“Thế nào?” Đến cổng bệnh viện, Phượng Nhan và Chu Tư liền tách ra. Phượng Nhan lên xe, bị mọi người đang chờ trong xe vây quanh.
“Còn có thể thế nào, không gặp được anh cả.” Phượng Nhan nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Mộc Ngôn nhăn lại mi:“Lão đại mất trí nhớ, hơn nữa trí lực thoái hóa đến bảy tuổi, lúc nào có thể khôi phục chưa biết.”
“Vậy làm sao đây” Tô Mục tựa vào lòng Mộc Ngôn, kéo quần áo Mộc Ngôn, mặt nhỏ đau khổ nhăn nhó.
“Rau Trộn, đừng lo lắng, Lãnh Lệ kia yêu anh cả đến thảm, hắn sẽ chăm sóc tốt cho anh cả.” Phượng Nhan tuyệt không lo lắng.
Mộc Ngôn và Tô Mục nhìn nhau, bỗng nhiên cảm thấy cũng không gì lo lắng “Vậy chúng ta cứ mặc kệ như vậy à?” Nhưng mà cứ bỏ mặc anh cả như vậy có phải có chút không phúc hậu quá không?
Phượng Nhan liếc nhìn bọn họ ý tứ rất rõ ràng, vậy các cậu cứ đi quản đi. Hai người thực sáng suốt không nói.
Mấy cái này đều không quan trọng, hình ảnh quay lại phòng bệnh.
Lãnh Lệ mở cửa phòng ra đã nhìn thấy Phượng Lưu xoa mắt ngồi dậy, mê man sương mù che kín cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, vội vàng chạy qua ôm người vào lòng.
Phượng Lưu an tâm tìm tư thế thoải mái tựa vào, nói mơ hồ không rõ “Tiểu Lãnh ra ngoài làm gì, bên ngoài rất vui à.”
Lãnh Lệ vỗ lưng Phượng Lưu dịu dàng trả lời:“Không có gì, ngài ngủ tiếp một lát, bậy giờ sẽ không ồn đến ngài nữa ”
“Ừm” Phượng Lưu cọ cọ, từ từ nhắm hai mắt, chỉ chốc lát sau đã đi vào giấc ngủ.
Ở bệnh viện hơn nửa tháng, đến khi chút xương chân hơi hơi bị thương đều hoàn toàn lành lại, băng vải trên đầu cũng tháo ra, Phượng Lưu mới vui vẻ xuất viện chuyển về nhà Lãnh Lệ ở.
Nhìn thấy trang viên lớn như vậy, đẹp như vậy, phạm vi hoạt động của Phượng Lưu trước đó cùng lắm chỉ trong tường rào bệnh viện, hắn hiếu kì nhìn quanh, khi nhìn thấy mảnh đất đầy oải hương như biển hoa, Phượng Lưu vui thích dang tay nhào tới lăn qua vài vòng, hắn nhìn Lãnh Lệ luôn đi bên cạnh mình, Phượng Lưu cầm một bó hoa oải hương cười vui vẻ.
Nụ cười của Phượng Lưu chính là toàn thế giới của Lãnh Lệ. Lãnh Lệ quỳ rạp xuống trước người Phượng Lưu, kéo bàn tay đang cầm bó hoa oải hương của Phượng Lưu lên, sùng kính luyến mộ hôn lên mu bàn tay: “Chủ nhân, nô vĩnh viễn đi theo bên cạnh ngài, thề sống chết không rời.”
Phượng Lưu khó hiểu vì sao Lãnh Lệ bỗng nhiên nghiêm túc nói những lời như vậy, nghiêng nghiêng đầu, cầm oải hương trong tay đặt trên lỗ tai Lãnh Lệ, che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm.
Tiếng cười vui thích tràn ngập trang viên làm nơi yên tĩnh này bỗng nhiên đầy sức sống.
Từ sớm hôm nay, Lãnh Lệ đã đi ra ngoài, nói với Phượng Lưu rằng đi gặp người rất quan trọng. Phượng Lưu không hiểu lắm, đi ra ngoài sao còn phải nói với mình. Sau khi Lãnh Lệ ra khỏi, Phượng Lưu cũng không tiếp tục rối rắm về vấn đề này nữa, kéo Đại Ngốc lên, bắt hắn cùng chơi với mình, một trang viên lớn như vậy đang chờ mình thám hiểm đó.
Đại Ngốc, là gọi ảnh nhất, trêu cợt thế nào cũng không phản ứng, cuối cùng Phượng Lưu giận, không để ý hắn nữa, tự mình đi chơi.
“Lục thiếu gia, nên ăn cơm rồi” Đại Ngốc khom người đứng ở dưới tàng cây, có nề nếp, giọng nói cũng không nghe ra biểu tình.
Phượng Lưu nằm trên thân cây hóng mát bĩu môi, Đại Ngốc thật không thú vị, vẫn là tiểu Lãnh thú vị chút. Nghĩ đến tiểu Lãnh, Phượng Lưu có chút nhớ hắn, từ lúc mở to mắt đến bây giờ, đây là lần đầu Lãnh Lệ rời khỏi hắn. Phượng Lưu từ trên cây nhảy xuống, không để ý Đại Ngốc, vòng thẳng qua hắn trở lại biệt thự. Trên bàn cơm đã đặt bát đũa gọn gàng, Phượng Lưu không thú vị gắp một miếng cá. Vừa bỏ vào miệng, Phượng Lưu đã nhăn lại cả khuôn mặt nhả ra hết, mặt nhỏ trắng bệch, hắn liều mạng uống hai ly nước lớn mới hoà tan hết vị tỏi trong miệng, áp chế cảm giác muốn nôn khan, thứ gì khó ăn quá, trước kia tiểu Lãnh chưa bao giờ cho mình ăn loại khó ăn thế này.
Phượng Lưu càng nghĩ càng đau lòng, vô cùng nhớ Lãnh Lệ, hắn vỗ bàn đẩy hết những thứ trên bàn xuống đất rồi chạy ra ngoài ngồi ở bậc thang trước biệt thự. Hai tay Phượng Lưu ôm đầu gối, ánh mắt mở to nhìn xa xa.
Hửm? Phượng Lưu sờ sờ mũi, dính nước, một giọt hai giọt……nối tiếp nhau. Dưới đất dần dần bị lấp đầy những hạt mưa, nối nhau thành một mảnh, trên người hắn đều ướt, có chút lạnh, Phượng Lưu co người lại không muốn cử động, có chút tủi thân. Tiểu Lãnh bỏ mình lâu như vậy mà cũng không trở về, Đại Ngốc còn khi dễ mình.
“Lục thiếu gia, mưa rồi, trở về đi.” Bóng ô che khuất Phượng Lưu, là giọng nói của Đại Ngốc, Phượng Lưu bây giờ không muốn nghe.
Phượng Lưu có chút khó chịu, nói không nên nguyên nhân, dùng sức gạt chiếc ô che trên đỉnh đầu ra, hắn lạnh lùng nói một chữ “Cút”, rất có khí thế, tựa như Phượng Lưu lúc trước khi không mất trí nhớ, doạ Đại Ngốc giật mình, thật lâu chưa phục hồi tinh thần.
Lãnh Lệ trở về nhìn thấy cảnh tượng thế này: Phượng Lưu thu nhỏ người lại thành một đoàn, ngồi trên bậc thang, ảnh nhất đứng thẳng một bên, hai người đều bị mưa làm ướt sũng. Mắc mưa!
Lãnh Lệ phản ứng lại cuống quít chạy qua kéo Phượng Lưu ôm vào lòng.
Ướt sũng, lạnh như băng, Phượng Lưu bị ôm trong lòng lạnh phát run, Lãnh Lệ trong cơn giận dữ, một đá đá ảnh nhất đang quỳ trên mặt đất ngã lăn, chân đạp trên đầu của hắn: “Một trăm roi. Nếu có thể sống thì về tổng bộ huấn luyện một lần nữa.” Giọng nói lạnh lùng làm ảnh nhất sợ hãi, nội dung bên trong càng làm cho người khiếp sợ.
“Tiểu Lãnh?” Lúc này, ý thức của Phượng Lưu đã có chút mơ hồ, cảm thấy thật khó chịu, bệnh nặng mới khỏi, thân thể có chút suy yếu, làm sao chống lại cái băng lãnh của cơn mưa kia “Thả tôi xuống, không cần anh lo.” Phượng Lưu giãy dụa nhưng hiển nhiên có chút vô lực.
Lãnh Lệ không để ý tới ảnh nhất nữa mà đi vào biệt thự, cánh tay ôm chặt sợ Phượng Lưu ngã xuống, hắn nói nhẹ nhàng “Chủ nhân, để nô giúp ngài cởi quần áo ướt ra, tắm rửa một cái sẽ thoải mái.” Nói rồi hắn cởi sạch quần áo Phượng Lưu thả vào bồn tắm đã chuẩn bị nước ấm.
Phượng Lưu bất mãn vuốt nước, bị Lãnh Lệ dỗ dành, cực kỳ khó khăn mới tắm xong, đến khi Phượng Lưu được bọc kĩ lưỡng trong khăn tắm thả vào giường, đắp chăn cẩn thận, quần áo của Lãnh Lệ cũng ướt hơn phân nửa.
Tiêu hao hết sức lực, Phượng Lưu đã mơ mơ màng màng ngủ, Lãnh Lệ sờ sờ trán Phượng Lưu, nóng bỏng phát sốt, may là trước khi tắm đã gọi bác sĩ.
Đợi xử lý tốt mọi chuyện, Phượng Lưu bớt sốt một chút, Lãnh Lệ mới rảnh rỗi, miệng đối miệng đút một chút nước Phượng Lưu uống, lại chỉnh chỉnh băng hạ sốt. Sợ Phượng Lưu trong lúc ngủ mơ không chú ý động tay, Lãnh Lệ dùng tay mình nhẹ nhàng đè xuống, quỳ bên giường, chống cằm trên tay nâng đầu nhìn Phượng Lưu. Mặt nhỏ ửng hồng, cánh môi mỏng có chút tái nhợt hơi hơi chu, theo hô hấp khép mở. Vì nóng lên khó chịu, Phượng Lưu gắt gao nhăn mày. Nhìn thấy vậy, Lãnh Lệ thật đau lòng vươn tay nhẹ nhàng xoa đôi mày nhíu chặt của Phượng Lưu, một lần lại một lần kiên nhẫn vuốt ve, muốn vuốt nó dãn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...