Phong Lưu Thánh Vương

Ngày hôm sau, thấy việc tấn thăng lên trưởng lão vẫn chưa đến giờ, Lý Hàn quyết định đến Thiên Linh Các bán một ít linh khí để đổi lấy linh thạch, mặc dù hắn chiếm không ít linh thạch trong bí cảnh nhưng để duy trì một cơ quan tình báo thì bao nhiêu linh thạch cũng không đủ. Nhưng khi đến nơi thì Nguyễn Bảo Ánh báo cho hắn biết rằng nếu hắn có linh khí cấp cao thì hãy giao cho nàng đấu giá vì ba ngày nữa chính là ngày hội đấu giá lớn nhất năm của Thiên Linh Các.

Lý Hàn nghe vậy liền bán cho 8 kiện linh khí tam giai từ sơ cấp đến cao cấp cho Thiên Linh Các được 2,1 triệu linh thạch, sau đó Lý Hàn liên giao cho Nguyễn Bảo Ánh ba kiện tứ giai để bán đấu giá. Sau đó hai người liền bàn với nhau một chút chuyện về buổi đấu giá, Nguyễn Bảo Ánh tiết lộ cho hắn biết là trong cuộc đấu giá lần này có một vật mà tất cả Linh Dược sư đều muốn có nhưng nàng không tiết lộ cho Lý Hàn biết đó là vật gì mà chỉ kêu Lý Hàn tốt nhất nên để dành tiền.

- Bảo Ánh....

Đúng lúc này, Hạ Nhạc Phong lại xông vào, nguyên lai biểu lộ trong sáng, nhưng nhìn đến Lý Hàn lập tức trở nên âm trầm lên:

- Lại là ngươi!

- Họ Hạ kia, da mặt của ngươi như thế nào dày như vậy, bản cô nương không phải nói bảo ngươi lăn đi sao!

Nguyễn Bảo Ánh lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Hạ Nhạc Phong sẳng giọng.

Da mặt của Hạ Nhạc Phong xác thực rất dày, như không có nghe được Nguyễn Bảo Ánh nói, ánh mắt hung dữ nhìn Lý Hàn, chỉ một ngón tay:

- Ta đã cảnh cáo ngươi, không cho phép tiếp cận Bảo Ánh, ngươi đây là đang tự mình muốn chết!

Hắn tay phải vung lên, một đại thủ thanh sắc lập tức trống rỗng xuất hiện, hướng về Lý Hàn bóp tới.

Trước sau bá đạo như một!

Đáng tiếc, hiện tại Lý Hàn đã là Linh Địa Cảnh cao thủ!

Lý Hàn đối với loại người như Hạ Nhạc Phong là cực kỳ chán ghét, hắn hừ lạnh một tiếng, nâng quyền đón chào.

Bùm!

Hai cổ lực lượng chạm vào nhau, kình khí bốn phía, nhưng lan đến gần bên người Nguyễn Bảo Ánh, lại bị một đạo kim quang lóe lên ngăn cản, nàng ngay cả một sợi tóc cũng không có động.

- Thối tiểu tử, ngươi vậy mà thực sự đạt đến Linh Địa Cảnh!

Hạ Nhạc Phong hừ lạnh một tiếng.

- Ngay cả như vậy, ngươi cũng chỉ có một đường chết!

Lý Hàn mục quang rét lạnh, Hạ Nhạc Phong ngang ngược bá đạo đã khơi dậy chân hỏa của hắn, hắn gầm lên một tiếng, hướng đối phương nhanh chóng mà đi, các hệ chi lực cộng chuyển, một quyền oanh đi ra ngoài.

Hạ Nhạc Phong nâng chưởng đón chào, lúc này đây thật là quyền chưởng trực tiếp tấn công, lực lượng va đập càng lớn!

Bùm!

Hạ Nhạc Phong bị lực lượng cường đại ngạnh sanh oanh bay, thân thể đem vách tường phá khai một lỗ thủng cực lớn, trực tiếp ngã bay đi ra ngoài, rơi thẳng đến dưới lầu, một đường lại đụng ngã vô số cây cối hoa cỏ.


Lý Hàn đứng ở chỗ động khẩu phá vỡ, nhìn Hạ Nhạc Phong lộ ra một ánh mắt khinh miệt.

- Hỗn đản!

Hạ Nhạc Phong đỏ bừng cả khuôn mặt, tựa hồ không cách nào tiếp nhận chuyện tình mình không địch lại Lý Hàn, tu vi của hắn là Địa giai tứ trọng thiên, tự nhiên không địch lại Lý Hàn các hệ công pháp tề chuyển.

Hắn hầm hầm nhìn Lý Hàn một hồi, một đạo ô quang từ lồng ngực của hắn tuôn ra, hóa thành một kiện khôi giáp mặc trên người, trong tay cũng nhiều một thanh trường kiếm.

- Giáo huấn hắn một chút là được rồi, bất quá không cần phải giết hắn, nếu không... gia tộc bọn họ có Linh Thần Cảnh cường giả, ngươi có thể lưu lạc chân trời góc biển, nhưng gia tộc của ngươi lại không được?

Nguyễn Bảo Ánh hướng Lý Hàn nói.

Lý Hàn thu sát khí vào, tuy hắn chán ghét người này, nhưng không thể không thừa nhận thực lực của mình vẫn là không đủ, đừng nói Linh Thần Cảnh cường giả, chỉ là Linh Hoa Cảnh cao thủ cũng có thể thoải mái chém giết hắn!

Hắn không phải người cô đơn, Vạn Liên trấn Lý gia hắn lại không thể không để ý!

Bất quá, tuy không thể giết Hạ Nhạc Phong, nhưng đánh một chầu lại không có vấn đề! Tên kia càng là tâm cao khí ngạo, lại càng sẽ nghĩ tự mình báo thù, mà không mượn lực lượng của gia tộc!

- Đi tìm chết!

Hạ Nhạc Phong tay cầm trường kiếm, hướng về Lý Hàn một lần nữa giết tới, khôi giáp trên người phát ra quang mang kim hoàng sắc, nhìn về phía trên thần uy lẫm lẫm.

Lý Hàn đồng dạng tế ra Trảm Nguyệt Kiếm, một thanh tứ giai kiếm khí mà hắn lấy được trong bí cảnh, không chút nào yếu thế hướng về phía Hạ Nhạc Phong đón đánh mà đi.

Đinh đinh đinh đinh!

Hai người triển khai giao phong mãnh liệt, thi triển tất cả có khả năng, hết sức hoa lệ.

Ở bên người Nguyễn Bảo Ánh, hai lão nhân áo xám trống rỗng xuất hiện, chú mục hai người kịch chiến phía dưới, đều lộ ra một vẻ ngạc nhiên.

- Ở ngoại vực cũng có thể xuất hiện nhân tài như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!

Một lão giả áo xám nói ra.

- Xem ra, cũng không thể khinh thường người trong thiên hạ!

Một lão giả áo xám khác nói.

- Tiểu tử này vận khí vô cùng tốt và tốc độ tăng trưởng cường đại, nếu có thể mời hắn vào Nguyễn gia thì sau này Nguyễn gia chúng ta có thể càng phát dương quang đại hơn trước.

Nguyễn Bảo Ánh nhìn hai người đối chiến ở phía trước, vân vê miệng nói.

- Vậy tiểu thử, chúng ta có cần bảo vệ hắn không?


Một lão giả áp xám lên tiếng nói.

- Không cần, hắn là một người thích tự do tự tại, không thích bị quản thúc, nếu chúng ta làm vậy có thể sẽ đẩy đổi phương ra xa. Nhưng ta nhìn ra được hắn là một người trọng tình trọng nghĩa, các ngươi lập tức phái người ở chi nhánh Thiên Long Thành điều tra một chút về gia đình của hắn, sau đó phải một cao thủ qua đó bảo vệ, nếu làm vậy thì có thể sẽ kéo hai bên lại gần nhau hơn.

- Vâng tiểu thư.

Hai lão giả áo xam cung kính đáp rồi lập tức biến mất.

Nguyễn Bảo Ánh không thèm để ý đến mà tập trung quan sát trận chiến phía dưới, lúc này Lý Hàn càng đánh càng hăng, tay trái kiếm, tay phải quyền, đem chiến lực phát huy đến mức tận cùng, ở mặt trên hoàn toàn ngăn chặn Hạ Nhạc Phong.

Sắc mặt Hạ Nhạc Phong càng ngày càng khó coi, hắn mặc dù có nhiều thủ đoạn nhưng nếu dùng đến chúng thì có thể sẽ khiến nơi này bị phá tan, đến lúc đó người của Nguyễn gia sẽ không quanh tay đứng nhìn nên hắn mới bị Lý Hàn áp đảo.

Hạ Nhạc Phong tức giận hét lớn một tiếng, hai tay rung lên, một lực lượng cực kỳ hùng hậu từ trong cơ thể hắn trào ra, giống như một cơn sóng cuộn trào ra, mạnh mẽ bức lui Lý Hàn. Hắn căm hận nhìn Lý Hàn một cái, đột nhiên nhảy vọt rời đi.

Hắn đường đường là con cháu Nhạc gia vậy mà đánh lâu như vậy vẫn chưa thể hạ một tên vừa mới vào Địa giai, không những vậy hắn còn bị Lý Hàn đè đánh, điều này khiến hắn không chịu nổi nhưng hắn lại không thể dùng tuyệt chiêu nên chỉ có thể quay đầu bỏ đi, nếu không đi mà đánh tiếp thì hắn có thể bị Lý Hàn oanh trúng, nếu tình cảnh đó xảy ra thì hắn nhất định bị Nguyễn Bảo Ánh cười cho thối mũi, lúc đó hắn làm còn đủ tư cách để theo đuổi nàng được nên rời đi là quyết định sáng suốt nhất.

Lý Hàn nhìn Hạ Nhạc Phong bỏ đi mà trong lòng phập phồng không thôi, hắn có xúc động muốn dùng Nhân Vương Biến đấm chết tên kia.

- Không cần phải khó chịu như vậy, cho dù ngươi dùng bất cứ giá nào cũng giết không được hắn!

Nguyễn Bảo Ánh chẳng biết lúc nào đã đi tới bên người.

- Thân là Nhạc gia đệ tử, khẳng định có bảo vật hộ thân, tựa như trên người của ta có ba đạo cấm phù, một khi gặp được nguy hiểm tánh mạng sẽ tự động xuất hiện, đánh ra một kích toàn lực tương đương với Linh Thần Cảnh cường giả!

Lý Hàn không khỏi biến sắc, một kích toàn lực của Linh Thần Cảnh cường giả, cho dù hắn có đạt đến đệ ngũ biến đại thành, lực lượng đó cũng đủ để đánh chết hắn vài lần! Đây chính là nội tình của đại gia tộc!

Bất quá, sát khí trong lòng Lý Hàn lại không có bởi vậy mà tiêu tán, hắn không có giết Hạ Nhạc Phong còn có một bộ phận nguyên nhân là rất lớn bởi vì Nguyễn Bảo Ánh! Tuy rằng Nguyễn Bảo Ánh xem Hạ Nhạc Phong không vừa mắt, nhưng hai đại gia tộc đều là người quên với nhau, luôn có chút quan hệ cá nhân, nếu Nguyễn Bảo Ánh ngồi xem Hạ Nhạc Phong bị giết, Nguyễn gia sẽ rất khó bàn giao cho Hạ gia.

Bất quá, nếu Hạ Nhạc Phong còn đến khiêu chiến hắn thì hắn sẽ vụng trộm làm thịt Hạ Nhạc Phong! Trực tiếp giết không được mà nói, vậy thì ném hắn từ trên núi xuống vực sâu, hoặc là ném vào hố phân, nhìn hắn có chết hay không!

Lý Hàn cũng không phải người hiền lành, người khác muốn giết hắn, vậy hắn tự nhiên sẽ phản kích!

....................

Thiên Linh Các sau ba ngày sẽ tổ chúc đại hội đấu giá lớn nhất năm, tin tức này truyền ra khiến tất cả mọi người, bao gồm trưởng lão Thập Linh Tông đều phải chấn động, ai nấy đều nhanh chóng tích cự để dành tài phú vì ai cũng biết trong đấu giá hội lần này, sẽ có nhiều thứ quý gia xuất hiện. Nhưng trước đó Thập Linh Tông phải chuẩn bị cho một sự kiện khác, đó chính là lễ tấn thăng trưởng lão của Lý Hàn.

Luyện võ trường lúc này đã đứng đầy người, từ các đệ tử nội môn, các chấp sự cho đến các phong chủ đều có mặt đầy đủ, thậm chỉ ngay cả Mộc Ân cũng tham gia, điều này chứng tỏ Thập Linh Tông coi trọng chuyện này đến chừng nào.

Đúng vào lúc 12h trưa, ở trên quảng trường đưa lên tám cái trống đồng lớn, trước trống đồng có tám tên đệ tử cầm lấy cổ bổng đang không ngừng gõ lên.


Thùng thùng!

Tất cả nội môn chấp sự đúng ở diễn võ trường đều tách ra hai bên, mà chư vị trưởng lão đều nhất nhất sắp xếp đứng lên.

Nhậm An Dật đứng ở phía sau Lê Thái Bảo hắng giọng kêu lên:

- Sắc phong nghi thức bắt đầu!

Ô ô!

Thanh âm của Nhậm An Dật vừa dứt, đệ tử cầm lấy kèn lệnh đều thổi vang lên.

Mọi người ở giữa sân đều nhất nhất trở nên yên lặng lại.

Khi tiếng kèn hạ xuống, Nhậm An Dật tiếp đó lại nói:

- Thỉnh đệ tử chân truyền đệ lục thập cửu Lý Hàn tiến lên nghe phong. ( Đệ tử đời thứ 69)

Lý Hàn nghe được thanh âm, liền hướng đến giữa sân đi tới.

Khi Lý Hàn đi tới trước mặt chư vị trưởng lão, Nhậm An Dật nói:

- Lý Hàn quỳ xuống nghe phong.

Lý Hàn bất đắc dĩ chỉ có thể quỳ xuống một gối đối với Lê Thái Bảo ở chính giữa. Lúc này Lê Thái Bảo mới đứng lên trầm giọng nói:

- Lý Hàn, ngươi là đệ tử chân truyền đệ lục thập cửu của tông ta, là chuyện may mắn của ngươi, cũng là chuyện may mắn của tông ta, ngươi hôm nay đã đạt đến Linh Địa Cảnh, căn cứ vào quy định của tông ta, đặc biệt phong ngươi là thủ tịch trưởng lão, thủ tịch Luyện dược đại sư của đời 68 cùng 69, cùng với nội các trưởng lão của tông ta, thưởng cho ngươi một tòa biệt viện tĩnh tu, hộ viện đệ tử mười tên, tỳ nữ mười người, thưởng cho ngươi 5000 Hạ phẩm Huyền tinh, có tư cách tham dự đại sự thương hiệp các phong, có tư cách tham dự tông môn đại sự thương hiệp, có tư cách vào Mật Địa Phong tu luyện...

Theo tuyên bố rõ ràng của Lê Thái Bảo, Lý Hàn càng nghe càng là vui mừng, không nghĩ tới trưởng lão Thập Linh Tông có thể hưởng nhiều loại đặc quyền như vậy, chỉ cảm thấy hạnh phúc này tới quá đột nhiên rồi.

Sau khi Lê Thái Bảo tuyên bố xong, hắn đi tới trước chấp sự ở một bên đang cầm cái khay, lấy xuống bày trên bàn một kiện áo choàng hướng Lý Hàn đi tới.

Đi tới trước Lý Hàn, Lê Thái Bảo nhẹ nhàng rung lên, áo choàng kia liền tản mát ra, sau đó đích thân choàng lên trên người Lý Hàn nói:

- Chúc mừng Lý trưởng lão trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất trong lịch sử của tông ta.

Lý Hàn dập đầu đáp:

- Tạ ơn tông chủ ban thưởng!

- Tốt rồi đứng lên đi, sau này nhớ vì tông môn làm nhiều cống hiến, giương lên uy danh của tông ta.

Lê Thái Bảo cực kỳ tán thưởng vỗ vỗ bả vai của Lý Hàn nói. Mặc dù hai đệ tử của hắn làm ra chuyện địa nghịch bất đạo nhưng ít ra ông trời không đối xử quá bạc với hắn, để Lý Hàn trở thành đệ tử của hắn, khiến hắn nở mày nở mặt.

Một khắc kia khi Lý Hàn đứng lên, tất cả nội môn chấp sự cùng đệ tử đều hướng Lý Hàn khom người chúc mừng nói:

- Chúc mừng Lý trưởng lão... Chúc mừng Lý trưởng lão...

Từng đạo thanh âm chấn thiên động địa vang lên tận mây xanh.


Lý Hàn hưởng thụ sự ủng hộ của mọi người, Phong chủ của các phong đều hướng Lý Hàn đi tới.

Nhậm An Dật dẫn đầu hướng về phía Lý Hàn chắp tay nói:

- Lý trưởng lão thật là anh hùng xuất thiếu niên a, hiện tại ngươi đã đuổi tới chúng ta rồi, tương lai nhất định có thể giương lên uy danh của tông ta.

- Đa tạ Nhậm trưởng lão khích lệ, Lý Hàn thật là thẹn không dám nhận!

Lý Hàn khiêm nhường đáp.

Trần Phong Liệt cũng tiến lên cười nói:

- Lý trưởng lão quả nhiên là thiên tư trác tuyệt, thật sự để cho đám lão đầu tử chúng ta không còn gì để nói a!

- Đúng vậy, hôm nay vẫn chưa tới 20 tuổi đi, đồ đệ bất thành khí kia của ta có được một nửa thành tựu của ngươi, ta liền cảm thấy an ủi rồi!

Linh Thổ phong chủ Vân Hùng cười nói.

Trưởng lão các phong đều vây quanh Lý Hàn không ngừng chúc mừng lấy lòng. Chỉ riêng Lý Hồng Ngọc không có tiến tới chúc mừng hắn, chuyện đêm đó khiến nàng bây giờ khó có thể bình tĩnh đối mặt với hắn nên nàng đành phải cách xa xa Lý Hàn, mặc dù nàng biết cách này của nàng là bịt tai trộm chuông nhưng lúc này trong lòng nàng vô cùng hoảng loạn, cần có thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ giữa nàng và hắn.

Ở phía dưới, Dương Lâm và Tiêu Hoàng nhìn thân ảnh Lý Hàn trên đài cao mà trong lòng đắng ngắt không thôi, nếu biết trước như vậy thì bọn hắn đã cố gắng kết bạn với Lý Hàn rồi, đến lúc đó bọn hắn có thể đi ngang trong Thập Linh Tông này rồi. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn nên bọn hắn chỉ có thể nhiệt liệt chúc mừng hắn thôi.

Lý Hồng Vân và Lãnh Băng Băng đứng cùng nhau, ở kế bên chính là Bạch Tuệ Nương. Mặc dù hai người nàng với gặp Bạch Tuệ Nương vài giờ trước nhưng cả ba nhanh chóng trở thành bạn thân của nhau, lúc này cả ba cùng nhau ngắm nhìn Lý Hàn đang được các trưởng lão bao vây, trong lòng vô cùng vui vẻ, dù sao bất cứ nữ nhân nào đều muốn nam nhân mình được vạn người kính ngưỡng mà.

Sau một phe cung chúc, Nhậm An Dật cho giải tán tất cả chấp sự cùng đệ tử, trên diễn võ trường chỉ còn lại trưởng lão Thập Linh tông cùng vài người thân thuộc rồi.

Mộc Ân ngồi trở lại trên vị trí cười nói:

- Lý Hàn, ngoài những ban thưởng lúc nãy, với những công lao mà ngươi đã làm vì Thập Linh Tông nên ta hiện tại cấp thêm phần thương cho ngươi, ngươi có thể hướng bổn tông nói ra bất kỳ một cái yêu cầu nào, chỉ cần bổn tông có thể làm được, đều sẽ tận lực thỏa mãn ngươi.

- Đúng vậy, Lý Hàn, ngươi có yêu cầu tông môn bất cứ một việc nào, chỉ cần trong khả năng thực hiện, sư phụ ta sẽ thay ngươi làm chủ.

Lê Thái Bảo quyết định chủ ý, vô luận như thế nào cũng nhất định phải đem Lý Hàn lưu lại trong Thập Linh tông.

Bằng chừng này tuổi đã đạt đến Địa giai, còn là một gã Tứ phẩm Linh dược sư hàng thật giá thật, loại quỷ tài hiếm thấy này nhất định phải vì Thập Linh tông bọn họ sử dụng, tuyệt đối không thể để cho hắn thoát khỏi tông môn. Mặc dù hắn là sư phụ của Lý Hàn nhưng đồng thời hắn cũng là tông chủ Thập Linh Tông nên lợi ích của tông môn luôn luôn là ưu tiên hàng đầu của hắn, nếu Lý Hàn biết được ý nghĩa của hắn chắc chắn cũng sẽ không trách hắn.

Lý Hàn nghe Mộc Ân và Lê Thái Bảo nói lời này, ánh mắt lộ ra thần sắc lập lòe, thật lòng hắn muốn sư phụ Lê Thái Bảo đem sư nương Lý Hồng Ngọc gả cho hắn vì dù sao hắn cũng đã định nàng là nữ nhân của hắn rồi nhưng hắn biết nói vậy thì có thể sẽ bị Lê Thái Bảo đánh chết ngay tại chỗ mất nên ngoài mặt hắn nói:

- Hồi bẩm thái thượng trưởng lão và sư phụ, Lý Hàn không có yêu cầu đặc biệt nào.

- Nếu như vậy thì ngươi lui xuống trước đi, cố gắng đột phá lên Ngũ cấp Linh Dược sư, làm rạng danh tông ta.

Mộc Ân hướng tới Lý Hàn nói một câu.

- Lý Hàn nhớ kỹ lời dạy của thái thượng trưởng lão.

Lý Hàn hướng về phía Mộc Ân khom người một chút nói.

Mộc Ân nghe vậy liền gật đầu rồi tiếp theo liền đối với chúng trưởng lão phất phất tay, ý bảo bọn họ đều rời đi, Lý Hàn lập tức đi theo sư phụ và sư nương trở về Thập Linh Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận