Long Nhất kinh hãi trong lòng, kinh mạch bành trướng, nội lực dừng ở tầng thứ năm Ngạo Thiên quyết lúc này lại có phản ứng đột phá, mà còn so với lần thứ nhất đột phá nhanh chóng và mãnh liệt hơn. Đối với Ngạo Thiên quyết tằng thứ năm trở lên, Long Nhất không có chút kinh nghiệm, bởi vì hắn tu luyện ở tiền thế cao nhất cũng chỉ tới tầng thứ năm, không rõ đột phá từ tầng thứ năm trở lên lại phải trải qua sự thống khổ nhường này, xem cái cách chân khí trong thể nội sục sôi thật là có chút khủng bố.
"Con bà nó, tại sao lại tới vào lúc này." Long Nhất có chút bất ổn đáp xuống sườn núi, cảm giác toàn thân như sắp bị chân khí trong thể nội luộc chín, loại cảm giác bị thiêu đốt đó mang theo sự thống khổ không phải chỉ là cho nhục thể, mà ngay cả ý thức cường đại cũng như bị dày vò trong thiên hỏa cao vạn trượng.
Quần áo trên người rất nhanh bị hóa thành bụi phấn, Long Nhất toàn thân từ trên xuống dưới nổi lên một làn khói trắng mờ mờ. Thực vật xung quanh trăm mét trong chớp mắt đều héo khô, sa thạch trên đất lại bắt đầu bị đốt cháy mà trở nên đỏ rực, luồng chân khí sục sôi kia tựa hồ muốn làm tan tất cả.
Kinh mạch toàn thân Long Nhất đều đang co giật, lúc thì co lại, lúc thì nở ra, trong ý thức hải lại càng như thể bị một cái cự trùy hung hăng bổ xuống, khiến cho hắn thống khổ muốn chết, nhưng thần trí lại vẫn cứ tỉnh táo. Hắn từng cho rằng sự thống khổ cực độ của linh hồn hắn đều đã trải qua, nhưng hiện tại xem ra, nỗi khổ phải chịu trước đây so với bây giờ đơn giản là như gặp phải sư phụ.
Dựa vào một chút sức lực cuối cùng, Long Nhất dùng kết giới châu thiết lập một cái kết giới, đem Long Nhị và mấy con thần thú gọi ra hết bên ngoài để làm bảo vệ, hắn biết mỗi khi tới thời khắc đột phá then chốt đều không thể có chút bất cẩn nào dù là nhỏ nhất, nếu không hắn sẽ bị hồn phi phách tán tại cái thế giới này, đến cả một mảnh vụn cũng không còn.
Kim quang chói mắt từ cái ấn ký màu vàng hình đám mây trên ngực Long Nhất bắn ra, mơ hồ như cùng với ý thức hải tại đan điền của hắn liền thành một tuyến. Lôi thần thần bài và Phong thần thần bài đã lâu không thấy nay lại đang quay tròn trên đỉnh đầu Long Nhất, hào quang lóng lánh màu xanh tím lưu chuyển.
Di thất thành, hắc ám không gian,bức tượng Hắc ám thần trong đại điện sâu thẳm dưới hàn đàm đột nhiên lóe lên hắc mang hóa thành hình người.
"Phong thần ấn! Ài, số mệnh. Tất cả đều không thể cưỡng cầu à." một giọng nói khàn khàn yếu ớt cứ vang vọng bên trong đại điện
Mà lúc này Long Nhất đã gần với cực hạn của sự thống khổ, sắp lập tức sụp đổ. Nếu may mắn giữ được mạng sợ rằng từ nay cũng trở thành một tên ngớ ngẩn.
Chân khí trong kinh mạch toàn thân vẫn cứ sục sôi không ngừng, nhưng đóa kim vân trước ngực Long Nhất lại cứ không ngừng đem năng lượng bàng đại thu vào thể nội của hắn, dòng chân khí sục sôi cứ vậy liền dung nhập vào đó, chân khí vốn đậm đặc lại đã giảm bớt.
Kinh mạch Long Nhất như một quả khí cầu. Khí không ngừng được thổi vào trong. Khiến nó càng lúc càng bành trướng, nhưng kinh mạch hắn lại không yếu nhược như khí cầu, mà là vô ý thức tiến hành động tác dồn nén lại, khiến cho mật độ của không khí trong đó càng lúc càng lớn. Chỉ là khí cầu vững chắc thế nào đi nữa mà cứ thổi liên tục như vậy thì luôn có lúc phải vỡ tan, mật độ không khí có lớn hơn nữa cũng luôn có lúc bão hòa.
Rốt cục. Chân khí trong thể nội Long Nhất bành trướng tới cực hạn, sau đó toàn bộ kinh mạch co rút lại liền nổ tung.
Chỉ nghe ầm ầm một tiếng nổ vang trời, một luồng khí áp bức mật độ kinh ngươi đã lấy Long Nhất làm tâm mà khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Kết giới chỉ trong chớp mắt đã bị phá vỡ, cát đá bụi mù bay hết lần này tới lần khác, như một đám mây cự đại. Toàn bộ mặt đất rung động kịch liệt, đám người ở cách đó mấy dặm trong sát na bị rung cho ngã lăn ra đất. Các loại ma pháp pha lê trong các tòa nhà tại Đằng Long thành thi nhau nổ tan tành. Tất cả mọi người đều cho rằng động đất ập đến.
Một lúc lâu, mọi người mới khỏi hoảng hồn. Giờ mới phát hiện vụ nổ vừa rồi là tới từ ngọn núi cao ở ngoại thành, bên đó bụi vẫn bay mù mịt. Nhìn không rõ rốt cục là phát sinh việc gì.
Mà lúc này quân đội đồn trú huấn luyện tại ngoài thành dĩ nhiên đang tăng tốc hướng bên đó mà xông tới. Qua hai ngày nữa là tới ngày Thương Lan đế làm lễ đăng cơ. Thời khắc mẫn cảm như vậy không thể để xẩy ra một việc nào. Huống chi vụ nổ lớn đó còn ở ngoài thành Đằng Long thành, nếu phát sinh trong Đằng Long thành thì không biết phải chết bao nhiêu người đây.
Khi mấy nghìn binh sĩ càn tới. Ai ai cũng kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm, một ngọn núi cao trước đó còn sừng sững giờ đã bị san thành bình địa, khắp nơi đều là đá vụn và khói cát, ngọn núi cao như vậy, sợ rằng cần phải dùng tới ma pháp của thần mới có thể làm được.
Đúng lúc này, một tiếng gào thét lảnh lót từ trên không truyền tới, vượt qua chỗ đó, đến cả không khí cũng bị đánh tới mức quay cuồng. Xuyên qua màn sương khói dày đặc, các binh sĩ há hốc mồm vọng theo một bóng người như thể thiên thần, người này toàn thân bao phủ bởi một bộ thần giáp tán phát hào quang màu tím, ở trên có khắc những chữ viết thần bí, tay cầm một cây cự chùy, trên đó điện mang lấp lóe, không phải là bộ đồ Lôi thần thì là cái gì đây?
"Là hắn? Xú tiểu tử đó chẳng lẽ đã vượt qua thần cấp?" cách đó hai trăm dặm, ba vị trưởng lão Mộ Dung gia tộc đang ẩn thế tới Đằng Long thành để tìm Mộ Dung Bác đột nhiên dừng lại trong không gian, nghe thấy trong sóng âm thanh có mang theo một nguồn năng lượng ba động thuần khiết, có chút nghi hoặc lẩm bẩm nói.
"Là chàng !" mà cách Đằng Long thành chỉ hơn năm mượi dặm, Bắc Đường Vũ dẫn theo liên quân hai nước phản sư hồi triều cũng ngừng lại, cảm nhận khí tức quay cuồng, khuôn mặt băng lãnh lạnh lùng cuối cùng cũng có một tia giao động.
Mà lúc này sau khi gào lớn một tiếng Long Nhất liền đứng uy nghiêm trong không trung, đương nhiên, đây là những gì mà toàn bộ binh sĩ ở dưới trông thấy, thật ra hắn đang run rẩy, dùng tinh thần lực nhìn vào trong, phát hiện ra toàn thân kinh mạch của hắn hóa thành vô hình, chân khí cuồn cuộn lại tràn ngập cơ thể, đang lưu chuyển nghịch hướng với quy tắc. Mà bên trong ý thức hải lại có thêm một viên ma hạch màu xanh, Phong thần thần bài đang xoay tròn ở trên đó, hiện tại chỉ còn có nguyên tố ma pháp thổ hệ là chưa biến thành ma hạch, mà thất đại thần bài thì trừ hệ thổ và hệ thủy ra đã đạt được năm cái.
"Ngạo Thiên quyết tầng thứ bảy, không ngờ lại đột phá vượt cấp?" Long Nhất có chút mơ hồ, Ngạo Thiên quyết từ tầng này sang tầng khác uy lực không thể nào vẫn như vậy, càng về sau, cách biệt giữa mỗi tầng càng tăng, lần này hắn cũng không dùng phong hệ ma pháp phụ trợ để phi hành nữa, mà sau khi đột phá còn khiến cho hắn có thể mặc được bộ đồ Lôi thần lúc trước không thể nào mặc được.
Vừa nghĩ tới đây, Long Nhất đột nhiên lại cảm giác bộ đồ Lôi thần trên thân trầm xuống, hóa thành một luồng sáng màu tím ẩn vào trong thể nội, Lôi thần thần bài trong ý thức hải trong sát na trở nên có chút ảm đạm.
Long Nhất lấy lại tinh thần, đột nhiên phát hiện mấy nghìn binh sĩ ở phía dưới đang há hốc mồm ngẩn ngơ nhìn vào thân thể lõa lồ của mình, không khỏi chửi thầm một câu, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bộ quần áo mặt xong liền đáp xuống.
"Tham kiến Tây Môn thiếu gia." mấy nghìn binh sĩ cùng quỳ xuống hành lễ, Long Nhất vốn có uy vọng rất cao trong quân đội, là hắn một tay tạo ra truyền kỳ về Địa ngục thiên sứ, đồng thời cũng tạo ra truyền kỳ về Vô Song doanh bất bại, lần này thấy Long Nhất như thiên thần giáng thế, búng một cái khiến cho một ngọn núi tan thành mây khói, sự kính sợ trong lòng càng thêm sâu sắc.
"Uhm, nơi đây không có việc gì đâu, làm phiền các huynh đệ lao tâm rồi, quay về đi." Long Nhất phất tay nói.
Mấy ngàn binh sĩ nhận lệnh mà đi, Long Nhất lại đặt đít ngồi lên trên một tảng đá, nhìn thấy một mảnh ngổn ngang mà ngớ người, đây thật sự là do hắn làm ra sao? Tuy nói hắn trước đây cũng có thể đánh tan một đỉnh núi, nhưng cũng chỉ là những ngọn núi nhỏ thôi, đây là một ngọn núi cao hơn nghìn mét so với mặt nước biển đó, lại bị năng lượng tiết ra khi hắn đột phá đánh tan, sao có thể không làm hắn kinh ngạc, Mễ Đế Nhĩ và Sa Mạn động thủ với nhau đánh nát hai đỉnh núi cũng chẳng bằng một nửa việc này.
"Cạch" mấy tiếng, mấy bóng đen từ trong đống hoang phế bay lên, lại chính là hộ pháp Long Nhị và mấy con thần thú của Long Nhất, bọn chúng ai cũng thê thảm không thể chịu nổi, thiếu chút nữa bị chôn sống dưới đáy.
"Ô ô ……" mấy con thần thú bất mãn hướng Long Nhất kêu lên mấy tiếng, rũ đi bụi bặm toàn thân.
Long Nhất nhún nhún vai một cách vô tội, đột nhiên nghĩ tới gì đó mà vén áo lên, thấy ấn ký hình đám mây màu vang ở trước ngực, hoài nghi lúc trước bản thân đột phá đều là công hiệu của cái ấn ký này, hắn cảm thấy chân khí cuồn cuộn trong thể nội cũng với vật này có một loại cảm giác nói không rõ ràng. Ấn ký hình đám mây này là Mộc Hàm Yên cấp cho hắn, rốt cuộc là cái gì? Nàng hiện tại ở đâu rồi?
Khi khói bụi tan đi, Đằng Long thành cũng khôi phục lại trật tự cũ, lúc này Tây Môn Nộ đang quần áo mới tinh, oai phong cưỡi ngựa thống lĩnh hơn một quan viên quý tộc, dưới sự hộ tống của năm nghìn ám ảnh kỵ bịnh ra khỏi cửa thành, ông muốn ra khỏi thành mười dặm để đón tiếp quân đội khải hoàn quay về.
Long Nhất phi thân hạ xuống, tiếp lấy một con độc giác mã từ hộ vệ thân cận của Tây Môn Nộ mà ngồi lên.
"Phụ thân." Long Nhất ở trên lưng ngựa hướng Tây Môn Nộ hành lễ.
"Đột phá rồi à?" Tây Mộn Nộ vọng theo đứa con khí chất, tinh thần đếu có biến hóa long trời lở đất, lòng cảm khái vạn phần, hậu sinh khả úy, mấy năm nay nếu không phải là nó giúp sức, Tây Môn gia tộc không có khả năng chỉ trong thời gian ngắn mà tranh được thiên hạ. Nhớ năm đó nó chỉ là một dâm tặc ỷ vào sự bảo hộ của gia tộc mà coi trời bằng vung, người người mắng chửi, hiện tại lại đã là một vị anh hùng thực lực đỉnh phong, người người kính ngưỡng.
"Vâng, phụ thân." Long Nhất sớm đã bình ổn lại sự kích động trong lòng, thản nhiên cười nói.
"Tốt, tốt, đợi mấy năm nữa vi phụ trao hoàng vị cho con, con nhất định có thể đem Tây Môn gia tộc phát triển tới đỉnh phong." Tây Môn Nộ vui mừng vỗ lên vai Long Nhất, bản thân còn chưa chính thức lên ngôi, hiện tại lại nhớ tới phải đem hoàng vị truyền lại.
Long Nhất ánh mắt khổ sở, cũng không phản bác, làm hoàng đế, quỷ mới nguyện ý làm. Dân sinh đại sự việc nào cũng phải nhọc lòng, cái đó gọi là đánh lấy giang sơn thì dễ mà giữ được giang sơn thì khó. Hắn không muốn chôn vùi cuộc đời còn lại tại đây, tự do tự đại dẫn theo mỹ nhân mà ngao du tứ hải mới là mộng tưởng của hắn.
Đương nhiên, hắn không thể nói vậy, với sức khỏe của lão đầu tử, ngồi trên hoàng vị khoảng mười, hai mươi năm chắc cũng không phải vấn đề, tới lúc đó con của hắn trưởng thành, tùy tiện tìm một đứa tiếp nhận ngôi vị không phải xong rồi sao, xem ra sinh con đẻ cái phải nhanh tiến hành mới được.
Đang suy nghĩ, đoàn người đã tới cái đình nghỉ chân được đặc biệt xây dựng cách thành mười dặm, tên gọi là đình Thắng Lợi, là nơi các hoàng đế đón đoàn quân khải hoàn trở về, cũng là nơi bách tích tiễn biệt hoặc nghênh đón bà con bằng hữu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...