Lý Hàn rời khỏi phòng khác quý đi đến Giám Bảo Thất để nhận tiền. Hắn cứ vậy để mặt vậy mà đi vì chuyện hắn là Linh Dược Sư sớm muộn gì cũng lộ ra nên che dấu cũng không được gì. Lúc Lý Hàn đi đến thì chỗ này thì bên trong đã có hai người, một người là trung niên nhân đã tiếp đãi hắn và một người nữa là một nữ nhân xinh đẹp tràn đầy anh khí nhưng dáng người của nàng lại ngạo nhân, đặc biệt nàng có bộ ngực to như trái dưa hấu. Nhìn bộ ngực của nàng thì hắn không biết giữa nàng và Lâm Nhược Thuỷ thì ai có bộ ngực to hơn.
Hơn nữa mỗi khi nàng giơ tay nhấc chân đều có khí chất của thượng vị giả, xem ra nữ nhân này là một người có địa vị cao nên mới có khí chất này.
Nhưng Lý Hàn nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt lại làm cho thiếu nữ đó kỳ lạ bởi vì từ khi sinh ra cho đến giờ thì người đàn ông nào nhìn thấy nàng thì nói không quá ba câu đều đem ánh mắt liếc về phía bộ ngực của nàng, có định lực tốt cũng sẽ thừa dịp nàng không chú ý dùng khóe mắt liếc trộm, làm cho nàng đối với nam nhân nhận thức hết thảy quy thành một bó, dùng cái chân thứ 3 suy nghĩ. Nàng ẩn ẩn cảm thấy tên này tựa hồ cùng nam nhân khác có chút bất đồng. Về phần thật sự bất đồng hay là giả vờ bất đồng, vậy thì phải lâu ngày mới biết được nhân tâm rồi. Sỡ dĩ hắn không bị bộ ngực nàng hấp dẫn vì hắn cũng đang sỡ hữu một bộ ngực như vậy nên hắn cũng không có nhiều ham muốn như những nam nhân khác.
Hắn lấy ra tín vật đưa cho trung niên nhân, trung niên nhân nhận lấy rồi nói với Lý Hàn:
- Tiểu hữu, đợi một lát. Còn một số thủ tục phải hoàn thành.
Lý Hàn khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Còn nữ nhân kia thì quan sát hắn một trận rồi nói:
- Không ngờ người luyện Thiên Linh Đan là một tiểu bạch kiểm trẻ tuổi như vậy. Xin chào, ta tên là Nguyễn Bảo Ánh.
Cô gái kia trước tự giới thiệu.
- Là người phụ trách đấu giá hội này, ta muốn bàn với ngươi một chuyện. Mỗi tháng, ta hi vọng ngươi có thể cung cấp cho Thiên Linh Các một trăm khoả Thiên Linh Đan, đổi lại bên ta sẽ chỉ lấy nửa thành hoa hồng.
Nàng ngược lại còn rất biết làm sinh ý!
Mới thoạt nhìn là đấu giá hội thua thiệt, nhưng lại gia tăng số lượng nhiều như vậy, trên thực tế đấu giá hội kiếm được chỉ biết càng nhiều hơn trước kia! Mà dưới gầm trời này có bao nhiêu người, mỗi tháng một trăm khỏa Thiên Linh Đan, coi như là luyện một vạn năm cũng là cung không đủ cầu!
Bất quá, mỗi tháng tất cả luyện một trăm khỏa Thiên Linh Đan, gánh nặng đối với Lý Hàn cũng không phải rất lớn. Dù sao, hắn không cần như người khác đau khổ tu luyện, với lại có âm dương tháp ăn gian thời gian nên việc tu luyện là một việc dễ dàng với hắn.
- Thành giao!
Lý Hàn sảng khoái gật đầu rồi hắn nói:
- Nhưng ta không phải là tiểu bạch kiểm, ta tên là Lý Hàn.
- Ân, ta biết rồi, tiểu bạch kiểm Lý Hàn. Hợp tác vui vẻ.
Lý Hàn thấy cứ gọi như vậy liền mặc nàng, dù sao cũng chỉ là danh xưng mà thôi, Lý Hàn không để trong lòng.
Lúc này, một thị nữ từ ngoài đi vào, đem một lục sắc tạp phiến cung kính đưa cho Nguyễn Bảo Ánh.
- Tiểu bạch kiểm Lý Hàn, Thiên Linh Đan đấu giá được 9 vạn linh thạch, trừ đi nửa thành hoa hồng và tiền để trả cho Thiên Phong Qủa thì số còn lại đều ở nơi này.
Nguyễn Bảo Ánh ném lục sắc tạp phiến cho Lý Hàn. Lý Hàn đưa tay tiếp nhận tạp phiến rồi nói:
- Cáo từ!
- Tiểu bạch kiểm Lý Hàn, khi nào muốn đấu giá đan dược khác thì nhớ đến chỗ ta.
- Ân.
Tùy ý lên tiếng, Lý Hàn đứng dậy, cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài. Sau khi ra ngoài, hắn triển khai Lưu Tinh Thiên Quang Bộ, trong nháy mắt viễn độn ra mấy dặm, để cho người có chút không cam lòng muốn đánh cướp chỉ có thể lực bất tòng tâm.
.......................
Hàn Vũ Liên đang trên đường đi về học viện, nàng vừa đi vừa nghĩ làm sao trừng trị Lý Hàn. Vì hắn mà nàng bị phát suốt hai tuần liền, đang đi thì bên tai nàng vang lên một giọng nói của nam nhân:
- Vị mỹ nhân này, có muốn đi uống rượu với ta không?
- Là ai?
Hàn Vũ Liên kinh hãi, không ngờ một tên nam nhân tiếp cận nàng mà nàng không biết. Nàng nhìn thấy một nam nhân bịt mặt, chuẩn bị vận lực để phòng ngừa, tuy nhiên nàng còn không chưa phát ra được linh lực, đã cảm thấy choáng váng hoa mắt.
- Có... Độc!
Nàng thần sắc hỗn loạn nói một tiếng, cả người trở nên vô lực.
- Yên tâm, không có độc đâu, chỉ là một ít nhuyễn hương phấn thôi. Mỹ nhân, chúng ta tìm chỗ tâm sự đi.
Bóng người kia thập phần đắc ý nói một tiếng, đưa tay chộp lấy cổ áo Hàn Vũ Liên, sưu sưu sưu, thân hình hắn nhảy gấp nhanh chóng bỏ đi. Lý Hàn đang đi thì hắn thấy một bóng người chạy qua mặt hắn, mắt của Lý Hàn vô cùng tinh tường. Hắn thấy người chạy qua là một nâm nhân bịt mặt đang vác một người mà người hắn đang vác lại là Hàn Vũ Liên, Lý Hàn lập tức đuổi theo. Theo tình hình thì người này là hái hoa tặc, mặc dù Hàn Vũ Liên không cho mặt tốt với hắn nhưng trơ mắt nhìn cuộc đời nàng bị hủy bởi hái hoa tặc thì hắn không làm được.
Nam nhân làm việc ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi xuống không thẹn với đất, chỉ cầu không làm lương tâm thất vọng!
Lý Hàn che dấu khí tức vì hắn theo Thiên Nhãn biết được người này có thực lực Linh Hải Cảnh, nếu để người này phát hiện thì đừng nói cứu người, ngay cả việc bảo mệnh cũng chưa chắc làm được. Rất nhanh một người chạy, một người theo dấu chạy ra khỏi Thiên Long Thành, tên đó không dừng lại mà tiếp tục chạy về hướng nam mười dặm đến một ngôi nhà hoang mới dừng lại.
Hắn để Hàn Vũ Liên xuống đất, trong ngực móc ra một quả đan dược màu đỏ sậm vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Hàn Vũ Liên. Đan dược đó chính là thuốc giải độc mà hắn dùng cho Hàn Vũ Liên nhưng bên trong có chút thành phần khiến nàng biến thành một dâm phụ, muốn cùng nam nhân cầu hoan. Mặc dù chỉ có tác dụng một tiếng nhưng mà tính cách dâm phụ đó cũng thâm nhập vào trong đầu nàng, nếu dùng thường xuyên thì sẽ biến nàng một dâm phụ, chỉ cần thấy vật giống côn th*t thì phía dưới sẽ chảy nước.
Hắn không muốn chơi một con cá chết, như vậy còn gì thú vị. Hắn muốn nàng có thể hoạt động đồng thời chủ động hướng hắn cầu hoan, như vậy làm hắn vô cùng có thành tựu. Nhanh chóng dược lực có tác dụng, Hàn Vũ Liên lập tức tỉnh lại. Nàng nhìn nam nhân kia liền nói:
- Ngươi.....
Nhưng hai mắt nàng Hàn Vũ Liên trở nên mê ly, giống như bao phủ một tầng hơi nước, càng phát ra vẻ đẹp mê người, khuôn mặt lãnh diễm của nàng hiện lên hồng triều, trong miệng càng không ngừng phát ra tiếng than nhẹ, giống như là thôi hồn khúc khiến người ta bắt đầu bị lạc mất phương hướng.
Mắt của tên đã lồi ra rồi, nước miệng ở nơi khóe miệng hắn vẫn không ngừng chảy ra:
- Thật là muốn cái mạng già này a...Lần này thật là kiếm lớn!
Tên đó bị gợi lên dục hỏa nồng đậm, hắn cái đầu tráo ở trên đầu giật xuống, lộ ra một khuôn mặt vô cùng xấu xí.
Đầu của hắn cơ hồ đều là trọc lóc, ở chỗ đỉnh đầu còn có vài sợi tóc còn lưu lại, lộ ra vẻ đặc biệt khôi hài, ánh mắt của hắn so với thường nhân thì lớn hơn nhiều, lỗ mũi lại là bằng phẳng đường như không nhìn thấy được, miệng giống như là miệng vịt.
Ngũ quan như vậy tổ hợp lại, muốn không khó coi cũng không được.
Nếu là ai nửa đêm canh ba không ngủ được, thấy một tên xấu như vậy, không chỉ có thể liền đi ngủ, có lẽ càng bị trực tiếp dọa chết rồi.
Rồi hắn cúi đầu cởi áo nhưng đột nhiên tiếng cửa bị đạp ra, liền quay lại vung một quyền nhưng chỉ là đánh tới một đoàn không khí, hắn khó hiểu gãi đầu. " Không lẽ là ta nghe nhầm " hắn lẫm bẩm, nhưng chuyện này nhanh chóng bị hắn quăng ra sau đầu vì một bữa đại tiệc đợi hắn. Hắn nhanh chóng lột sách quần áo, hắn quay đầu lại nói:
- Mỹ nhân, để nàng đợi rồi.
Đột nhiên, trên mặt hắn hiện lên thần sắc kinh ngạc vì Hàn Vũ Liên mấy giây trước còn nằm ở đây nhưng bây giờ lại tiêu thất, hắn lập tức triển khai thần thức bao trùm cả căn nhà nhưng dưới thần thức thì trong căn nhà ngoài hắn ra căn bản không có vật còn sống tồn tại!
Một người sống đột nhiên biến mất!
Cho dù hắn là tu vi Linh Hải Cảnh, cả người vẫn nổi lên một tầng mồ hôi lạnh!
Chẳng lẽ là tuyệt thế cao nhân ra tay? Nhưng vì cái gì không tiện tay diệt chính mình? Mặc kệ những câu hỏi đó, hắn nhanh chóng mặc lại quần áo rồi bỏ chạy.
........................
Lý Hàn theo dấu tên kia đi tới căn nhà hoang liền núp ngoài cửa, hắn phải nhân lúc tên đó mất cảnh giác thì mới có thể cứu Hàn Vũ Liên được. Thấy tên đó cúi đầu cởi áo thì hắn biết thời cơ đã tới, Không chút do dự, Lý Hàn một cước đá văng cửa phòng, triển khai Lưu Tinh Thiên Quang Bộ, hắn nhanh như điện quang thạch hỏa!
Hắn loáng một cái tách tên đó ra, chụp lấy Hàn Vũ Liên, sau khi tâm niệm câu thông Âm Dương tháp, trực tiếp tiến vào trong đó! Cái này làm cho tên đó cho rằng, Hàn Vũ Liên đương nhiên là đột ngột hư không tiêu thất.
Cũng may Hàn Vũ Liên bị vây ở trạng thái mê loạn, không có sức phản kháng, nếu không Lý Hàn liền không cách nào nhẹ nhàng đưa nàng thu vào bên trong Âm Dương Tháp như vậy.
Hiện tại hắn có chút phiền toái!
Dược vật Hàn Vũ Liên ăn đã hoàn toàn phát huy tác dụng, nàng khôi phục lực lượng vốn có, nhưng tình huống cũng chỉ có càng hỏng bét, bởi vì thần trí của nàng hoàn toàn bị dược vật kích thích tình dục.
Càng là nữ nhân lãnh diễm, nếu là khởi xướng tình dục, so với người thường còn muốn nhiệt tình gấp trăm lần!
Hàn Vũ Liên giống như một xà nữ quấn chặt trên người Lý Hàn, trong cái miệng nhỏ nhắn phát ra thanh âm ưm ưm trêu chọc lòng người, môi đỏ mọng hé mở, muốn hôn Lý Hàn.
A!
Lý Hàn đẩy đầu của nàng ra, nhưng Hàn Vũ Liên cũng không tức giận chút nào, quấn lấy hắn lần nữa, ở trong lòng Lý Hàn không ngừng vặn vẹo, tựa hồ hận không thể tan ra tiến vào thân thể của hắn, cùng hắn hợp làm một thể!
Vóc người đầy đặn ma sát Lý Hàn, một đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp kẹp thật chặc lấy thắt lưng của Lý Hàn. Lý Hàn có thể hoàn toàn cảm nhận được bộ ngực sữa của nàng đè ép trên lồng ngực của mình, hai luồng cao phong bị chen chúc đến biến hình, mềm mại rồi lại không thiếu co dãn kinh người! Mà bụng của nàng cũng liên tục ma sát hạ thân của hắn, làm cho hắn kìm lòng không được có phản ứng!
- Cho ta! Cho ta!
Hàn Vũ Liên dùng ánh mắt ai oán nhìn Lý Hàn, trong cái miệng nhỏ nhắn hộc ra nhiệt khí làm cho người ta huyết mạch căng phồng, bộ dáng quyến rũ làm dung động lòng người kia đủ để cho bất kỳ nam nhân nào điên cuồng. Cũng không ngờ tới ở dưới tình dục chi phối, lực lượng của Hàn Vũ Liên cường đại đến kinh người, hắn quả thực là không có thể tránh ra!
Nàng ngạch ngạch xé y phục Lý Hàn, lực lượng Tụ Linh ngũ trọng thiên là cường đại cỡ nào, xuy lạp xuy lạp mấy tiếng, áo Lý Hàn liền bị xé tới nát nhừ.
Xuy lạp! Xuy lạp!
Nàng cũng nhanh chóng cởi sạch quần áo của mình, muốn đè Lý Hàn xuống làm việc "cầm thú"!
Hàn Vũ Liên treo ngược ở trên người của hắn, cái mông đầy đặn vừa lúc ngồi ở phía trên vật cứng của hắn, không chịu nổi kích thích mà nhổng lên thật cao, dưới sự ma sát không ngừng để cho tên kia trở nên sát khí mười phần.
Lý Hàn cũng sắp chịu không nổi nữa rồi.
Mặc dù có Mị Nương hằng đêm bầu bạn nhưng chiến lực của Lý Hàn ở phương diện này mạnh đến thái quá, cho dù mấy chục người cùng lúc đấu với Lý Hàn nhưng vẫn bị Lý Hàn đánh bại, nên một mình Mị Nương làm sao đủ cho Lý Hàn thoả mãn. Nên bây giờ trong người hắn không biết đã tích xuống bao nhiêu tà hoả, bây giờ lại bị Hàn Vũ Liên khiêu kích như vậy làm hắn có vọng động mãnh liệt muốn ăn nữ nhân này.
- Đủ rồi.
Hắn dùng sức ném Hàn Vũ Liên ra khỏi người hắn, hắn biết Hàn Vũ Liên lúc này bị dược vật làm loạn thần chí mới như vậy nên không muốn lợi dụng lúc người ta khó khăn. Nhưng hắn muốn tha cho người ta nhưng nàng lại không buông tha cho hắn, bị ném đi thì nàng nhanh chóng quay trở lại ôm chặt lấy Lý Hàn.
Ánh mắt nàng ngậm nước, vươn đầu lưỡi màu hồng thơm tho nhẹ nhàng liếm lấy môi dưới, một bộ dáng phong tao tận xương:
- Người ta muốn.....
Hàn Vũ Liên kéo dài âm điệu, kiều mỵ vô hạn, mà Lý Hàn còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy ngón tay nóng lên, liền thấy Hàn Vũ Liên đã cầm lên tay phải của hắn đặt lên môi khẽ cắn, lưỡi nhỏ thơm tho không ngừng trêu đùa đầu ngón tay của hắn. Còn tay kia thì trượt xuống giữa hai chân hắn.
Dâm thú ah!
Băng nữ ngày xưa đã hoàn toàn hóa thân thành một dâm nữ cùng cực, xem bộ dáng đói khát của nàng tựa hồ cho nàng một cây gậy cũng có thể làm cho nàng không thèm quan tâm lớn hay nhỏ trực tiếp nhét xuống nửa thân dưới của mình.
Lý Hàn dục loạn tình mê, hai tay mở ra, ôm lấy cái mông tròn trịa đầy đặn ngạo nghễ ưỡn lên của Hàn Vũ Liên.
Thật mềm, thật co dãn!
Lý Hàn dùng sức nhéo, hai tay tràn đầy, xúc cảm tuyệt diệu tới cực điểm!
Nhận được kích thích này, Hàn Vũ Liên ôm Lý Hàn càng chặt, để cho mặt của hắn vùi thật sâu vào bên trong cặp vú kiêu ngạo của nàng, trong cái miệng nhỏ nhắn hộc ra hô hấp nồng đậm, tựa hồ như vậy có thể giảm bớt lửa nóng nhanh muốn thiêu cháy trong cơ thể nàng.
Lý Hàn sắp không chịu nổi mà sắp xách thương ra trận nhưng đúng lúc này thì trong đôi mắt của nàng chảy ra hai hàng nước mắt, làm cho Lý Hàn tỉnh tảo lại. Lý Hàn hét lên:
- Tiểu tháp, khống chế nàng.
Hàn Vũ Liên bị giữ chặt lấy cơ thể, không thể nhúc nhính, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ mê người. Lý Hàn hỏi tiểu tháp:
- Tiểu tháp, có thể tống dược lực trong cơ thể nàng ra không?
- Có thể!
Tiểu tháp nói.
- Vậy ngươi hãy mau làm đi
Lý Hàn vui mừng nói.
Tiểu tháp bay lên đầu nàng rồi truyền ra một lực lượng nào đó, theo lực lượng truyền vào người, sắc mặt Hàn Vũ Liên vốn đang đỏ ửng tử từ trở lại bình thường. Thấy như vậy thì hắn thở phõm, sau khi thấy nàng đã trở lại bình thường thì Lý Hàn nói:
- Tiểu tháp, thả nàng xuống.
Tiễu tháp lập tức thả nàng xuống đất, vừa chạm chân xuống đất thì nàng lập tức lấy áo che thân thể của mình lại. Thẩy Lý Hàn vẫn nhìn mình thì nàng sẵng giọng nói:
- Ngươi còn nhìn nữa. Và che cái thứ bất hảo kia của ngươi lại đi.
Lý Hàn lúc này mới nhớ là mình vẫn còn đang khoả thản, hèn chi thấy phía dưới mát mát. Lý Hàn xoay người lại, lấy ý phục mặc vào. Khi hắn mặc đồ xong thỉ Hàn Vũ Liên cũng đã mặc đồ xong. Thấy hắn, nàng nói:
- Cảm....cảm ơn ngươi.
Nhờ có Lý Hàn mà nàng thoát khỏi độc thủ của hái hoa tặc và nhờ tâm Lý Hàn vững như thiết, nếu không hai người đã sớm thành chuyện tốt! Nếu là thay đổi nam nhân khác, nàng đã sớm thất thân cho đối phương! Đến lúc đó nàng sẽ tìm cách giết người đó, nếu không được thì nàng tự sát để cha nàng trả thù cho nàng! Đừng xem nàng đẹp đẻ quyến rũ, đó là trời sanh, nàng tính nóng như lửa, nguyện chết không gãy.
Nhưng mà mặc dù hai người không có bước ra một bước cuối cùng, nhưng tứ chi dây dưa, xích lõa ôm nhau, làm cho nàng làm sao chịu nổi! Nên Lý Hàn... Vừa là ân nhân, cũng là cừu nhân, làm cho nàng tâm loạn như ma.
Hàn Vũ Liên lắc đầu cho qua chuyện này, thấy Hàn Vũ Liên không sao rồi thì Lý Hàn nói:
- Được rồi, không cần cảm ơn đâu. Đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài.
Lúc này Hàn Vũ Liên mới phát hiện mình đang ở một chỗ kỳ quái, nhưng nàng chưa kịp hỏi thì trước mắt loé lên thì nàng đã xuất hiện lại căn nhà hoang lúc trước. Thấy vậy Hàn Vũ Liên kinh ngạc nhưng không đợi nàng hỏi thì Lý Hàn đã nói:
- Đi thôi.
Nói rồi Lý Hàn bỏ đi trước, Hàn Vũ Liên biết là Lý Hàn không muốn nói nhiều với nàng về chuyện nên nàng cũng không mặt dày mà chạy đi hỏi hắn. Cũng may lúc nãy hắn đã chia cắt không gian nên chuyện lúc nãy không ảnh hưởng đến việc tu luyện của Mị Nương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...