Phong Lưu Thánh Vương

Bảy ngày sau, nhóm người Mộc Ân liền đi đến Thiên Long Quốc, mọi người không dừng lại mà tiếp tục đi tiếp đến Thiên Long Thành vì phủ điện của Tẩm Huyết Ma Tôn được phát hiện trong một rặng núi cách Thiên Long Thành 30 km về hướng Tây Bắc. Thời điểm bọn hắn đi tới Thiên Long Thành thì nơi này đã vô cùng náo nhiệt, khắp nơi là võ giả khí phách hiên ngang tụ tập, ngay cả Linh Địa Cảnh bình thường không hay gặp được cũng như đổ xô tràn ra đường, đông đúc vô cùng.

Sau khi đi đến Thiên Long Thành, Mộc Ân để Lý Hàn ở lại tìm nơi ở cho mọi người, còn những người khác thì theo lão đến nơi phát hiện phủ đệ của Tẩm Huyết Ma Tôn để xem xét cấm chế.

Lý Hàn đã ở Thiên Long Thành nên quen đường, vì vậy hắn chỉ mất một lát liền thuê được biệt viện khá lớn, đủ cho 20 người ở. Sau khi làm xong thì Lý Hàn đi tìm một tửu lâu để đành chén một bữa ngon, mấy ngày qua vội lên đường nên chỉ toàn ăn lương khô khiến hắn muốn nhạt hết cả miệng.

Hắn đi tới Tam Hương Lâu rất nổi danh trong thành, gọi một chút rượu, một mình thưởng thức, lúc này hắn có chút nhớ nhung cảnh tượng náo nhiệt khi Lý Hồng Vân, Lãnh Băng Băng và Bạch Tuệ Nương ở bên cạnh mình.

Chỉ một lúc sau, nghe tiếng cười nói ồn ào vang lên, ánh mắt Lý Hàn đảo qua cửa cầu thang lầu, chỉ thấy một hàng bốn người từ dưới lầu đi lên, cầm đầu là một nam tử tuấn mỹ áo xanh, Linh Thiên Cảnh đỉnh phong, theo sát sau lưng hắn lại là Nhạc Tiểu Vi!

Ở phía sau Nhạc Tiểu Vi còn có hai người nữa, đều là nam nhân trẻ tuổi. Tu vi đã ở Linh Thiên Cảnh, nhưng hiển nhiên sức mạnh không đủ, chỉ có thể nhìn Nhạc Tiểu Vi và thanh niên áo xanh chuyện trò vui vẻ.

Ánh mắt Nhạc Tiểu Vi lơ đãng đảo qua Lý Hàn, cả người đột nhiên dừng lại, đồng tử phóng đại, vừa lộ ra vẻ kinh hãi, vừa sợ lại vừa hận. Lần trước hắn bị Lý Hàn sỉ nhục tại đương trường, khiến hắn trở thành trò cười của mọi người trong Thiên Long Thành khiến hắn căm hận Lý Hàn vô cùng.

- Tiểu Vi, chuyện gì vậy?

Thanh niên áo xanh thấy hắn đột nhiên chậm lại sau một bước, cũng ngừng lại, quay đầu hỏi.

- Không có việc gì, chỉ là thấy được một người quen.

Nhạc Tiểu Vi lộ ra nụ cười lạnh. Sau đó kề vai sát cánh với áo thanh niên áo xanh, chọn một cái bàn ngồi xuống, hai người liên tiếp quét mắt về phía Lý Hàn, cũng không biết đến tột cùng Nhạc Tiểu Vi nói với tên kia những gì.

Lý Hàn cũng không để ý, loại tiểu nhân chỉ biết dựa vào trưởng bối tác oai tác quái này căn bản hắn không để trong lòng.

Một lúc sau, trong bốn người Nhạc Tiểu Vi, hai tên bối phận kém nhất đứng lên, cùng đi đến trước mặt Lý Hàn. Một người nói:

- Lý Hàn, thiếu gia nhà ta muốn gặp ngươi, đứng lên!

Lý Hàn không ngừng đũa, thản nhiên nói:

- Ta bề bộn nhiều việc, ai muốn gặp ta, bảo hắn tự lại đây!

- Tiểu tử. Thiếu gia nhà ta chính là Đại thiếu gia của Bách Thiên Tông.

Người nhấc chân phải đạp lên bàn Lý Hàn nói.

Trách không được Nhạc Tiểu Vi đột nhiên dũng khí lớn như vậy, lại dám chủ động tiến đến khiêu khích hắn. Thì ra còn có một tên Đại thiếu gia Bách Thiên Tông.

Lý Hàn quét mắt nhìn chân người kia nói:

- Bỏ chân chó ngươi xuống.

- Hả?

Ánh mắt người nọ ngưng lại.

- Tiểu tử, ngươi dám mắng ta?

- Một!

- Ha ha, đây là ngươi đang uy hiếp ta sao?

- Hai!

- Ngươi đếm tới 100 đều vô dụng!

- Ba!

Lý Hàn ánh mắt phát lạnh, một quyền đánh ra, oanh kích lên bắp chân người kia.


Đứng trước mặt Địa giai, người nọ làm sao có năng lực chống cự, lập tức bị một quyền đánh trúng.

- A...

Hắn kêu thảm một tiếng, xương cẳng chân bị đánh cho cong lại thành một góc độ người bình thường không thể đạt tới.

- Ngươi quá ồn, đây là tửu lâu, không nên làm ảnh hưởng người khác ăn uống!

Lý Hàn lại đánh ra một quyền, cẳng chân tên kia lập tức bay lên, thình thịch rơi xuống bàn Nhạc Tiểu Vi.

- Hỗn đản!

Một gã thanh niên khác giận dữ, rút ra trường kiếm bên hông cắt nhanh tới Lý Hàn.

- Cút!

Quả đấm Lý Hàn trong nháy mắt được tung ra, keng, trường kiếm thanh niên kia lập tức gập lại thành hai đoạn, quyền kình Lý Hàn không giảm, đánh thẳng lên ngực thanh niên kia.

Bành!

Người nọ cũng bay vút lên cao, rơi vào thanh niên đứt chân lúc trước.

- A...

Nam tử bị đứt chân lại bị va chạm như vậy, xương gãy đâm vào trong thịt, lập tức lại kêu lên thảm thiết.

Từ lúc người đầu tiên bay lên, rồi đến người thứ hai ngã xuống, toàn bộ quá trình chỉ vài giây mà thôi, người trong tửu lâu cho đến lúc này mới phản ứng được, nhao nhao dừng đũa, để chén rượu xuống, nhìn lại bên này.

Toàn trường lặng ngắt.

Rất ít người biết Lục Thiên Long, nhưng người biết Nhạc Tiểu Vi cũng rất nhiều, mọi người đều biết đây chính là tổ tông không chọc nổi! Nhưng mà lại có người dám khiêu khích hắn, đúng là thật to gan lớn mật!

- Đó là ai vậy, bộ ăn gan hùm hay sao mà lại trêu chọc Nhạc Tiểu Vi vậy?

- Nhìn người này có chút quen mặt,........Đúng rồi, ta nhớ rồi, người này chính là Lý Hàn.

- Lý Hàn, là Linh Dược sư tam giai đoạt được ngôi vị quán quân Đại Bỉ, đúng không?

- Đúng vậy, chính là hắn, xem ra có trò vui để xem rồi.

Các thực khách nghị luận ầm ĩ, Lý Hàn rời khỏi Thiên Long Thành thời gian không quá dài nên nhiều người vẫn nhớ hắn, bây giờ thấy hắn và Nhạc Tiểu Vi có xung đột nên ái nấy đều ngóng mắt mà coi.

Thanh niên được xưng là Đại thiếu gia Bách Thiên Tông Lục Thiên Long kia đột nhiên vỗ tay, ánh mắt nhìn Lý Hàn, cười nói:

- Tiểu tử, ngươi rất can đảm, bản thiếu gia rất thưởng thức ngươi!

Hắn đi tới phía trước Lý Hàn, nói:

- Về sau, ngươi đi theo bản thiếu gia đi!

Hắn ngạo nghễ nhìn Lý Hàn, trong lòng tin chắc Lý Hàn sẽ lập tức vui vẻ, dập đầu với hắn vì ân huệ này. Nhưng thực tại luôn khác xa mộng tưởng, Lý Hàn cười ha hả, nói:

- Ngươi xứng sao?

- Bản thiếu gia nếu như không có tư cách này, còn có người nào có tư cách đây?

Lục Thiên Long không tức giận mà vẫn kiêu ngạo nói.

Lý Hàn lười nói lý với tên ngu ngốc này, tự nhiên tiếp tục ăn uống.


- Thật to gan!

Thấy Lý Hàn không thèm để ý đến hắn, sắc mặt của Lục Thiên Long liền trầm xuống, nói:

- Nếu ngươi không đồng ý thì chúng ta phải tính chuyện lúc nãy. Bộ ngươi nghĩ ngươi đánh người của ta, sẽ không phải tra giá nào sao?

Lý Hàn nghe vậy liền thở dài một hơi, sao lại luôn có người nghĩ thiên địa vây quanh mình, ngu ngốc như vậy chứ? Hắn ngẩng đầu, nói:

- Cút!

- Ha ha, Tiểu Vi, ngươi nói không sai, tiểu tử này quả thật kiêu ngạo!

Lục Thiên Long giơ chân phải đạp lên bàn Lý Hàn, quay đầu về phía Nhạc Tiểu Vi cười nói.

- Lục thiếu, cẩn thận!

Nhạc Tiểu Vi đột nhiên kêu lên.

Bành!

Lục Thiên Long còn chưa phản ứng lại, ngực đã trúng một quyền, cả người bay vút lên, sau đó nặng nề đập xuống, đập vào trúng hai người lúc trước.

- A...

Thanh niên bị Lý Hàn đánh đứt chân lại kêu lên thảm thiết.

- Ngươi thật to gan!

Lục Thiên Long bị thương không nặng, lập tức bò dậy, nhưng điều này khiến Lý Hàn kinh ngạc, theo suy đoán của hắn, một quyền này của hắn ít nhất có thể khiến đối phương nằm vài ngày, xem ra đối phương có mặc vệ giáp cao giai nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, nhàn nhạt nói:

- Một quyền lúc nãy là cảnh cáo ngươi, đừng có chọc ta.

Lục Thiên Long nhìn chằm chằm Lý Hàn, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, nói:

- Quá muộn, ngươi đã chọc giận bản thiếu gia.

Nói rồi hắn bóp nát một khối ngọc bài.

Kêu người đến hỗ trợ?

Lý Hàn không hề lo sợ bởi vì hắn biết Lục Thiên Long tuyệt đối không thể kêu người có thực lực quá cao, nhiều nhất chỉ có thể là Địa giai trung thừa cảnh, với thực lực hiện tại của hắn cộng thêm tốc độ Lưu Tinh Thiên Quang Bộ, mèo nào cắn mỉu nào còn chưa chắc.

Chỉ mấy hơi thở sau liền xuất hiện một người áo đen, bộ dáng đại khái chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn Lục Thiên Long nói:

- Ra mắt Lục thiếu!

- Bành lão, làm thịt hắn cho ta!

Lục Thiên Long khẩy khẩy ngón tay chỉ Lý Hàn, mặt tràn đầy sát ý.

- Được!

Bành lão kia ứng một tiếng, sau đó xoay đầu lại, hai ánh mắt như hai đạo lợi kiếm nhìn thẳng Lý Hàn nói:

- Tự sát đi, ta có thể lưu cho ngươi toàn thây.


Không ai cảm thấy lời hắn có gì không ổn, kém một cái cảnh giới chính là ưu thế nghiền ép, huống chi là kém một tiểu cảnh giới!

Mặc dù từ miệng Nhạc Tiểu Vi, Lục Thiên Long biết Lý Hàn là đệ tử của Thập Linh Tông nhưng hắn nghĩ Lý Hàn chỉ là một đệ tử bình thường, giết đã có sao, nhiều nhất bồi thường một chút Thập Linh Tông là được. Với lại Bách Thiên Tông còn nằm trên Thập Linh Tông một bài danh, hắn tin tưởng cao tầng Thập Linh Tông sẽ không vì một Lý Hàn mà xáo động can qua với Bách Thiên Tông hắn.

Bởi vậy, Lục Thiên Long tự nhiên không có bất kỳ cố kỵ nào.

Lý Hàn nghe vậy thì nở nụ cười nguy hiểm, hướng Bành lão nói:

- Ngươi tốt nhất đem chủ tử của ngươi đi nhanh một chút, không phải... Thế giới này khá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ dẫn tới tai nạn chết người!

Mọi người hít một hơi khí lạnh, tên này đúng là quá can đảm, chỉ với thực lực Địa giai tiểu thừa cảnh cũng dám uy hiếp một gã cường giả Linh Địa trung thừa cảnh! Tuy nhiên ngẫm lại, đối phương đã muốn giết mình, vậy còn cần gì nén giận?

- Tiểu tử vô tri!

Bành lão lạnh lùng hừ một tiếng, vung chưởng nện tới Lý Hàn.

Thân hình Lý Hàn nhoáng lên một cái, không cùng người áo đen giao thủ, mà bay vụt về phía Lục Thiên Long, bắt giặc phải bắt vua trước, cho dù giết người áo đen thì có ý nghĩa gì, hắn chỉ là một con chó mà thôi.

- Lớn mật!

Bành lão gầm lên một tiếng, thân hình gập lại chụp tới Lý Hàn.

- Thật tưởng ta sợ ngươi sao?

Lý Hàn hừ lạnh, cũng không quay đầu lại, tay trái tung chưởng, hóa thành một Kim chưởng bay về phía Bành lão, mà tay phải của hắn vẫn nện tới đầu Lục Thiên Long.

Oanh! Oanh!

Hai tiếng trầm đục liên tục vang lên, người áo đen một quyền đánh vào Kim chưởng, lập tức bị lực lượng kinh khủng nổ bay ra ngoài, mà quả đấm của Lý Hàn cũng kém không nhiều lắm, cùng lúc đánh vào đầu Lục Thiên Long, nhưng mà một vầng sáng trắng trào lên, tạo thành một màn sáng mạnh mẽ đỡ được một quyền này của Lý Hàn, đẩy Lý Hàn lui trở về.

Hai chuyện liên tiếp chỉ phát sinh trong nháy mắt, mọi người chỉ thấy Lý Hàn và Bành lão bay ra ngoài, căn bản không hiểu được đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Mà nhưng vào lúc này, cả tòa tửu lâu ầm ầm sập xuống!

Lực lượng cấp bậc Địa giai va chạm nhau, tửu lâu này không có trận pháp bảo hộ, dính một chút lực lượng thế này liền bị hủy diệt.

Cũng may người trong tửu lâu đều là võ giả, tự nhiên cũng sẽ không bị loại tàn lực này đả thương, nhao nhao từ trong phế tích nhảy ra ngoài, từng người giống như nằm mơ khó hiểu.

Bụi mù tán đi, Lý Hàn ngạo nghễ đứng, mà người áo đen lại nghiêm nghị thủ hộ phía trước Lục Thiên Long, tiểu tử kia được bạch quang bảo hộ lông tóc không tổn.

Mọi người lúc này mới ý thức được, Lý Hàn và người áo đen đã so qua một chiêu.

Hít!

Cách một tiểu cảnh giới đối một chiêu nhưng Lý Hàn không ngờ không gục? Chẳng những không gục, hơn nữa khí tức đầy đủ, toàn thân không có chút thương thế, đây là mình hoa mắt hay là thế giới thay đổi?

Địa giai ngũ trọng thiên chống lại Địa giai nhất trọng thiên, cho dù mới vừa vào Linh Địa trung thừa tứ trọng thiên cũng có thể nhẹ nhàng nghiền chết Địa giai tiểu thừa cảnh, đây là võ đạo chí lý, kém một tiểu cảnh giới, đó chính là khoảng cách giữa trời và đất!

Cảnh giới càng cao, chênh lệch này lại càng lớn, cho nên mới có võ giả cảnh giới cao không phải võ giả cảnh giới thấp có thể dùng số lượng bù lại.

Nhưng mà Lý Hàn đã phá vỡ định luật hiển nhiên này, bộ dáng lanh lợi kia, nói bị trọng thương thì quỷ cũng không tin a!

Chẳng lẽ người áo đen kia khinh địch, căn bản chỉ dùng một thành lực lượng? Đúng, nhất định là như vậy, nếu không làm sao có thể giải thích được đây, đây chính là võ đạo chân lý không thể bàn cãi!

Ánh mắt Lý Hàn lại ngưng trên người Lục Thiên Long, trên người đối phương khẳng định mang theo bảo vật nào đó, lúc này mới có thể hóa giải một kích chí mạng của hắn. Nhưng hắn không quan tâm, bảo vật kiểu như vậy chỉ có thời gian dùng nhất định, tuyệt đối không thể dùng mãi nên Lý Hàn dùng ánh mắt chằm chằm sát khí nhìn Lục Thiên Long.

Ai muốn giết hắn, hắn sẽ giết người đó, rất đơn giản!

Lục Thiên Long lúc này mới lấy lại một hơi, hắn đưa tay sờ sờ cổ một cái, trên mặt hoảng sợ thất sắc, giận dữ hét lên với Lý Hàn:

- Hỗn đản, ngươi dám giết ta!

Trên người hắn có một cấm khí do cha hắn tìm thấy trong một di tích, sở dĩ hắn được ban tặng cấm khí này vì hai đệ đệ hắn đã mất rồi, huyết mạch Lục gia chỉ còn duy nhất là hắn, nếu hắn chết đi thì Lục gia sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn.

Cấm khí này tổng cộng có thể chống đỡ năm lần công kích chí tử, hiện tại cấm chế này đã nát một góc, nghĩa là đã dùng mất một lần bảo mệnh, cũng ý nghĩa với vừa rồi hắn lượn một vòng qua quỷ môn quan.

Hắn không ngờ thiếu chút nữa đã chết! Thiếu chút nữa chết trong tay một tây dân đen.

Sắc mặt của Lục Thiếu Long trong nháy mắt đỏ bừng vì tức giận, hắn gầm lên nói:

- Bành lão. Giết hắn cho ta! Giết hắn!


Không giết Lý Hàn, tâm cảnh của hắn sẽ bị ảnh hưởng, có thể đến quá trình phát triển sau này.

Bành lão lại không hề động, nói:

- Lục thiếu, nhiệm vụ của ta là bảo đảm an toàn của ngươi!

- Giết hắn, ta tự nhiên an toàn!

Lục Thiên Long chỉ vào Lý Hàn, trong mắt lửa giận bùng lên.

Lý Hàn cười cười, nói:

- Ngu ngốc, hộ vệ của ngươi nếu dám bước ra giết ta, ngươi hẳn phải chết rồi!

Lý Hàn đã xác định trên người Lục Thiên Long có bảo vật bảo vệ mạng sống nhưng có số lần dùng nhất định. Mà người áo đen kia căn bản không nắm chắc trong ba năm chiêu xử lý được hắn. Bởi vậy tự nhiên tầng tầng lớp lớp cố kỵ như vậy nên lão không dám tùy tiện rời khỏi Lục Thiên Long.

Khách nhân xung quanh lúc này mới phản ứng được, Lý Hàn không ngờ yêu nghiệt đến mức khiến võ giả Địa giai trung thừa cảnh kiêng kỵ, đây là người đáng sợ đến bực nào a! Có Linh Địa Cảnh nhất trọng thiên nào có thể dựa vào lực lượng bản thân khiến Địa giai ngũ trọng thiên cố kỵ không?

Tuy rằng người áo đen cũng bận tâm đến an toàn của Lục Thiên Long, sợ ném chuột vỡ đồ, nhưng mà chút đó không tổn hại tới đánh giá chiến lực của Lý Hàn.

Tiểu tử này thật đáng sợ!

Lý Hàn rất tùy ý đi mấy bước, sau đó đưa mắt nhìn lên người Nhạc Tiểu Vi nói:

- Ngu ngốc, ngươi không nhớ kỹ giáo huấn lần trước sao?

Nhạc Tiểu Vi không khỏi hoảng sợ lui về phía sau, thông thường trong tình huống này thì chỉ cần hắn đem tên tuổi Phong Tử Ca là có thể dù dọa được đối phương nhưng bây giờ Lý Hàn cũng là Linh Dược sư tam giai, cùng cấp bậc với Phong Tử Ca thì danh tiếng của sư phụ hắn làm sao có thể hù dọa được Lý Hàn. Dùng vũ lực thì càng không cần nói đến, Lý Hàn có thể dễ dàng chống Địa giai ngũ trọng thiên thì có cho hắn thêm 100 cánh tay cũng không thể nào là đối thủ của Lý Hàn a!

Hắn nhích từ chút về phía Lục Thiên Long, muốn lợi dụng người áo đen để uy hiếp Lý Hàn.

Chỉ là Lý Hàn cho hắn đi được sao?

Thân thể vừa mới di chuyển, hắn đã bị Lý Hàn bóp chặt cổ, Lưu Tinh Thiên Quang Bộ cộng thêm thực lực hai bên quá cách biệt, hắn căn bản một chiêu cũng không chặn được.

Lý Hàn sắc mặt âm trầm, nói:

- Ngu ngốc, nếu ngươi không nhớ kỹ giáo huấn lần trước, vậy lần này để cho ngươi khắc sâu hơn một chút.

Ba!

Hắn giơ một chân, đạp lên đũng quần Nhạc Tiểu Vi.

A!

Nhạc Tiểu Vi lập tức kêu lên thảm thiết, cả người cong như tôm luộc, hai tay ôm chặt hạ thân, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.

Đừng nói là hắn, tất cả nam nhân thấy một màn như vậy, da mặt đều co rút, không tự chủ được đưa tay ôm hạ thân.

Dưới đũng quần Nhạc Tiểu Vi chảy ra một bãi máu tươi, trứng vỡ, vỡ không thể vỡ thêm.

Nơi đó cấu tạo phức tạp, giống như đầu người vậy, hỏng rồi chính là hỏng rồi, vĩnh viễn không có khả năng trị liệu. Đời này Nhạc Tiểu Vi coi như thành thái giám.

- Lý Hàn, ngươi thật to gan!

Lục Thiên Long bị chọc giận điên rồi, tuy rằng người bị phế không phải là mình, nhưng mà Nhạc Tiểu Vi là khách của hắn, hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn này phát sinh, quả thực đang tát lên mặt hắn 17, 18 cái.

- Cút!

Chu Hằng phẩy phẩy tay, bộ dáng đuổi ruồi bọ vậy.

- Ngươi chờ xem!

Lục Thiên Long hét lớn một tiếng rồi mang theo Bành lão quay người rời đi.

Lý Hàn không ra tay ngăn cản vì hắn biết động tĩnh ở đây đã truyền ra ngoài, rất nhanh người của Bách Thiên Tông sẽ kéo đến mà bản thân hắn chỉ có một người, hắn không cần vì một tên Lục Thiên Long mà đẩy bản thân vào nguy hiểm.

Hắn ném cho lão bản tửu lâu một ngàn linh thạch để bồi thường thiệt hại rồi thân hình hắn bắn lên, trong nháy mắt hắn biến mất vô tung vô ảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui