Phong Lưu -Thiếu Gia

“Chủ nhân? Là bảo tôi sao? Anh là ai?” Phượng Lưu tay nắm lấy tay Lãnh Lệ lung lay, hiếu kì hỏi.

Lãnh Lệ mở to tròng mắt, đã khiếp sợ không biết nói gì cho phải. Vừa lúc bác sĩ bước vào, Lãnh Lệ cũng không còn chú ý đợi mệnh lệnh của Phượng Lưu mà vội vàng đứng lên kéo bác sĩ qua kiểm tra cho Phượng Lưu. Kết quả kiểm tra rất rõ ràng, đám bác sĩ bị tầm mắt băng lãnh của Lãnh Lệ gắt gao nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh ứa ra, sau lưng nhồn nhột, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp nói cho Lãnh Lệ. Phượng Lưu bị tai nạn giao thông, đầu bị thương nặng dẫn đến mất trí nhớ, hơn nữa đầu óc hạ xuống chỉ như đứa bé bảy tuổi, lúc nào khôi phục chỉ có thể xem tự bản thân Phượng Lưu.

Lúc này, bác sĩ đều bị điều ra ngoài, dụng cụ cũng đều ở yêu cầu của Phượng Lưu tạm thời để đó không dùng. Lãnh Lệ quỳ bên giường, nhìn Phượng Lưu cười đến đầy mặt ngây thơ, trong nhất thời không biết nên vui hay nên buồn. Chủ nhân trở thành như bây giờ, quên hết mọi chuyện, đáng lý phải đau lòng nhưng tâm lý lại nhịn không được vui mừng. Chuyện của Sở Mạt Nhi, chuyện video, chủ nhân đều không nhớ rõ, vậy chủ nhân sẽ không vứt bỏ mình.

Phượng Lưu xoa gương mặt cứng đờ của Lãnh Lệ, trong mắt đầy ý cười:“Vì sao anh lúc nào không cười chứ, bản mặt bộ dáng một chút cũng rất khó coi.” Phượng Lưu bất mãn bĩu môi, kéo khóe miệng Lãnh Lệ ra.

Lãnh Lệ hồi phục tinh thần, nhìn thấy dáng vẻ tức giận đáng yêu của Phượng Lưu bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Thật ra chỉ cần chủ nhân còn ở đây thì cũng đã rất tốt rồi, về phần khôi phục cứ thuận theo tự nhiên đi.


Lãnh Lệ nhu hòa biểu tình trên trên mặt, từ từ nhếch môi cười như băng tuyết tan rã, khoé mắt cong cong rất đẹp:“Chủ nhân, ngài có cảm thấy nơi nào không thoải mái không? Muốn uống nước không, có muốn ăn cơm không?”

“Tôi tên là Chủ Nhân hả? Vậy anh tên gì?” Phượng Lưu nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, mang theo tính cách trẻ con.

Lãnh Lệ bật cười, cảm thấy Phượng Lưu như vậy lại nghĩ tới đứa trẻ bốc đồng mới gặp kia:“Ngài tên là Phượng Lưu, là chủ nhân của Lãnh Lệ. Ngài có thể gọi nô là tiểu Lãnh.” Cuối cùng có thể không kiêng nể gì gọi hắn là chủ nhân mà không bị chán ghét, nhưng mình có thể hi vọng xa vời sao, hi vọng xa vời rằng chủ nhân lại gọi mình tiểu Lãnh như xưa sao?

“Tiểu Lãnh, tôi đói. ” Phượng Lưu ôm chặt cổ Lãnh Lệ làm nũng, mặt đối mặt với Lãnh Lệ chỉ cách khoảng cách một bàn tay.

Mặt Lãnh Lệ mặt lập tức đã đỏ, đến Phượng Lưu gọi tiểu Lãnh cũng chưa nghe được, chỉ cảm thấy rất xấu hổ, cũng không dám lui ra.

“Nha, tiểu Lãnh, anh bị bệnh hả? Mặt sao bỗng nhiên hồng hồng.” Phượng Lưu quan tâm chạm trán mình vào trán Lãnh Lệ “Bị bệnh phải xem bác sĩ nga.”

“Chủ, chủ nhân, nô, nô, đi, đi lấy cơm cho ngài.” Lãnh Lệ lắp bắp hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, bây giờ chủ nhân mất trí nhớ, thuần khiết giống đứa bé, mình khẩn trương cái gì chứ.


“Nhanh đi, tôi sắp chết đói rồi này” Bị Lãnh Lệ giạng ra đề tài, Phượng Lưu sờ bụng xẹp xẹp, cũng quên truy cứu Lãnh Lệ có bị bệnh không.

Lãnh Lệ nghe mệnh lệnh cuống quít tới bên cạnh bàn, mút cháo thịt nạc trứng muối trong bình giữ ấm vào bát, lại cầm muỗng đút Phượng Lưu ăn cháo. Cơm nước xong lại bị Phượng Lưu vô lại kéo đòi ngủ cùng, Lãnh Lệ nhìn người ngủ say trong lòng, hết sức an tâm.

Ngay lúc Lãnh Lệ tựa vào gối đầu, ngón tay cách không khí miêu tả gương mặt Phượng Lưu, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào. Lãnh Lệ trấn an Phượng Lưu bị ồn không ngủ được an ổn, nhẹ nhàng đắp chăn cẩn thận cho người trên giường rồi đi ra ngoài.

“Dừng tay.” Lãnh Lệ đè thấp giọng, nhưng lại vô cùng khí thế, nghe được lời nói của hắn, hai bên đều ngừng tay.

“Các người đến đây làm gì.” Lãnh Lệ quét mắt nhìn những người ở đây, dĩ nhiên là Chu Tư và cô gái gặp được ở Bóng Đêm.

Phượng Nhan không nói gì mà sửa sang lại váy công chúa hồng phấn hơi có chút hỗn độn, trang điểm thoải mái tiểu loli (tiểu loli là mấy bé gái khoảng 12 tuổi). Nếu không phải vừa đánh nhau cùng vài bảo vệ thân hình cường tráng, biểu hiện ra cay nghiệt như vậy.


“A Lưu sao rồi, anh để chúng tôi vào xem.” Chu Tư nhéo cổ áo Lãnh Lệ, cũng không quan tâm đến cái gì hình tượng nữa, cmn, anh em của ông quan trọng nhất.

Lãnh Lệ gạt tay Chu Tư xuống rồi lui ra sau một bước:“Không cần, tôi sẽ chăm sóc hắn cẩn thận, mời các người về cho.”

“Dựa vào, người ông không an tâm là anh.” Chu Tư còn muốn xông lên liều mạng. Lãnh Lệ này có bao nhiêu ngoan, hắn vẫn biết một chút, thật sự hắn không an tâm Phượng Lưu lúc này ở lại trong tay đối phương.

Phượng Nhan thấy ánh mắt ám ám, sát khí của Lãnh Lệ gắt gao chằm chằm Chu Tư thì cuống quít giữ chặt Chu Tư, cười khoát tay với Lãnh Lệ:“ Anh Lãnh Lệ, đừng nóng giận, chúng tôi không gặp là được, anh chăm sóc anh Lục cẩn thận.” Nói xong cô kéo Chu Tư bỏ đi, Chu Tư dù sao cũng là người của gia tộc lớn, biết hôm nay không thể gặp được Phượng Lưu, cũng cùng Phượng Nhan ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui