Ban đêm, Lý Hàn tiếp tục đến Cao gia. Nhưng khi đến thì hắn phát hiện ra một điều, đó là người của Cao gia đi theo nhóm. Ít thì ba người, nhiều thì năm người trở lên, tuyệt đối không có một người nào đi riêng lẻ cả. Với tình hình này, nếu hắn mà ra tay thì hắn đủ sức giết hết, nhưng cũng phải mất khoảng thời gian nhưng chừng đó cũng đủ để kinh động đến Linh Hải Cảnh đang canh gác trên nóc nhà.
Thật ra thì hắn có thể giết các người hầu hay hộ vệ để hấp thụ âm dương khí của họ, sau đó hắn sẽ có đủ thực lực để giết chết Linh Hải Cảnh đó, mặc dù những người này có âm dương khí khá ít nhưng thịt muỗi cũng là thịt. Nhưng hắn không tính làm như vậy vì như vậy sẽ vi phạm lời nói của bản thân" chỉ hấp thụ âm dương khí từ kẻ thù ", hắn không muốn làm một kẻ đạo đức giả, nói lời lại không giữ lấy lời, cho dù là không ai biết về việc đó đi chăng nữa.
Lý Hàn tiềm ẩn, đợi chờ xem có ai lạc bầy hay không. Đến gần sáng thì Lý Hàn rời đi, đêm nay hắn chỉ giết được hai người lạc bầy mà thôi. Nếu hắn muốn giết Linh Hải Cảnh của Cao gia thì hắn phải tìm cách khác, vì hắn không thể ở mãi ở đây được, phải trở về học viện nữa. Với lại, gần hai tháng sau là ngày diễn ra chính là Thiên Long Võ Hội, Võ Hội này chính là để tuyển chọn mười cá nhân ưu tú nhất của Thiên Long Thành để tham gia tông, môn.
Cho nên hắn chuyển sang săn người của Cao gia cả ngày lẫn đêm. Thật ra thì hắn có thể tu luyện trong Âm Dương Tháp, với phát động thời gian thì chỉ cần ba ngày là hắn có đủ thực lực để trực diện đối đầu với Linh Hải Cảnh. Nhưng hắn cảm thấy cách tu luyện này khô khan quá nên hắn không dùng, hắn thích cái cách hút âm dương khí từ người Cao gia hơn. Vì nó vừa trả được thù vừa tu luyện, cách nhất tiễn song điêu này, thằng ngu mới không dùng.
Lý Hàn trước khi đi khỏi địa bàn Cao gia đã để lại một phân thân, giám sát nhất cử nhất động để tìm ra mục tiêu thích hợp mà ra tay. Nói thật là hắn muốn giết những người trẻ có thiên tư cao nhất trong Cao gia, nếu như vậy thì không cần phải tự tay hắn diệt thì Cao gia cũng sẽ nhanh chóng lụn bại. Chỉ tiếc là trong phủ đệ Cao gia quá nhiều người nên ý định này của hắn không thực hiện được.
Cao gia mặc dù ra ra vào vào rất nhiều nhưng con mồi mà Lý Hàn mong muốn vẫn chưa xuất hiện. Phải khi phố lên đèn thì phân thân Lý Hàn mới phát hiện được con mồi vừa ý. Đó là tổ hợp ba người, người đi đầu là một thiếu niên khoảng 17, 18t, có thực lực Luyện Mạch hậu kỳ, còn hai người đi phía sau giống dáng vẻ bảo tiêu thì đều có thực lực là Tụ Linh lục trọng thiên. Xem ra đây chính là người nổi bật nhất trong lớp trẻ của Cao gia, là con mồi mà hắn luôn chờ đợi. Nhìn hướng đi thì phân thân phán đoán rằng tên này đang trên đường đi đến Vạn Xuân Lầu, nơi ở lúc trước của Mị Nương khi nàng còn ở trấn Xuân Thiên.
Phân thân liền biến mất, truyền thông tin về cho bản thể. Lý Hàn đang ngồi trong phòng tu luyện thì lập tức mở mắt bởi vì phân thân đã phát hiện được con mồi vừa ý, hắn nở nụ cười khát máu rồi nhanh chóng rời khỏi khách sạn, đi đến Vạn Xuân Lâu. Hắn phải đến trước tên kia để biết phòng của tên đó để tiện ra tay.
Theo thông tin phân thân gửi lại, tên này mới chỉ có thực lực Luyện Mạch Cảnh hậu kỳ, điều này làm Lý Hàn cảm thấy bất ngờ vì người nổi bật nhất trong lớp trẻ của Cao gia vẫn chưa bước vào Tụ Linh Cảnh. Nếu đem so sánh với bên hắn thì thành tích này kém xa, bởi vì tất cả các nữ nhân của hắn, ngay cả trẻ tuổi nhất cũng đã bước vào Tụ Linh Cảnh.
Nhưng Lý Hàn đã quên một điều, các nữ nhân của hắn, ai cũng là linh căn cực phẩm và đều có công pháp thiên cấp để tu luyện nên các nàng nhanh chóng bước vào Tụ Linh Cảnh là điều dễ hiểu, nên kiểu so sánh này vô cùng khập khiễng.
Tên này có thể nói là thiên tài trăm năm có một vì với nội tình của một gia tộc chỉ có Tụ Linh Cảnh như Cao gia mà tên này đã có thể đạt được Luyện Mạch hậu kỳ vào tuổi mười tám. Nên biết rằng, ngay cả Hàn Vũ Liên có bố là một Linh Hải Cảnh lâu năm nhưng phải đến khi nàng bước qua tuổi 19 thì nàng mới bước vào Tụ Linh Cảnh, cho nên tên này "danh xứng với thực".
Từ xa thì Lý Hàn đã thấy được Vạn Xuân Lầu, đó là một toà lầu hoa lệ, cao bốn tầng, cờ quạt bay phấp phới, đèn lồng treo cao, ánh sáng rực rỡ rõ ràng, giàu có, đường hoàng, vẫn còn chưa đến gần mà đã có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ dâm đãng của bọn đàn ông và tiếng cười duyên dáng của các cô nương.
Ở bên ngoài thì các cô nương ăn mặc mát mẻ, mỏng manh vẫy tay, buông lời mật ngọt mời gọi nam nhân bước vào chốn thần tiên. Lý Hàn mặc đồ tàng hình rồi đi vào trong, sau khi vào thì hắn nhanh chóng tìm một chỗ khuất rồi lặng yên đợi tên kia, trong khi đợi thì hắn cũng đưa mắt nhìn ra khắp nơi. Tuy màn đêm chỉ vừa buông xuống nhưng quan khách đến Vạn Xuân Lầu để hưởng lạc thì không hề ít.
Trong đại sảnh nào là oanh oanh yến yến cùng khách hàng nhộn nhịp ồn ào, những cặp đùi và bộ ngực trắng nõn cứ lấp loáng làm đau mắt người khác. Tuy Lý Hàn đã quen với cảnh tượng này lâu rồi nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đến đây nên nhất thời nhìn ngó linh tinh, cái gì cũng cảm thấy ngạc nhiên. Còn về các cô nương trong viện này, tuy ăn mặc rất hở hang nhưng tư thái và nhan sắc đều không lọt được vào mắt Lý Hàn.
Một lúc sau thì con mồi mà Lý Hàn đợi đã đến, lúc tên này đến một thiếu phụ to béo đẫy đà nhiệt tình tiến đến trước mặt tên đó vừa cười lớn vừa nói, ánh mắt lả lơi khiến cho Lý Hàn suýt nữa buồn nôn.
- Cao công tử, ngài đến rồi.
Tên thiếu niên họ Cao đó cũng không hề che giấu sự đê tiện đưa tay sờ mông lão tú bà đó nói:
- Hàn tỷ tỷ, tỷ làm tiểu đệ này nhớ chết đi được đó.
- Ai da! Cao công tử của ta, sao lâu như vậy không đến thăm tỷ tỷ chứ?
Hàn tỷ tỷ cười đáp.
- Không phải là do lão gia tử bắt ta phải tu luyện sao, đến giờ ta mới được tự do đó. Mới được tự do thì ta đến tìm tỷ liền đó.
Thấy tên Cao thiếu giả này với lão tú bà đó không hề kiêng kỵ xấu hổ gì cùng nhau cười khả ố, trong mắt hắn thật sự lộ ra vẻ vui thích dường như có chút gì đó yêu mến đối với ả khiến Lý Hàn thầm cảm thán rằng khẩu vị của tên này mặn thật.
Hai người cười một lát rồi tên này nhét vài kim tệ lấp lánh vào bộ ngực trắng nõn đầy đặn của Hàn tỷ tỷ. Hàn tỷ tỷ mặt mày hớn hở nói:
- Đa tạ Cao công tử đã thưởng. Ngân Hồ đã đợi sẵn trong phòng, công tử đi theo nô gia nào!
Nói rồi lão tú bà quay đầu bước đi, tên Cao công tử cũng cười hắc hắc mà đi theo, còn hai tên Tụ Linh thì đưa mắt nhìn xung quanh, trên mặt tràn đầy cảnh giác. Lý Hàn thấy vậy liền nhảy ra, đi cách nhóm người Cao gia một khoảng cách.
Lý Hàn theo nhóm người đi lên lầu, vòng qua hành lang phía sau cách xa nơi đại sảnh ồn ào huyên náo. Đến dãy lầu này là một không gian hoàn toàn khác. Không còn những âm thanh ầm ĩ khi nãy, mà thay vào đó là một bầu không gian khá yên tĩnh, huyền ảo dưới những ánh nến màu sắc mập mờ, tiếng huyên náo dưới sảnh giờ đây thay bằng những tiếng thở gấp của các đôi trai gái. Những tiếng kêu rên rỉ, tiếng xuýt xoa sung sướng, tiếng nhóp nhép do giao cấu tạo nên một cảnh tượng còn dâm dật gấp mấy lần ngoài kia.
Tú bà đưa tên họ Cao đến căn phòng duy nhất trên tầng bốn. Là căn phòng rộng lớn nhất chuyên dùng tiếp đãi những vị khách đặc biệt của lầu. Sau khi đến nơi thì tú bà mở cửa để họ Cao đó bước vào rồi ả nhanh chóng đóng cửa mà lui ra, còn hai tên Tụ Linh thì chia ra canh gác ở hai bên, đảm bảo một con muỗi cũng không bay được. Lý Hàn ngay lúc cửa được mở ra đã dùng Thiên Tinh Lưu Quang Bộ mà nhanh chóng lẻn vào trong, sau khi vào thì tiện mắt mà đánh giá xung quanh.
Khi đưa mắt đánh giá xung quanh thì hắn phát hiện có một nữ nhân đang ngồi trên giường, đó là một nữ nhân xinh đẹp, trên người mặc áo lụa trắng mỏng, làm những đường cong tuyệt mỹ lúc ẩn lúc hiện gây thèm thuồng cho bất cứ vị khách nào. Toàn thân nàng ta đều tỏa ra một hương vị của sự quyến rũ, lẳng lơ dễ dàng câu hồn bất cứ nam nhân nào. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để khiến cho Lý Hàn phải động dục vì nếu so sánh nàng ta về độ quyến rũ thì chưa nói đến Tiêu Mị, Mị Nương, ngay cả Đỗ Ngọc Trang mà nàng ta còn chưa bằng thì làm sao được.
Nhưng Lý Hàn không động nhưng không có nghĩa người khác không động, điển hình như tên Cao gia này. Vừa bước nào thì không nói câu nào mà đã đè người ta xuống, nhanh chóng bắt đầu sự tình yêu thích nhất của nam nhân. Lý Hàn đưa tay tạo thành một kết giới cách âm rồi bước đến bên cạnh giường, hắn búng một tia linh lực khiến cô nàng ngất xỉu, hắn không ra tay giết mà chỉ làm ngất xỉu vì nàng ta vô tội. Còn thanh niên vẫn tiếp tục hì hục lên xuống mà không biết người dưới thân mình đã ngất xỉu từ bao giờ, Lý Hàn lắc đầu bó tay rồi hắn đưa tay ra đặt lên cổ đối phương và dùng sức.
CKắc.......
Thiếu niên này bị Lý Hàn bẻ gãy cổ mà chết, với thực lực bây giờ của hắn thì muốn giết một Luyện Thể Cảnh còn dễ dàng hơn nhấy mắt rất nhiều, còn việc hắn bày kết giới cách âm để tránh đả động đến hai tên ngoài kia vì hắn không có ý định tha cho. Giết xong Cao công tử thì hắn bước ra phía cửa, tên tay hắn xuất hiện Linh khí dạng thương, hắn đứng cách xa cánh cửa xa nhất có thể rồi dồi hết sức sức mạnh thân thể vào cánh tay đang cầm thương rồi phóng nó đi.
Thanh thương rời tay Lý Hàn như một tên lửa rời khỏi nòng vậy, trên đường đi tạo nên những tiếng xé gió bén tai mà lao đến cánh cửa bên tay phải. Hai tên Tụ Linh ở bên ngoài vừa canh gác vừa trò chuyện với nhau, " Vút " một tiếng, một thanh trường thương được phóng ra. Một tiếng "rầm" lớn vang lên, mũi thương đã cắm sâu vào vách tường phía đối diện đối phương, mặc dù đã cắm sâu vào tường nhưng cán thương vẫn run lên bần bật, từ đó có thể thấy được sức mạnh khi thương được phóng ra là mạnh cỡ nào.
Trên thương nhỏ giọt suống những giọt chất lỏng màu đỏ sệt, hiển nhiên đó là máu tươi. Tên đứng bên phải ngay khi thương được cắm vào tường thì cũng đã ngã quỵ xuống đất mà chết, trên ngực hắn có nguyên một thủng to cỡ cái chén, từ đó máu ồ ạt chảy ra. Tên còn lại thì vẫn còn kinh ngạc, vẫn chưa định hình được chuyện gì xảy ra. Ngay lúc này hắn cảm nhận được một tia sát cơ nhắm vào hắn, hắn liền hưu quyền ra đỡ.
Bùm!
Hai cổ lực lượng sinh ra trùng kích cự đại, thân hình hai người đồng thời chấn động nhưng tên kia phải rút lui vài bước, còn Lý Hàn vẫn đứng vững, hiển nhiên so về thực lực thì Lý Hàn hơn. Lý Hàn được thế không tha người, tiếp tục lấn tới. Tên kia thấy thế tiếp tục ra quyền đón đỡ chiêu thức của Lý Hàn, nhưng trên nắm đấm của hắn đã máu thịt be bét. Cái này là do hắn dùng nhục quyền đón đỡ linh khi tam giai trong tay Lý Hàn, hắn biết như vậy nhưng hắn vẫn phải tiếp tục ra quyền vì nếu không thì hắn chết chắc. Hắn vừa đỡ đòn vừa hô to:
- Ngươi là ai?
- Người chết không có quyền biết!
Nói rồi thế công của hắn càng thêm mạnh mẽ và ác liệt, tên kia nghe vậy thì linh quang vừa động, hô:
- Ngươi là Kiếm Ma!
- Nếu ngươi đã biết thì chết đi!
Lý Hàn lạnh lùng nói.
Ác chiến liên tục tiến hành, nhưng tên kia thua là nhất định!
- Bổn tọa không cam lòng a!
Tên này hét lớn, hắn phải trải tân tân khổ khổ mới có được ngày hôm nay nhưng không ngờ phải chết ở chỗ này nên tự nhiên làm cho hắn oán niệm tràn đầy.
Trong cặp mắt của hắn hiện lên một đạo tinh hồng, lực lượng cả người đột nhiên bạo tăng!
Xem ra là một bí thuật gia tăng lực lượng.
Trong lòng Lý Hàn nói ra quả nhiên chiến lực của tên này đột nhiên tăng nhiều, như đánh máu gà, mạnh mẽ bộc phát ra sức chiến đấu cường đại đạt đến Tụ Linh thất tầng! Đáng tiếc, đối mặt thực lực tuyệt đối, đây đều là uổng phí!
Tên này có lẽ biết rõ điểm ấy, nhưng hắn vẫn là liều mạng, không thử hắn thật sự không cam lòng!
Một nén hương thời gian sau, bí thuật của tên này chấm dứt hiệu quả, lực lượng lập tức sụt lùi, bị một kiếm của Lý Hàn chém chết, đã trở thành thi thể thứ ba của Cao gia nằm lại nơi đây.
Lý Hàn giết xong thì hắn nhanh chóngthu lại trường thương và lấy hai túi trữ vật của Tụ Linh Cảnh rồi nhanh chóng biến mất.
Lúc Lý Hàn đi mất thì tú bà và mấy hộ vệ đang nấp kia mới dám đi ra. Ngay khi thành trường thương va chạm vào bức tường tạo nên tiếng động đã kinh động đến tú bà ở dưới, ả liền cùng mấy hộ vệ chạy lên xem thử thì thấy tình cảnh chiến đấu của Lý Hàn và tên họ Cao kia. Ả thấy vậy liền sai người đi báo cho Cao gia biết còn mình ở lại xem, thấy tên kia dễ dàng giết người Cao gia thì ả nhanh chóng trốn đi vì sợ bị giết để bịt miệng.
Ả nhìn tình cảnh trước mặt thì toàn thân ả run rẩy, lo sợ vì ả không biết sắp tới Vạn Xuân Lầu sẽ đón lửa giận của Cao gia như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...