Phong Lưu Tổng Tài

"Còn ra vẻ bị uất ức lắm."

Dongwon khinh miệt thầm nghĩ, sau đó không tiếp tục để ý, hắn thong thả dậy vệ sinh răng miệng, đoạn đi xuống dưới nhà.

Ngoài ý muốn, hắn vậy mà thấy cô ả Haneul kia vẫn đang ở trong phòng khách, đang cúi đầu khóc rấm rứt, bên cạnh Seyeon thì ôn tồn khuyên bảo an ủi, đối diện còn có một người phụ nữ mặc đồ công sở, mái tóc búi cao.

Chỉ là vì quay lưng đi nên không rõ mặt, nhưng chỉ cần nhìn đường cong nơi eo, cùng chiếc cổ trắng ngần cao ráo, cũng đủ để biết được đây là một người phụ nữ xinh đẹp.

"Oppa, sao anh lại làm chị Haneul khóc thế?"

Thấy thân ảnh Dongwon xuất hiện, Seyeon liền trừng mắt hỏi tội.

"Hic.. Là do chị.. phục vụ không tốt. Nên cậu chủ mới chán ghét.. muốn đuổi chị.. hic.. Chị biết sai rồi.." Haneul nửa giả nửa thật rấm rứt nói, nước mắt hoàn toàn là thật.

Dù sao, phục vụ cho gia đình họ Lee này là một phần công tác có thể nói phi thường tốt, hoàn cảnh dễ chịu, giờ giấc thoải mái, mấu chốt nhất là cầm tiền lương lại cao, cho nên cô ả thực sự không muốn bị đuổi.

Thấy bộ dáng của Haneul như vậy, Seyeon liền động lòng trắc ẩn, hung ác liếc mắt Dongwon.

"Có thế thôi mà oppa nỡ đuổi chị ấy đi à. Hừ hừ, chị yên tâm, chị không phải đi đâu hết..."

"Thật ạ.."

"Ưm. Oppa, anh nói đi.." Seyeon chắc nịch trả lời, sau đó đưa mắt nhìn qua Dongwon.

Nhìn bộ dáng của cô nàng Dongwon cũng lười nhác làm lớn chuyện, dù sao trải qua việc này, tin rằng cô ả Haneul kia cũng đã biết điều hơn, không tùy tiện câu dẫn mình nữa.

"Được rồi. Từ sau cô hãy làm việc cẩn thận, còn nữa, không có tôi cho phép thì không được đi vào phòng tôi."

Dongwon lười nhác nói, chỉ là hai chữ "cẩn thận" được hắn nhấn mạnh hơn một chút, ánh mắt mang theo thâm ý.

"Vâng, thưa cậu chủ."


Haneul vội vã gật đầu như gà mổ thóc, sau đó thối lui, bắt đầu dọn lên bữa sáng.

Từ đầu đến cuối, người phụ nữ công sở kia chỉ là lặng im ngồi nhâm nhi một ly trà nóng, không hề lên tiếng một chữ, bình thản vô vị.

Dongwon lúc này mới đi tới sofa thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Seyeon, giả vờ nâng lên ly trà, ánh mắt vô tình hữu ý đánh giá lấy người phụ nữ này, thư ký Kim.

Thành thục xinh đẹp, ánh mắt sáng ngời giấu sau cặp kính gọng đen hàm ẩn trí tuệ, đó là ấn tượng đầu tiên của hắn.

"Nghe nói hôm qua cậu bị người đánh?"

Phát giác Dongwon nhìn mình, thư ký Kim ung dung bỏ xuống chén trà, lạnh nhạt hỏi.

"Ừm."

"Là ai làm?"

"Mấy tên côn đồ trong trường mà thôi, việc này chị không cần quan tâm, tôi tự có cách giải quyết."

Dongwon bình thản đáp, nhắc tới những kẻ hành hung mình, sâu thẳm trong đầu hắn liền bùng lên lửa giận, hắn biết đây hẳn là di chứng cảm xúc kiếp trước.

"Giải quyết, cậu định giải quyết thế nào?" Thư ký Kim nói, vẫn bình thản như trước.

"Đó là việc của tôi."

"Đương nhiên, đấy là việc riêng của cậu, nếu không phải cha mẹ cậu đã từng có ân với tôi, khiến tôi quan tâm tới cậu, tôi cũng không quản nhiều như vậy. Nói xem, cậu định lại cam chịu, hay là trốn học đây?" Thư ký Kim nhếch môi, tựa hồ có ý châm chọc.

Bên cạnh Seyeon cũng cau mày nhìn xem.

Người anh trai này tính tình nàng biết, trầm mặc yếu đuối, nói dễ nghe một chút thì là làm người hiền lành, nói nặng lời một chút thì là đần độn nhu nhược.


Bị người ta bắt nạt hành hung, đây cũng không phải là lần đầu.

"Chị yên tâm đi, tôi thay đổi rồi."

Dongwon thờ ơ trả lại một câu, đoạn không giải thích gì thêm.

Mắt thấy bữa sáng đã được dọn lên, hắn liền bắt đầu động đũa cắm cúi ăn, ngăn không cho thư ký Kim có cơ hội tiếp tục nói chuyện, chỉ có thể phiền muộn mà nhìn.

Mệt mỏi đói bụng, đồ ăn thì lại mỹ vị, Dongwon cũng không để ý tới gì khác, ăn như rồng như hổ, rất nhanh trên bàn một nửa đồ ăn đã chui vào trong miệng hắn, Seyeon và thư ký Kim thì vẫn chưa nhai nổi mấy miếng.

"Ăn xong chưa, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện chứ."

Thư ký Kim dường như chỉ là ăn uống tượng trưng cho có lệ, thấy Dongwon đã ăn xong liền hỏi.

"Không được, tôi phải tới trường." Dongwon lắc đầu.

"Người cậu còn ốm, xin nghỉ vài ngày cũng được." Cho rằng hắn cố ý lảng tránh mình như lúc trước, thư ký Kim nhíu mày nói, trong lòng nàng biết tên này không hề có cái gì gọi là chăm học như vậy.

"Tôi khỏe rồi, thư ký Kim, chị quản nhiều quá đấy!" Dongwon sắc mặt lạnh lùng đáp, sau đó dứt khoát đứng dậy.

Đi học, hắn đương nhiên không có hứng thú, nhưng hắn có lý do phải đi.

"Vậy được, để tôi đưa cậu tới trường. Seyeon, em ăn tiếp đi, bọn chị đi trước."

Thư ký Kim ôn hòa nhìn qua Seyeon, sau đó đưa mắt trở lại Dongwon, sắc mặt cô cũng đã lạnh theo, thân hình uyển chuyển bước đi.

Vốn định mặc kệ cô nàng, tự mình đi ra bắt xe bus, nhưng nghĩ lại, có mỹ nữ đưa đón là một việc tốt, tại sao phải tránh né đây, thế là Dongwon cũng liền đi theo thư ký Kim.


Hai người tiến đến gara, thư ký Kim thuần thục mở ra một chiếc Lamborghini màu đen sang trọng, sau đó trước tiên ngồi vào.

Dongwon há hốc mồm, đàn ông mà, ai cũng thích xe, một con xe khủng lúc này thì hiện ra trước mặt, khiến cho trong mắt hắn đều là lấp lánh lấp lánh, thưởng thức đã nghiền một lúc, hắn mới chui vào ngồi bên cạnh ghế lái.

Thư ký Kim mày liễu hơi nhíu, đạp chân ga phóng đi, âm thanh động cơ gầm rú khiến Dongwon càng thêm phấn khích, kém chút gào thét lên.

"Thô bỉ."

Thư ký Kim không tự chủ được nghĩ thầm.

Trước đây cũng không hề thấy hắn ta bộ dạng như vậy, lẽ nào bị đánh một trận liền đổi tính rồi.

"Nếu cậu đã thích thú như vậy, tại sao lúc trước lại không đi học lái xe?" Cô nàng nhịn không được, lên tiếng nghi hoặc.

"Hử."

"Dù sao cũng là xe của cậu, tự mình lái nó chẳng phải là sảng khoái hơn sao?"

"Xe của tôi, chị nói đây là xe của tôi??!?"

"Đúng thế.. Chỉ cần cậu lấy được bằng, tôi liền có thể giao xe cho cậu..."

Nghe thư ký Kim nói thế, Dongwon vô cùng mừng rỡ.

Trong lòng hắn hạ quyết tâm, có thời gian rảnh nhất định phải tìm người học lái, sớm ngày được vi vu trên chiếc siêu xe đắt tiền này.

Lúc này, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Thư ký Kim lấy ra điện thoại, vừa nhìn tới dãy số người gọi, sắc mặt cô hiện ra vẻ khó chịu, nhưng vẫn tiếp lấy cuộc gọi.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh đàn ông, chỉ là không bật loa ngoài, nên Dongwon không nghe được bao nhiêu, hắn chỉ có thể thấy được sắc mặt thư ký Kim càng ngày càng kém đi, sau đó cô nàng hung hăng dập máy.

"Có chuyện gì vậy?" Dongwon thuận miệng hỏi.

"Không có gì, là chuyện công ty, tôi giải quyết được." Thư ký Kim khôi phục lạnh nhạt.


"Ồ." Dongwon cũng không gặng hỏi, dù sao hắn cũng chỉ là một tên lưu manh, không có bất cứ kinh nghiệm gì dính dáng đến việc này, có hỏi rõ cũng chẳng làm được gì.

Nhưng mà đây là công ty của hắn, cho nên hắn không có khả năng thờ ơ, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.

Chừng mấy phút sau, xung quanh đường phố đã dừng lại, không còn lao vùn vụt qua cửa sổ xe nữa, Dongwon biết hẳn là đã tới đích đến, trường đại học văn hóa nghệ thuật Seoul.

"Đến nơi rồi, xuống đi."

Thư ký Kim nói.

Tròng mắt Dongwon khẽ đảo, hắn liền giả vờ lúng túng.

"Chị giúp tôi mở cửa đi."

"Hừ."

Thư ký Kim liếc mắt nhìn hắn, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, cô nàng xuống xe, sau đó uyển chuyển thân mình đi tới bên kia mở cửa cho hắn.

Một chiếc siêu xe xuất hiện, ở trường này cũng thường xuyên thấy được, nhưng bây giờ lại đột ngột bước xuống một người đẹp thành thục gợi cảm, mặc đồ công sở bó sát thân người, hiện ra chữ S hoàn mỹ đứng mở cửa, xung quanh ánh mắt cơ hồ đã bị thu hút đến chỗ này rồi.

Nam ao ước thèm khát, nữ ghen tỵ chỉ trỏ.

Ai cũng muốn biết, người ngồi trong xe kia là ai, vậy mà có thể có được đãi ngộ như thế này.

Dongwon ung dung liếc nhìn xung quanh qua khung cửa xe, khóe môi hắn câu lên thành một đường vòng cung tà mị, đoạn hắn chậm rãi bước xuống.

Cùng lúc đó, trong đầu hắn vang lên từng âm thanh điện tử băng lãnh.

"Ting, nhận được Park Hongsuk 66 điểm ngưỡng mộ."

"Ting, nhận được Lee Xx 74 điểm ngưỡng mộ."

"Ting, nhận được... "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận