Trên đỉnh núi, tuyết trắng bay đầy trời, từng trận từng trận gió lạnh thấu xương thổi mạnh cuốn theo từng bong tuyết khiến cả bầu trời như một dòng sông màu trắng (cái này không có trong nguyên bản, chém gió đấy ). Một khối băng thật lớn được dựng lên. Trên khối băng là chữ viết Thương Lan đại lục, nét chữ như rồng bay phượng múa: "Thủy hệ Đại Ma Đạo Sư Thủy Linh Lung chi mộ."
Thủy Nhược Nhan quỳ trước tấm bia băng thật lâu. Tuyết phủ trắng đôi vai thon thả. Nàng ngây ngốc nhìn tấm bia một lúc lâu. Thân thể không hề nhúc nhích.
Long Nhất đứng không xa phía sau nàng, tựa như một ngọn núi lặng lẽ, bình thường và đĩnh trực, chỉ lẳng lặng quan sát nàng. Giờ phút này có nói gì cũng không có hiệu quả. Bi kịch như vậy quả thật là bất hạnh.
Sau một lúc lâu, sắc trời dần dần chuyển tối khiến từng cơn gió tuyết càng them vẻ thê lương. Thủy Nhược Nhan đột nhiên nói, ngữ khí tựa như cô hồn: "Long Nhất, thiếp có nên hận bọn họ không?"
"Có." Long Nhất không chút do dự trả lời.
"Thiếp có nên giết bọn họ không?" Thủy Nhược Nhan tiếp tục hỏi. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt băng lam pháp trượng.
"Có." Long Nhất thản nhiên trả lời.
Thủy Nhược Nhan trầm mặc một lúc lâu rồi đứng dậy. Bởi vì nàng đã quỳ một lúc lâu nên khí huyết không lưu thông, nhất thời lảo đảo vài bước.
Thân hình Long Nhất chợt lóe lên, bàn tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Thủy Nhược Nhan giữ cho nàng khỏi ngã. Nhìn vẻ mặt nàng lạnh lẽo, không thấy bóng dáng của Thủy Nhược Nhan hoạt bát náo nhiệt hồi trước. Trong lòng trận trận đau đớn không thôi.
"Chúng ta trở về thôi." Thủy Nhược Nhan uể oải nói, thân người vẫn tựa trên vai Long Nhất.
Long Nhất mang theo Thủy Nhược Nhan phi thẳng xuống thôn nhỏ dưới chân núi. Không khí trong thôn cũng áp lực trùng trùng. Tất cả tinh anh Hắc Ám giáo hội đều đang tụ tập trong phòng, không dám nói một tiếng. Cả thở cũng không dám thở mạnh. Tất cả đều im lặng như tờ. Ở đây có ai không biết trong giáo hội xuất hiện đại sự. Giáo hoàng phu nhân giết mẹ ruột của Hắc Ám giáo hoàng. Việc lớn như thế này còn chưa đủ ngất trời a.
"Tây Môn thiếu gia, tiểu thư. Giáo hoàng bệ hạ cho mời hai người." Hai người vừa vào trong thôn, U Minh tế tự Lạp Pháp Nhân liền tiến lên nói. Hẳn là hắn đã đợi sẵn ở đây từ rất lâu.
Thân thể mềm mại của Thủy Nhược Nhan run lên kịch liệt, bàn tay nắm chặt ống tay áo Long Nhất, tựa hồ muốn lấy dũng khí từ trên người Long Nhất.
"Đừng sợ, ta luôn bên nàng." Long Nhất ôn nhu nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Thủy Nhược Nhan trong tay mình, theo sau U Minh tế tự đi vào trong phòng.
Trong phòng, đống lửa lớn vẫn đang cháy như cũ. Hắc Ám giáo hoàng quay lưng lại, mặt đang nhìn ngắm bầu trời trắng xoá qua khung cửa sổ. Nhìn bóng lưng hắn mang đầy vẻ bi thương mà tịch mịch.
Lạp Pháp Nhân cũng bọn thuộc hạ lập tức rút lui, xoay ngừơi đi ra ngoài đóng cửa lại. Trong phòng lúc này chỉ còn lại ba người.
Hắc Ám giáo hoàng chậm rãi xoay nguời. Chỉ qua một đêm mà dường như hắn đã già đi rất nhiều. Ánh mắt hắn cũng giống như Thủy Nhược Nhan, đem đến cho người ta cảm giác đau thương cùng cực. Điều này khiến cho ác cảm của Long Nhất đối với hắn giảm đi rất nhiều
Nhưng mụ giáo hoàng phu nhân thâm độc như xà rết kia, hắn vĩnh viễn không thể tha thứ. Lúc trước hắn không giết mụ cũng bởi vì hắn muốn xem xem Hắc Ám giáo hoàng xử lý chuyện này như thế nào.
"Nhuợc Nhan…" Hắc Ám giáo hoàng kích động nhìn Thủy Nhược Nhan. Dường như trong ánh mắt đó chất chứa thiên ngôn vạn ngữ hắn muốn nói nhưng không thốt nên lời.
"Nguơi im đi. Ngươi không có tư cách gọi tên ta." Thủy Nhược Nhan đột nhiên hét lớn, xoay người mở cửa phòng chạy vọt ra ngoài.
"Nhuợc Nhan, quay lại đây." Long Nhất vội vã định đuổi theo.
"Tây Môn thiếu gia, cứ để cho nó yên tĩnh một chút. Ta có chuyện muốn nói với ngươi." Hắc Ám giáo hoàng can Long Nhất đuổi theo, giọng nói chất chứa tang thương cùng cực.
"Có chuyện gì, ngươi nói đi." Long Nhất đang định đuổi theo, dừng bước lại, lạnh nhạt nói.
"Nhuợc Nhan…mấy năm nay có khoẻ không?" Hắc Ám giáo hoàng hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng hỏi.
"Nói chung là khoẻ. Nguơi biết đấy. Nàng vẫn tưỏng nguơi đã chết, mà hung thủ lại là nãi nãi của nàng. Bởi vậy quan hệ giữa nàng và nãi nãi đã căng thẳng trong một thời gian rất dài." Long Nhất kể chuyện Thủy Nhược Nhan, không khỏi cảm thán thay nàng mà thở dài.
Hắc Ám giáo hoàng im lặng, hai mắt nhắm lại. Tóc xanh trên đầu không có gió mà bay phấp phới.
"Sau này ngươi có thể thay ta chiếu cố thật tốt cho nàng không?" Một lúc lâu sau, Hắc Ám giáo hoàng khẽ mở hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Long Nhất, chậm rãi nói.
Long Nhất cuời nói: "Nhuợc Nhan là nữ nhân của ta, ta sẽ dung cả tính mạng để chiếu cố nàng."
"Tốt, ta tin ngươi. Còn cả Linh Nhi nữa. Không đuợc nguợc đãi bất cứ ai." Hắc Ám giáo hoàng tiếp tục nói.
Long Nhất gật gật đầu. Bỗng nhiên hắn thấy có cảm giác kỳ quái. Thế nhưng cụ thể là gì hắn lại mơ hồ không rõ.
"Kỳ thật ta cùng tinh anh Hắc Ám giáo hội rời khỏi tổng đàn là muốn phối hợp cùng Long Chiến đối phó với Tây Môn gia tộc các ngươi." Hắc Ám giáo hoàng đột nhiên nói.
"Nguơi không nói ta cũng đoán đuợc" Long Nhất nhún nhún vai. Hắn cũng không phải là kẻ ngu. Số lượng lớn Hắc Ám giáo hội tụ tập ở đây không phải là muốn đối phó Tây Môn gia tộc mới là chuyện lạ.
Hắc Ám giáo hoàng gật gật đầu ra điều tán dương Long Nhất. Thằng con rể này nông sâu ra sao, chính hắn cũng không nhìn thấu. Hai nữ nhi của mình giao cho nó cũng không phải là vũ nhục các nàng. Nếu bọn chúng gặp nhau không chừng còn trở nên thân thiết.
"Những gì nên nói ta đã nói xong. Ngươi đi ra ngoài đi." Hắc Ám giáo hoàng xoay người, lạnh nhạt nói.
Long Nhất nhíu nhíu mày, xoay người đi ra khỏi phòng. Hắn cảm giác Hắc Ám giáo hoàng gọi hắn lại không chỉ mỗi việc dặn dò hắn chiếu cố hai nữ nhi của hắn. Hẳn là còn có nguyên nhân khác sâu xa hơn nhưng hắn lại không nói ra.
Long Nhất vừa rời đi không bao lâu, giáo hoàng phu nhân Diệp Nhi xuất hiện bên người Hắc Ám giáo hoàng.
"Phu quân…xin…lỗi." Giáo hoàng phu nhân nhay nhay hàm răng, rụt rè nói. Mặc dù nàng đối với người khác vô cùng ác độc, nhưng đối với Hắc Ám giáo hoàng lại vô cùng nhu thuận.
Hắc Ám giáo hoàng im lặng không nói. Hắn vẫn như cũ đứng nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài, không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ điều gì. Chỉ là hình dạng hắn lúc này vô cùng cô đơn, thống khổ.
"Phu quân. Thiếp biết, là thiếp không tốt. Nếu chàng khó chịu thì chàng hãy giết thiếp đi." Giáo hoàng phu nhân nhìn thấy chồng nàng như vậy, trong lòng không khỏi khổ sở, tiến lên hai bước, nắm lấy bàn tay Hắc Ám giáo hoàng.
Hắc Ám giáo hoàng đảo mắt nhìn thê tử, thanh âm trầm thấp nói: "Diệp Nhi, nếu nàng thật sự có long thì theo ta đến truớc mộ mẫu thân sám hối."
Giáo hoàng phu nhân sửng sốt cả nửa ngày rồi cắn răng gật đầu.
Bầu trời đêm đen kịt. Hai bong đen một trước một sau đáp xuống đỉnh núi, đến quỳ truớc bia mộ Thuỷ Linh Lung: "Mẫu thân, con bất hiếu, thẹn với công ơn dưỡng dục của người…"
"Vợ hiền" của hắn cũng đang quỳ phía sau, nét mặt lạnh như băng, không đoán được trong đầu mụ đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Hắc Ám giáo hoàng ngừng khóc, lẳng lặng quay đầu lại nói: "Diệp Nhi, nàng và ta kết bái phu thê đã hơn ba muơi năm. Ta biết nàng đối với ta tận tâm tận sức, từng cứu ta mà không màng nguy hiểm. Ta biết tất cả những gì nàng làm là muốn tốt cho ta. Chỉ là…trọng vợ mà bỏ mẹ, thiên lý khó dung. Ta cũng không trách nàng. Chỉ muốn lấy cái chết để kính linh hồn vong mẫu."
Giáo hoàng phu nhân nghe vậy nhất thời ngẩn ngơ. Trong long trỗi dậy cảm giác bất hảo, liền tiến lên nắm lấy bàn tay hắn nói: "Phu quân, dù có chết nghìn lần vạn lần cũng phải là thiếp chết. Chàng ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ."
Hắc Ám giáo hoàng lắc đầu, bi sảng cười, giơ tay vuốt ve khuôn mặt vợ. Khoé miệng đột nhiên chảy ra tia máu đen.
Giáo hoàng phu nhân run rẩy lau tơ máu nơi khoé miệng Hắc Ám giáo hoàng, run giọng nói: "Ám Ảnh Xuyên Tâm Độc. Phu quân, vì sao… vì sao chàng phải làm như vậy? Không phải chàng nói sẽ cùng sinh cùng tử với thiếp sao? Vì sao…?" Đến cuối cùng, nàng đã thốt không ra tiếng.
"Ba muơi năm nay ta đã không vẹn toàn chữ hiếu. Mẫu thân cũng không thăm một lần. Chắc hẳn người rất cô đơn. Ta phải đi bồi tiếp người." Hắc Ám giáo hoàng phun ra một ngụm máu đen, hoàn toàn nằm tựa trong lòng thê tử.
"Phu quân, người để thiếp phải sống một mình ở thế giới này. Người thật sự rất tàn nhẫn." Giáo hoàng phu nhân lẳng lặng nói. Lặng lẽ gạt hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má. Dần dần, ánh mắt trở nên kiên định. Đột nhiên, hắc mang chợt loé. Một mũi kiếm đen nhanh như chớp tự đâm vào tim mình. (xét về cái phuơng diện giết mẹ chồng thì gọi mụ là đáng. Xét về cái tình cảm dành cho chồng thì đáng được tôn là nàng. Đừng thắc mắc nhá )
Chỉ nghe nàng kêu to một tiếng đau đớn, toàn bộ thân kiếm đã ghim vào trong cơ thể. Khoé miệng ứa ra một vòi máu. Nàng đối mắt cùng Hắc Ám giáo hoàng, hai giọt nước mắt trong suốt long lanh rơi xuống trên khuôn mặt đang lịm dần đi của hắn. Cùng nuớc mắt của phu quân hợp lại cùng một chỗ.
Hai người ôm chặt lấy nhau, bốn con mắt chậm rãi khép lại, vẻ mặt mãn nguyện như được giải thoát.
Sáng sớm ngày thứ hai, Long Nhất cùng Thủy Nhược Nhan đã trải qua một đêm gió tuyết đã mang đuợc nàng trở về, lập tức phát hiện tất cả tinh anh của Hắc Ám giáo hội cũng đang tập trung lại. Lạp Pháp Nhân đứng đầu, ánh mắt đầy nghiêm nghị. Duy chỉ có Hắc Ám giáo hoàng và phu nhân là không thấy bóng dáng đâu.
"Tây Môn thiếu gia, mời người ở lại." Lạp Pháp Nhân cung kính nói.
Long Nhất nghi hoặc đi lên phía truớc. Lạp Pháp Nhân lại đột nhiên quỳ xuống, hai tay dâng lên một cây pháp truợng đen nhánh hình thù quỷ dị nói: "Thuộc hạ phụng lệnh giáo hoàng bệ hạ giao Hắc Ám tín vật cho Tây Môn thiếu gia. Từ nay về sau Hắc Ám giáo hội tuỳ tiện duới sự điều khiển của Tây Môn thiếu gia, không từ lên núi đao xuống biển lửa."
Long Nhất ngạc nhiên không thôi. Chuyện gì đây? Cái lão Hắc Ám giáo hoàng này rốt cuộc muốn làm gì?
"Thuộc hạ tham kiến giáo hoàng bệ hạ." Lạp Pháp Nhân phủ phục đầu dưới mặt đất.
"Thuộc hạ tham kiến giáo hoàng bệ hạ." Tất cả tinh anh của Hắc Ám giáo hội còn lại cũng lập tức quỳ xuống.
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Giáo hoàng đâu rồi?" Long Nhất tất nhiên là không từ chối một lực lượng khổng lồ như vậy. Vấn đề là hắn cần phải biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Lạp Pháp Nhân lắc đầu nói: "Thuộc hạ không biết. Giáo hoàng bệ hạ giao cho thuộc hạ việc này xong liền không thấy bóng dáng đâu nữa. Phu nhân cũng đồng thời mất tích luôn."
Thủy Nhược Nhan ánh mắt biến ảo không ngừng. Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, liền lập tức huớng đỉnh núi bay vút đi. Long Nhất cũng theo sát phía sau nàng.
"Đi theo đại gia." Lạp Pháp Nhân ra lệnh, cũng lập tức phi thân theo sau Long Nhất. Tín vật của Hắc Ám giáo hội hắn vẫn chưa giao vào tay Long Nhất. Vạn nhất hắn không trở lại thì biết phải làm sao?
Thủy Nhược Nhan vừa lên đỉnh núi liền thấy thi thể phụ thân và mẫu thân phủ đầy tuyết. Trên người bọn họ không còn một tia sinh cơ.
Nàng liền lập tức sửng sốt, sắc mặt tái nhợt như lâm trọng bệnh rồi bất chợt cuời lên khanh khách, lùi lại hai buớc, cuời rũ ruợi nói: "Đã chết hết rồi. Chết cả rồi. Chết hay, chết hay lắm."
"Nhuợc Nhan, đừng như vậy mà." Long Nhất vừa thấy Thủy Nhược Nhan điên cuồng, trong lòng đau xót vạn phần. Nàng mặc dù thống hận cha mẹ, nhưng đột nhiên mất đi ba thân nhân. Đổi lại là hắn, hắn cũng không chịu được.
"Long Nhất, chàng đừng lo lắng. Chàng xem bộ dáng ta như thế này mà lo có việc gì sao? Ta chỉ cao hứng, ta thật sự rất cao hứng."
"Nhuợc Nhan" Long Nhất hét lớn tên nàng, bàn tay kéo nàng ôm vào lòng.
"Nguơi thả ta ra. Đáng ghét, thả ta ra." Thủy Nhược Nhan giãy giụa trong lòng Long Nhất.
"Nhuợc Nhan, đừng như vậy mà. Nàng muốn khóc thì khóc ra đi." Long Nhất mặc cho nàng cào cấu, dung thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng an ủi bên tai nàng.
"Khóc? Ai muốn khóc? Ta làm sao mà phải khóc?" Thủy Nhược Nhan dung hết sức đẩy Long Nhất ra, ngơ ngác nhìn thi thể cha mẹ nàng ôm nhau nằm đấy.
"Các nguơi… các ngươi tuởng rằng chết rồi là có thể hết sạch tội ác của các ngươi sao? Nọa phu, các ngươi thị nọa phu. Các ngươi không xứng làm cha mẹ ta." Thủy Nhược Nhan chỉ tay vào thi thể Hắc Ám giáo hoàng phu phụ hai người, đột nhiên thân thể mềm nhũn ngồi bệt trên tuyết. Giống như bị hút hết khí lực. Nuớc mắt nhạt nhoà trên mặt. Vẻ bi thuơng khiến nguời ta phải thuơng cảm thay cho nàng.
Long Nhất cũng ngồi xuống, ôm trọn Thủy Nhược Nhan vào lòng, vỗ vỗ bả vai nàng, ôn nhu nói: "Nha đầu ngốc. Khóc đi. Khóc hết ra đi, nhưng đừng tự làm tổn hại thân thể. Làm như vậy ta sẽ đau lòng lắm đấy."
Thủy Nhược Nhan không lên tiếng. Dường như không thở nổi, há miệng hớp vài ngụm khí. Nuớc mắt tựa như nuớc vỡ đê oà ra, ôm chặt lấy Long Nhất mà khóc lớn. thật sự là văn giả thương tâm, kiến giả rơi lệ.
"Ngoan, khóc đi, khóc hết đi. Ta sẽ vĩnh viễn ở bênh cạnh nàng" Long Nhất vỗ vỗ lên lưng Thủy Nhược Nhan, trong lòng cảm than không ngớt. Một đời Thuỷ hệ Đại Ma Đạo Sư cùng phu phụ Hắc Ám giáo hoàng lại có kết cục như vậy.
Lúc này, Lạp Pháp Nhân lĩnh suất tinh anh Hắc Ám giáo hội đi lên. Vừa trông thấy tràng cảnh này, nhất thời tất cả mọi người đều lập tức quỳ xuống.
Không nhiều lắm thì, Thủy Nhược Nhan tại Long Nhất trong lòng khốc hôn quá khứ, làm cho Long Nhất lại ái lại liên, hắn Thủy Nhược Nhan sư phụ vận mệnh như thế nào như vậy bi thảm chứ?
Một lúc sau, Long Nhất tiếp nhận Hắc Ám giáo hội tín vật Ám Linh Pháp Trượng cùng với Hắc Ám thần bài bị cuớp đi. Duới một nghi thức đơn giản, hắn đã trở thành giáo hoàng của Hắc Ám giáo hội. Nhân cơ duyên tạo hoá thiên biến vạn hoá bởi vậy liền có thể thấy được nhất ban.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...