Khi tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ quân doanh sôi nổi hẳn lên, các tiếng trống cổ động tập hợp vang lên ầm ầm, lúc này đã phơi bày ra tốc độ phản ứng rất nhanh của các binh sĩ. Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, Điểm tướng đài rộng lớn đã tràn ngậm binh sĩ trong các đại đội của Cuồng Long quân đoàn đang dàn hàng chỉnh chỉnh tề tề, đông nghịt người, từ trên đài phóng mắt xuống, vô luận là nhìn ngang, nhìn dọc, nhìn chéo đều là những đường thẳng tắp, khí tức sắc bén đập vào mặt.
Long Nhất cùng Nam Cung Nỗ, Bắc Đường Vũ một trái một phải đi lên điểm tướng đài, trông thấy nhưng khuôn mặt đang kích động kia, trong lòng Long Nhất cũng không khỏi trở nên kích động, đúng là nhưng binh sĩ không màng tới tính mạng, dùng bầu nhiệt huyết sục sôi, dùng ý chí bất khuất để xây đắp giang sơn.
"Mang rượu lên đây." thanh âm trầm trầm của Long Nhất như một tiếng sấm rền vang trong không trung.
Mấy tên quân nhu đều sững sờ, lập tức phân phó xuống dưới. Cuồng Long quân đoàn tích trữ rất nhiều mỹ tửu, quân đội vốn không cho phép uống rượu, nhưng quy củ này đã được cải chính, mỗi tuần sẽ có một ngày phân phát cho mỗi binh sĩ một vò rượu, loại rượu này không cao lắm, nhưng vị thì đủ nồng, trong đó có rất nhiều loại thuốc, không chỉ có thể giải trừ sự nghiện rượu, mà còn có thể cường thân tráng thể.
Không lâu sau, các xe bắt đầu trở mỹ tửu lên, rất nhanh phân cho mỗi người một chén, trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng đượm.
"Các huynh đệ, các người nhất định rất lấy làm kỳ quái, hôm nay không phải xuất chinh, vì sao lại uống rượu?" giọng nói của Long Nhất vang vọng không trung, quét qua nhưng khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy nhuệ khí ở dưới, cũng có những binh sĩ từng trải qua sinh tử, có cả nhưng tân binh mới bổ xung.
Toàn bộ binh sĩ cầm chén rượu mà bất động, đứng thẳng tắp như một rừng người bát ngát bao la. Ánh mắt nóng bỏng của bọn họ nhìn lên Long Nhất ở trên đài, chờ lời giải đáp của hắn.
"Bát đầu tiên, chúng ta tự kính bản thân. Từ ngày các huynh đệ trở thành binh sĩ, các huynh đệ đều đã gánh vác sứ mệnh của riêng mình, cũng dựa vào sinh mạng của mình. Có nhiệt huyết của các huynh đệ, dùng ý chí kiên cường bất khuất không chịu cúi đầu để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ hàng ngàn hàng vạn bách tính bình dân. Đế quốc vì có được nhưng binh sĩ như các huynh đệ mà kiêu ngạo, cạn!" Long Nhất nâng bát lên một hơi uống cạn.
Các quan quân binh sĩ ở dưới đều kích động, hào sảng học theo Long Nhất uống không chừa một giọt, sống lưng càng thẳng, ánh mắt càng thêm kiên định.
"Bát thứ hai, kính tất cả các huynh đệ đã hi sinh trong chiến tranh. Bọn họ dùng máu tươi của mình để hoàn thành lời thề khi bước chân vào quân đội. Binh sĩ dùng đao và đầu của mình để chứng minh bản thân, da ngựa bọc thây, phơi xác nơi sa trường, đây là kết quả vinh dự nhất đối với một binh sĩ, bọn họ đều là anh hùng, vì linh hồn bất diệt của bọn họ, cạn!" Long Nhất uống cạn bát rượu, tâm tình lại có chút không thể tự chế mà trở nên rung động. Con đường đế vương là con đường ngập tràn thây xác, trước mắt hiện lên cảnh tượng Á Đặc Tư An Na bị nhuộm đẫm máu tươi.
"Vì linh hồn bất diệt, cạn!" toàn bộ binh sĩ kêu to vang trời, rượu rơi ướt áo mà không biết. Có lẽ kết quả của bọn họ chính là cũng phải chôn thân nơi sa trường, bọn họ nghĩ tới chiến trường ngập tràn cát vàng đó, tiếng đàn thê lương, cảnh tượng bạch cốt sâm sâm, cương đao rỉ sét. Ai ai cũng nhiệt huyết trào dâng, lệ thấm hai mắt, hận không thể lập tức lên chiến trường giết địch mấy hồi.
Nam Cung Nỗ và Bắc Đường Vũ nghe được những lời của Long Nhất, ánh mắt cũng trở nên dị thường. Cạn luôn hai bát, bọn họ đều là tướng lĩnh trải qua muôn vàn chiến tranh, lực tự chế vốn là phi thường, lại không biết hôm nay vì sao vừa nghe những lời của Long Nhất mà cũng không thể tự chế nữa. Đặc biệt là Bắc Đường Vũ, thanh danh Địa ngục thiên sứ của nàng là dựa vào bàn tay đẫm máu tươi để đoạt lấy, vô luận là giết bao nhiêu người cũng không thèm nhíu mày lấy một cái, nhưng không biết vì sao lại dễ dàng bị ảnh hưởng như thế này.
Kỳ thật tất cả đều là do Long Nhất, cường độ biến hóa của tinh thần hắn trong tình huống bản thân hắn nhiệt huyết sôi trào tán phát ra, rất dễ ảnh hưởng tới những người khác, mà Bắc Đường Vũ vốn vô cùng ăn ý với hắn, tự nhiên là bị ảnh hưởng dễ dàng. Cứ thế, quân đang ồn ào chìm vào trong yên lặng.
Long Nhất và Bắc Đường Vũ vừa mới trải qua một tràng chiến tranh, cùng lõa lồ ôm nhau nằm một chỗ.
Long Nhất nhắm hai mắt lại, bàn tay đặt lên tấm lưng của Bắc Đường Vũ, thêm hai canh giờ nữa là trời chắc cũng sáng rồi. Đêm qua cùng các binh sĩ vui vẻ tới khuya, vừa rồi lại hoan lạc với Bắc Đường Vũ, một đêm chẳng còn lại bao nhiêu thời gian.
Rất lâu, thân thể tê dại mềm nhũn của Bắc Đường Vũ mới khôi phục lại chút khí lực, nằng nằm rạp lên ngực Long Nhất, mắt đối mắt với hắn, nhẹ giọng nói:" Vũ, có phải xảy ra việc gì rồi không?"
Long Nhất mỉm cười, nhấc tay đặt lên khuôn mặt Bắc Đường Vũ, nói:" không có gì, có một việc ta muốn giao cho nàng, ta sẽ đưa nàng đại tướng quân lệnh, khi ta không ở đây quân đội đều do nàng quản lý, phương diện huấn luyện tuyệt đối không thể coi nhẹ, với lại nàng có thể thử nghiệm thiết lập một doanh độc lập như Vô Song doanh trong mỗi quân đoàn. Tuyển chọn, phương thức huấn luyện, cường độ cứ dựa theo tiêu chuẩn Vô Song doanh, chiến lực và sức phối hợp của các quân đoàn khi đại chiến xảy ra nàng phải hiểu rõ trong lòng.
Bắc Đường Vũ hơi sững sờ, ánh mắt kiều mị nhất thời trở nên ngưng trọng, ý tứ của Long Nhất là chuyển quyền quản lý toàn bộ quân đội Cuồng Long đế quốc cho mình, với lại khi đại lục đang trong lúc thái bình thịnh trị hắn lại nói ra những lời này, theo cái cách nàng hiểu Long Nhất, hắn nhất định phát giác ra nguy cơ gì đó, nhưng Long Nhất không nói, nàng cũng nhịn không hỏi.
Long Nhất chau mày, thầm thở dài trong lòng, hi vọng cục diện tốt đẹp của Thương Lan đại lục không bị phá hỏng, lần này hắn an bài cũng chủ yếu là vì lời của Thủ Hộ Long Thần. Ông ta nói thôn phệ long thể hiện thế, hạo kiếp cũng sẽ hàng lâm, nếu như thật sự có hạo kiếp gì đó, như vậy Thương Lan đại lục không thể thoát khỏi ảnh hưởng. Hắn tuyệt đối không dám nghĩ tới cái cảnh toàn bộ nền văn minh của các chủng tộc lại một lần nữa bị hủy diệt, hắn an bài lần này bất quá là để lo trước tính sau mà thôi.
Hai người không lên tiếng nữa, chỉ là lặng lẽ ôm nhau, tranh thủ thời gian hưởng thủ sự ôn tồn còn lại.
Chỉ là thời gian không ngừng trôi vì con người, trăng sao rất nhanh liền ẩn đi, mặt trời bắt đầu ló dạng. Long Nhất sau khi lưu lại đại tướng quân lệnh, thân hình liền biến mất phía chân trời, để lại một thân ảnh đang si ngốc vọng lên không trung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...