động nửa thân trên, kéo tấm chăn gấm, cuốn chặt cả người lại.

Trong chăn tối om đưa tay không thấy năm ngón, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.

- Hiểu Nguyệt con ốm à, có cần cha đi mời đại phu không...

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói lo lắng bất an của lo lắng, khiến cho nàng cả kinh, trái tim suýt nữa vọt lên tận cổ.

- A... Cha... A… Hiểu Nguyệt không có chuyện gì... Nằm nghỉ một lúc là đỡ liền...A...

Càng khẩn trương, cảm giác kích thích khiến cho tâm hồn nàng run rẩy lại càng phát ra mãnh liệt, nàng sợ tới mức vội vàng che cái miệng nhỏ lại, liều mạng đè thấp thanh âm rên rỉ của mình xuống.

Thật sự nhịn không nổi rồi.



Tần Thiên Bảo chuồn khỏi Nhất Phẩm Trai, lòng vòng một hồi vẫn không thấy đại ca, không khỏi lo lắng, vội tìm Lý Ngạo nhờ hắn phái người đi tìm kiếm. Toàn bộ Thập Lý Tập đều dưới sự giám sát và điều khiển của Lý Ngạo, không có người thấy lão đại ly khai Thập Lý Tập, như vậy người vẫn còn ở bên trong, chỉ là không biết trốn ở chỗ nào. Tần Thiên Bảo muốn đi hỏi Hà Hiểu Nguyệt lại thấy Hà Ngụy ngồi ở hành lang, không có biện pháp đành phải kiên trì từ cửa sau leo tường trốn vào, chợt thấy một cánh cửa bị người đẩy ra, hắn sợ tới mức vội vàng co lại.

Quần áo không chỉnh tề, tóc tai rối bù, mặt đỏ bừng, Hà Hiểu Nguyệt đảo quanh khắp bốn phía sau đó ra dấu, sau đó là Đường Tiểu Đông đồng dạng quần áo không chỉnh tề dáo dác từ bên trong leo ra. Lúc trèo qua hàng rào thấp bé, Tần Thiên Bảo đột nhiên xông tới

khiến cho Đường Tiểu Đông có tật giật mình suýt nữa rơi từ trên tường xuống.

- Đại ca.

Tần Thiên Bảo dựng ngón cái lên, mặt mũi tràn đầy vẻ mập mờ.

Nhanh như vậy đã cua được mỹ nữ, công phu tán gái thực sự quá cao minh, cao đến mức khiến cho người ta bội phục...

Sau đó trong vòng vài ngày, Đường Tiểu Đông ngay cả đại môn của thư viện cũng chưa từng đi qua, trực tiếp từ hậu viện Nhất Phẩm Trai leo tường trốn vào trong trong hương khuê Hà Hiểu Nguyệt chơi trò mập mờ. Bất quá bởi vì còn đang chịu tang, hắn không thể phá giới, cho nên hưởng thụ chỉ là Hà Hiểu Nguyệt, mà hắn chỉ có thể thể hưởng thụ các món mỹ vị do Hà Hiểu Nguyệt tự tay xào nấu mà thôi.

Nữ nhi gần đây có chút khác thường, thường xuyên nói thân thể mệt mỏi cần về phòng nghỉ ngơi, mặc dù Hà Ngụy cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không phát hiện ra chuyện gì khác thường.


Giữa trưa ngày hôm nay, Hà Hiểu Nguyệt trốn ở trong phòng hưởng thụ tư vị tình yêu dục tiên dục tử, sau đó lưu luyến không muốn rời đi ra ngoài. Trên khuôn mặt, hương vị xuân triều vẫn còn chưa tiêu tan hết, thân thể vẫn tê dại bủn rủn vô lực, loại tư vị mỹ diệu làm cho nàng dục tiên dục tử này vẫn còn quanh quẩn trong đầu, yên lặng ngồi trong quầy, Hà Hiểu Nguyệt không có tâm trạng nào kiểm kê sổ nợ, trong hành lang đột

nhiên truyền đến tiếng va chạm khiến cho nàng giật minh tỉnh lại.

Trong đám thực khách trẻ tuổi chợt xuất hiện hai vị công tử ca răng trắng môi hồng dị thường tuấn tú, một chân đạp lên chiếc ghế đẩu, ống tay áo xắn lên, biểu lộ vô cùng lưu manh hoàn toàn trái ngược với ý phục bọn hắn mặc trên người.

- Tiểu nhị, thứ này cũng dám bưng lên cho đại gia ta?

Vừa rồi thanh âm hắn vỗ xuống bàn đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của tất cả thực khách trong đại sảnh, mọi người nhao nhao nhìn về phía mấy đĩa đồ ăn trên bàn.

Gì, hình như trong thức ăn có… Có... Đúng rồi, là con gián, có mấy vị thực khách dạ dày nhộn nhạo, che miệng chạy thẳng về phía hậu viện. Không đúng, mùa đông khắc nghiệt như vậy sao có thể có gián? Loại thời tiết mắc toi lạnh đến mức khiến cho còn người còn có thể chết cóng, ruồi, muỗi, gián, chuột đã trốn sạch rồi, sao còn dám ra ngoài hoạt động?

Tất cả mọi người lập tức minh bạch, hai người thiếu niên tuấn tú này là cố tình gây sự.

Bất quá không thể không khiến người ta bội phục bản lĩnh của hắn. Trong tiết trời khắc nghiệt của mùa đông, vẫn tìm thấy được một con gián, muốn không để cho người ta bội phục cũng khó. Vị công tử ca này đương nhiên là có bản lĩnh rất lợi hại, vì tìm được mấy con gián này, đã xới tung ba thước đất của một cái nhà kho chồng chất hàng tạp hóa lên.

Nếu như, vị công tử ca tuấn tú này nghe nói qua Khủng Long Bạo Chúa kỷ Phấn trắng chơi rất vui, khẳng định sẽ sai người bắt vài con về chơi đùa. Trên mặt tiểu nhị tràn đầy nụ cười chức nghiệp.

- Công tử, ngài đang nói đùa sao...

- A Toàn, dọn lên cho nhị vị công tử một bàn thức ăn miễn phí cho bọn họ…

Ngồi ở trong quầy, Hà Hiểu Nguyệt lười biếng phân phó một tiếng, loại sự tình phá bĩnh này phát sinh nhiều lắm rồi, biểu diễn song hoàng hí, một người cố ý gây sự, một người sắm vai đại anh hùng cứu mỹ nhân, đơn giản chính là muốn nàng để mắt đến mà thôi.

- Ôi, lão bản nương xinh đẹp như vậy, ca thích.

Vị công tử ca còn lại ánh mắt mê đắm, tiến về phía quầy, bàn tay trắng nõn thò ra nâng cằm Hà Hiểu Nguyệt lên.

Ba~!


Hà Hiểu Nguyệt vừa thẹn vừa xấu hổ đẩy bàn tay của hắn ra, đứng thẳng lên, mặt đẹp tái nhợt.

- Ngươi...

Cử chỉ hạ lưu của công tử ca này lập tức trở thành công địch cho chúng nhân, tất cả thực khách trẻ tuổi lập tức đứng lên, ánh mắt vô cùng phẫn nội đủ để mang hai công tử ca cố ý quậy phá này ra lăng trì, tùng xẻo.

Cả ngày bọn hắn nán lại Nhất Phẩm Trai này, mục đích thực sự là gì?

Ngay cả cụ già cũng biết được.

Giờ phút này lại có người sắc đảm bao thiên đi đùa bỡn thần tượng trong lòng bọn hắn, có thể chịu đựng nổi sao?

Dám cả gan động tay động chân với nữ thần trong trái tim mọi người, tuyệt đối sẽ trở thành công địch của toàn dân, người người lập tức kêu gào, đòi đánh đám chuột chạy qua đường!

Trong số này không ít thành phần hiếu chiến đã xắn tay áo lên, chuẩn bị xông vào.

Có thể trước mặt mỹ nữ biểu hiện một phen, loại việc ngàn năm khó gặp như vậy, ai lại không cam tâm tình nguyện tranh giành đi làm...

Còn nữa, nhìn hai tên hoa hoa công tử trước trước mặt, thân thể gầy gò, nhỏ bé, tay trói gà không chặt. Đã thế bên ta lại nhiều người, thân thế cường đại, tiếng hô đánh giết run trời, không hù chết người mới là lạ. Trên lý luận là như vậy, bất quá hành động thực tế lại khiến cho bọn họ chấn động. Hai tên hoa hoa công tử mặc dù thể trạng nhỏ bé, yếu ớt, tay trói gà không chặt nhưng sức chiến đấu lại mạnh mẽ khiến cho người ta trợn mắt há hồm, hơn nữa tựa hồ đặc biệt đặc biết thích loại vận động quần ẩu như thế này.

Bọn hắn phối hợp ăn ý dị thường, có thể thấy được, không trải qua n ngàn lần quần ẩu mới có thể đạt được trình độ phối hợp tâm ý tương thông như vậy. Một người chuyên đột kích, một người chặn hậu, luân chuyển yểm hộ, liên tục đổi vị trí, binh binh rầm rầm đánh đến dị thường náo nhiệt

Trong lúc nhất thời, cả sảnh đường, quyền cước bay loạn, bàn ghế, chén đĩa văng khắp nơi.

Thân thủ của hai công tử ca gây sự vô cùng cao minh, cao minh có chút dọa người, lại dị thường bưu hãn hung ác, chỉ trong một thời gian ngắn toàn bộ đám công tư ca xông lên đã nằm bò trên mặt đất lạnh như bằng, thân hình cong lại như con tôm, phát ra từng đợt thanh âm rên rỉ thống khổ.

Các thực khách còn lại bị dọa đến mức co rúm vào trong góc, nhìn về phía hai tiểu ma vương, ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Hai tiểu ma vương này không chỉ đơn giản có chủ tâm muốn đùa giỡn lão bản nương xinh đẹp, mà còn muốn đập phá cả tửu lâu này nữa.

Rắc rắc.

Một chiếc băng ghế rắn chắc bị công tử ca tuấn tú vừa nãy đùa giỡn lão bản nương xinh đẹp một quyền đạp nát, khiến cho mọi người càng thêm sợ hãi, ôm đầu co rúm vào trong góc tường. Đôi bàn tay trằng như trát phấn một lần nữa vung lên, đánh tới một chiếc bàn

ăn, nhưng đúng lúc này chợt ngừng lại giữa không trung.

Trên khuôn măt tuấn tú xinh đẹp của công tử ca chợt hiện lên vẻ cổ quái, đột nhiên kéo người còn lại quay đầu chạy ra ngoài cửa.


- Hai người các ngươi, đứng lại cho ta!

Vai khoác súng tiểu liên MP5, Đường Tiểu Đông đột nhiên xuất hiện, trên mặt tràn đầy biểu lộ tức giận.

Hai công tử ca ngoan ngoãn đứng yên, không dám động đậy, cũng không dám quay người, còn rụt đầu lại, liều mạng co vào bên trong chiếc áo choàng. Mặt mũi Hà Hiểu Nguyệt tràn đầy thần sắc cổ quái, lại nhìn về phía hai người vừa mới quậy phá từng bừng, đôi mắt

thanh tú chợt hiện lên vẻ đăm chiêu.

- Hắc hắc, hai người các ngươi chơi có vui không.

Đường Tiểu Đông vừa tức lại vừa buồn cười, hai tai tinh này náo tại thành Trường An vẫn chưa đủ, còn chạy đến đây quậy nữa?

Ánh mắt nhìn về phía Hà Hiểu Nguyệt chợt nhìn thấy vẻ cổ quái trên mặt nàng, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, hai nha đầu chết tiệt này đột nhiên chạy tới đây quậy phá. Không phải là... Không phải là...

Ngoài cửa, một vị đại mỹ nữ yêu kiều động lòng người đột nhiên đi tới hướng này, dọa cho hắn sợ tới mức thiếu chút nữa muốn hướng hậu viện chạy thục mạng, bất quá khẳng định là nàng đã phát hiện ra hắn, cho nên chỉ có thể cắn răng đứng yên tại chỗ.

- Mị...

- A, phu quân, không phải huynh đang học bài tại thư viện nay sao, tại sao lại đến chỗ này?

- Thế hai người các nàng tại sao ở nơi này? Còn giả nam trang nữa?

Khuôn mặt Lôi Mị đầy vẻ kinh ngạc, đôi mắt mềm mại đáng yêu câu hồn đảo quanh Hà Hiểu Nguyệt một lượt.

Không cần đoán, hai công tử ca đến đập phá quán đương nhiên chính là hai cọp mẹ uy chấn Trường An Lý Đằng Giao cùng Đường Điềm.

- Mị tỷ...

Hai nha đầu cố đến gây náo loạn đến đập phá quan bỏ chiếc khăn trùm đầu ra, mái tóc dài như thác nước đổ xuống.

Đường Tiểu Đông cười khổ không thôi, lúc đầu chứng kiến hai tiểu loli nháo sự, trong nội tâm còn cảm thấy kỳ quái. Trong thành Trường An này hết chỗ đến hai nàng chơi rồi sao? Chứng kiến Lôi Mị hiện thân, cuối cùng hắn cũng minh bạch, hai tiểu loli đáng yêu này đến đây náo loạn, là đã nhận được Lôi Mị ngầm đồng ý, toát mồ hôi hột.

- Phu quân giữa trưa cũng không về nhà, lại bị danh khí Nhất Phẩm Trai mê hoặc, Mị nhi cũng là mộ danh mà đến, muốn thưởng thức trù nghệ vô song của lão bản nương.

Trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả những người bị đánh cũng bò về phía góc tường xem náo nhiệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui