“Nói đùa, nơi này là chiến trường. Để một tiểu hoàng tử được nuông chiều từ bé làm tướng quân, bệ hạ muốn nước Đại Hạo ta mất nước sao?” Vị tướng quân già vỗ mạnh bàn, chỉ vào thiếu niên đang ngồi trên ghế mềm, thưởng thức chén rượu.
Không khí nơi đó thật không hợp với chỗ này. Trên chiếc ghế dài mềm mại, một thiếu niên mặc y phục trắng nằm nghiêng, khoảng 18 – 19 tuổi. Cổ tay trắng bóc như ngọc. Dáng người đơn bạc, yếu đuối. Hắn khép hờ khóe mắt phượng, trong thanh tú lại xen lẫn mị hoặc, giống như nam sủng nuôi trong nhà vương công quý tộc, sao có thể mặc áo giáp ra trận giết địch.
“Đúng, một thư sinh mặt trắng yếu đuối như vậy, không thể chịu nổi lại được trọng dụng.” “Bệ hạ nói lời này là lấy mạng chúng ta ra đùa à.” “Chẳng lẽ nước ta đã mất, người còn có thể dùng.” Lời nói nối tiếp nhau, không ai xem trọng tiểu hoàng tử yếu đuối này. “Ngươi nói ngươi ở hoàng cung cơm ngon áo đẹp không chịu, chạy ra chiến trường làm gì.”
“Đủ rồi, đây là thiết huyết quân quy sao? Có khác gì cái chợ đâu.” Tiểu hoàng tử vẫn xem mọi chuyện không liên quan đến mình cuối cùng lên tiếng,“Ta làm tướng quân, tuy cũng không phải chuyện mà ngươi và ta mong muốn. Có điều, nếu ta đã đến đây, các ngươi phải nghe ta. Dù ta có bảo các ngươi đi chết.” Tiểu hoàng tử mở ánh mắt, lấp lánh vô số ánh sao, đầy ôn hòa, khóe miệng mang ý cười, ngữ khí cũng rất ôn nhu. Chẳng qua người ở đây đều bị khí thế kia làm chấn động, trong phút chốc lặng ngắt như tờ. Bộ phim này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, toàn bộ diễn viên chủ yếu dùng người mới. Điều này phải xem năng lực của đạo diễn và sự chịu khó của diễn viên. Một màn vừa rồi, Phượng Lưu biểu hiện rất tốt, cũng không làm đạo diễn đau đầu, nhưng những người khác, đạo diễn Lục quan tâm nhìn bọn nhỏ đổ vài tầng mồ hôi.
Cả bộ phim kể về nhị hoàng tử Hạo Phong bị đại hoàng tử Hạo Phi tiến cử, bị ép bất đắc dĩ đi chiến trường, dùng võ công cao cường, thông minh mưu kế mà hàng phục chúng tướng sĩ luôn bất mãn hắn, lập được công lớn. Sau nhân lúc tiên hoàng băng hà, trợ Tứ hoàng tử Hạo Nghĩa đăng cơ hoàng đế. Cuối cùng vì không muốn công cao trấn chủ, ngay sau khi Hạo Nghĩa ngồi ổn giang sơn, cùng ái thê quy ẩn. Đương nhiên, trong đó không thể thiếu khó khăn trắc trở, vương phi Mộng Địch chính là lúc bị thương nặng ở Lạc Nhai mà quen được.
Trừ nhân vật chính Hạo Phong do Phượng Lưu diễn thì Hạo Phi, Hạo Nghĩa, Mộng Địch đều là những nhân vật quan trọng, nếu diễn không tốt sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của bộ phim.
Lục Nhất mặt co mày cáu, hận đến mọc thêm vài sợi tóc trắng. Không biết bây giờ để Hoắc Thanh Hoa chọn kịch phân vai cho diễn viên nam thứ tàm tạm được không, hắn hối hận muốn chết.
“Lục lão đầu,” Phượng Lưu vỗ vỗ bả vai đạo diễn Lục đang trong trạng thái ai oán, bị ánh mắt ai oán kia nhìn hoảng sợ,“Sao hả? Thất tình?”
“Cút, cậu mới thất tình. Quan hệ của ông và vợ không thể phá vỡ.” Lục Nhất đẩy tay Phượng Lưu ra, tức giận trừng hắn,“Có chuyện gì, không có việc gì cách xa tôi một chút, đang đau đầu đây.”
“Giận quá vậy, tôi muốn hỏi một chút. Bộ phim này trước kia không phải nói do Trần Ngụy làm đạo diễn à? Sao lại trở thành anh?” Phượng Lưu bị ghét bỏ cũng không giận, kéo chiếc ghế dựa kế bên ngồi, anh chẳng phải ghét bỏ sao, không cút.
Nghe được vấn đề này, Lục Nhất trầm mặc, suy nghĩ một lát mới nói:“Được rồi, tôi không nói thì cậu sớm muộn gì cũng biết. Trần Ngụy không biết làm sao chọc tới Lãnh tổng công ty các cậu, bị ép phải nhảy lầu. Còn diễn viên đóng vai Hạo Nghĩa Diêu Khả bị hủy dung, nếu không cũng không thể đến lượt Ngạn Tùng.” Dừng một chút, Lục Nhất tới gần bên tai Phượng Lưu bổ sung một câu “Cậu cẩn thận một chút, tôi cuối cùng cảm thấy Lãnh tổng làm chuyện này có liên quan đến cậu. Lần này Lãnh tổng tìm tôi làm đạo diễn có thể là vì tôi quen biết với cậu.”
“Không có chuyện gì đâu, tôi sẽ chú ý. Ngược lại là anh, mấy diễn viên mới này thực làm người ta phát sầu đi, tôi giúp anh dạy dỗ một chút, anh nhớ nợ tôi nhân tình đấy nhé.” Ánh mắt Phượng Lưu lóe ra, không tiếp tục vấn đề này nữa, mà cười trêu chọc Lục Nhất.
“Cút đi, ông không cần cậu giúp.” Lục Nhất đập kịch bản qua khuôn mặt đáng ăn đòn của Phượng Lưu, tên nhóc này một chút cũng không biết tôn trọng người lớn tuổi, toàn đùa giỡn mình.
Phượng Lưu nhận được kịch bản, giơ giơ, xoay người cười tránh ra, giống như vốn không để chuyện vừa rồi trong lòng.
Đóng phim cả ngày, Phượng Lưu có chút mệt mỏi, tắm rửa xong thì ngã lên giường, Ngạn Tùng còn chưa trở về, chắc lại luyện tập nữa đi, thật là đứa nhỏ vất vả.
Ring ring, ring ring, ring ring ring, ring ring ring ring, ring ring ring ring
Mò lấy di động, nhìn xem số điện thoải hiển thị, tên đáng chết, đã trễ thế này gọi điện thoại làm gì.
“Lục thiếu, đã ngủ chưa?”
“Còn chưa, chuẩn bị ngủ, có chuyện?” Hàm ý là có chuyện mau nói, không có chuyện gì mau cúp.
“Rất mệt phải không, không kiên nhẫn như vậy. Lãnh tổng hôm qua té xỉu ở phòng làm việc, có người muốn cõng hắn đi bệnh viện, còn chưa đụng tới người đã tỉnh. Lúc đó hắn bị té ngã, lúc ấy thiếu chút nữa xong rồi. Mọi người khuyên Lãnh tổng đi bệnh viện, nhưng đều vô dụng, chỉ về nhà.”
“Cậu muốn nói cái gì, nói trọng tâm.” Nghe Chu Tư dong dài đều về Lãnh Lệ, Phượng Lưu không kiên nhẫn.
“Các người đến cùng sao vậy, hắn làm sao trở thành như vậy.”
“Không có chuyện gì, cậu đừng quản là được, tôi không chịu thiệt thòi.” Phượng Lưu tuyệt không muốn nói về Lãnh Lệ.
“Vậy được rồi, cậu cũng kiềm chế chút, tâm Lãnh tổng rất lạnh, không phải người dễ trêu chọc”
“Ừm” Phượng Lưu giọng mũi hừ ra một tiếng, xem như đồng ý.
“Những lời tôi vừa nói cậu đầu nghe không vào phải không. Được rồi, cậu ngủ sớm một chút đi. Cúp đây.” Phượng Lưu ném điện thoại sang một bên, nằm trên giường có chút ngủ không được. Vốn mấy ngày này, sức lực đã mất khá nhiều, nhưng hôm nay nghe được chuyện Trần Ngụy lại châm thêm lửa. Lãnh Lệ sao cứ liên tục phạm sai lầm như vậy chứ, mãi không hối cải. Bệnh không chữa, đây là đang tỏ vẻ bất mãn với mình hả? Hay đang uy hiếp mình trở về?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...