Phong Lưu Pháp Sư

 

Long Nhất nhìn theo thần tình biến đổi không rõ ràng của Vô Song, không hiểu được nàng tại sao như thế, trước đó khuôn mặt nàng lúc nào cũng lãnh đạm, kể cả khi bị uy hiếp tính mạng cũng không nhíu mày, nhưng hiện tại lại hằn có thể cảm thấy tâm tình nàng rất phức tạp, giống như có rất nhiều vấn đề đang quấy nhiễu nàng vậy.

"Ngươi có tin vào số mệnh?" Vô Song đột nhiên ngẩn đầu hỏi, mĩ mục nhìn thẳng đôi mắt đen mà sáng như sao của Long Nhất.

"Vận mệnh?Có lẽ vận mệnh cũng tồn tại, nhưng thật sự quá mờ mịt, thà tự tin vào mình thì chắc hơn." Long Nhất nhún nhún vai cười nói.

"Dựa vào lực lượng lực cá nhân có thể đối kháng vận mệnh không?" Vô Song tự lẩm nhẫm lại những lời Long Nhất nói.

Long Nhất nhíu mày, trong lòng có tia hoảng hốt, không phải vì biết vì nguyên nhân gì, hắn nghiêm túc nói "Đối kháng vận mệnh thì cũng tùy tình huống, đầu tiên làm cho tâm lý rõ ràng, không để những hiện tượng phía ngoài che mắt."

Vô Song quay đầu đi, nhìn bầu trời đêm xa xa, tóc dài trong gió phiêu động, đôi mắt thoáng một chút thương cảm, thần tình thế này trừ lúc Thất Chi Thành bị hủy thì xuất hiện một lần, còn sau đó thì chưa từng lặp lại.

"Nhớ nhà à?" Long Nhất nhẹ giọng hỏi.

"Ta còn có nhà sao?" Vô Song có chút mê li chợt nói.

"Đương nhiên, chỗ nào có ta là nhà của nàng, vì nàng chính là nữ nhân của ta" Long Nhất vươn bàn tay to lớn ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn băng lạnh nhưng mịn màng của nàng.


Vô Song toàn thân run lên, cảm thấy bàn tay to lớn của Long Nhất truyền đến cảm giác ấm áp cùng an toàn, phát hiện chính mình cũng không có cảm giác bài xích, không ngờ không có ý định muốn tránh né.

Long Nhất trong lòng vui mừng, cảm giác quan hệ với Vô Song đã tiến một bước, nếu như là trước kia, hắn khẳng định đã biến thành tượng băng rồi.

"Phụ thân không còn, mẫu thân cũng không, cả Thánh Thành Đô đều bị hủy diệt, tại sao ta vẫn còn sống chứ…. "Vô Song khẩn trương nắm chặt bàn tay lớn của Long Nhất, tự nàng hy vọng tiếp nhận sự ấm áp của hắn sẽ làm ý chí nàng kiên cường hơn.

"Để gặp được ta, đợi hàng ngàn năm để hai chúng ta có thể tương ngộ." Long Nhất thương tiếc vô hạn nói, mục quang ôn nhu như nước tập trung vào khuôn mặt Vô Song.

"Cũng là vận mệnh sao?"Trong tiềm thức Vô Song lại có tia kháng cự.

"Có lẽ nên nói vì duyên phận, ta và nàng cùng là một loại người, một loại người đáng lẽ không thể hiện diện ở thế giới này, nhưng chúng ta thật sự đã gặp nhau tại đây, đó chính là duyên phận." Long Nhất nhẹ nhàng vuốt ve trong lòng bàn tay băng lãnh mềm mại trơn nhẵn, ngũ khí có chút phiêu nhãng.

Một cổ điện lưu theo lòng bàn tay Vô Song lan khắp toàn thân, làm tim nàng đập như trống, bành bành theo tiết tấu của Long Nhất,một loại cảm giác kì lạ lại được sinh ra, có lẽ thật sự nàng va Long Nhất nên ở bên nhau.

"Tại sao ngươi nói ngươi cũng không nên hiện diện ở thế giới này?" Vô Song nghi hoặc nhẹ giọng hỏi.

Long Nhất hơi bối rối, mỉm cười nói "Không có gì, nàng chỉ cần biết chúng ta có duyên nên mới có thể ở cùng nhau."


"Ta chỉ biết.ngươi chỉ giỏi lừa nữ hài tử,không lạ gì bên cạnh người hồng nhan tri kỷ rất nhiều, tình cảm đều là lừa gạt như thế sao?" Vô Song khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười điên đảo chúng sinh, bàn tay nhỏ vẫn y nhiên nằm trong tay Long Nhất, không biết là quên mất hay là căn bản không muốn rút ra.

"Không phải lừa gạt, đều là ta chân tâm đối đãi." Long Nhất nhìn nụ cười tuyệt mỹ của Vô Song, thân thể cùng tâm hồn đều vui sướng, không có chuyện gì hạnh phúc hơn thấy nữ nhân của mình vui vẻ.

"Ngươi chân tâm thật sao?" Vô Song dùng bàn tay còn lại, ngoài ý liệu Long Nhất lại đặt lên trên ngực hắn.

Long Nhất nhẹ nhàng mỉm cười, hắn đưa tay lên đặt lên vai Vô Song, nhẹ nhàng kéo nàng tới gần, hắn ở cạnh tai Vô Song nói nhỏ "Phải hay không phải, nàng tự cảm giác rồi biết."

Bành bành, bành bành, Vô Sông ép người vào lồng ngực ấm áp Long Nhất,tự cảm thấy tim mình như nhảy lên. Lúc này, nàng cảm giác được sau lưng truyền đến từng trận vuốt ve nhẹ, thân thể căng cứng tự nhiên thả lỏng ra. Bên tai nghe tiếng tim của Long Nhất và mình đập cùng tiết tấu, sự hoảng hốt bất an ẩn tàng trên khuôn mặt băng lãnh của nàng đột nhiên biến mất, ấn ước hiểu ra mình và nam nhân này đã bị gắn chặt vào nhau khó mà chia lìa được.

Bàn tay lớn của Long Nhất vẫn vuốt ve tại lưng Vô Song, cho dù cách hai lớp quần áo, hắn vẫn cảm thấy da thit mịn màng kinh nhân của Vô Song. Có thể một lần nữa ôm giai nhân vào lòng, Long Nhất đơn giản cảm thấy như nằm mộng, nhưng hương hoa lan nhè nhẹ bay vào mũi đã cho hắn biết đây là thật.

Long Nhất đặt cằm xuống vai Vô Song, thở ra từng hơi nhiệt khí vào tai nàng, còn dùng môi nhẹ nhàng trêu đùa vành tai mẫn cảm của nàng.

Thân thể Vô Song hơi run lên,tiểu thủ khẩn trương ôm lấy lưng Long Nhất hơi lỏng rồi càng lúc càng chặt, đột nhiên thân thể nàng cứng lên, cảm thụ có một vật nóng bỏng dưới tiểu phúc, mà đồn bộ căng tròn của nàng cũng bị ma chưởng tùy ý nhào nặn.

Một khoái cảm khác lạ tràn ngập toàn thân Vô Song, nàng mở miệng ra, hung hăn cắn trên vai Long Nhất một cái,hai bài tay nhỏ lại nắm chặt ý phục Long Nhất muốn xé ra.


Long Nhất lại gia tăng tốc độ công kích, lang trảo đang nhào nặng đã sớm di động vào không gian giữa hai chân Vô Song, ngón giữa theo khe hở giữa đồn bộ nàng mà xâm nhập, đặt tại cấm địa tư mật mà chưa ai chạm tới của nàng.

"A." Vô Song thất kinh kêu lên, đột nhiên mạnh mẽ ly khai Long Nhất, hung bộ cao ngất gấp gáp lên xuống, khuôn mặt đỏ hồng, hung hắn trừng mắt nhìn Long Nhất, mở miệng định nói gì đó, cuối cùng dậm chân một cái thân ảnh bỗng tiêu thất.

Long Nhất ảo não vỗ vỗ đầu, cũng quá gấp gáp a, bất quá nhìn bộ dạng của nàng cũng không giống tức giận thật sự.

"Chỉ một thời gian nữa thôi, nàng sẽ chấp nhận ta thôi." Long Nhất vui vẻ nghĩ, lúc này tâm tình hắn cực tốt, lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại cảm giác nhu nhuyễn khoái hoạt từ đồn bộ cong tròn của Vô Song. Lúc trước khi ôm Vô Song đi qua băng nguyên, tuy cả ngày đều ôm giai nhân trong lòng, nhưng lúc đó tâm tình Long Nhất chỉ hướng tới làm sao kiếm được Như Ý Băng Tằm giải trừ trở chú trên người Vô Song, căn bản không có một tia tà niệm mạo phạm nàng, cho nên quan hệ giữa hắn và Vô Song đúng là vô cùng thuần khiết.

Phía tây của Lôi Thần cấm khu, trừ Long Nhất đang ở một không gian tương đối đặc sắc, còn hắc bạch đội ngũ lại chia ra hai bên sườn núi nghĩ ngơi,chỉ cần nhìn khôi giáp cùng vẻ mặt mệt mỏi của Phá Lạn, cũng có thể thấy bọn hắn đã khôn khổ như thế nào.

Lúc bắt đầu là đội ngũ hơn 2000 người, hiện tại chỉ còn lại khoảng 3-4 trăm người,có thể tưởng tượng đã trải qua đoạn đường nguy hiểm và gian nan thế nào.

Khi Quang Minh giáo hội cùng Hắc Ám giáo hội hai đội ngũ gặp nhau, giống như lập khế ước ngầm cùng nhau phồi hợp thoát khỏi tình cảnh lúc này, tương lại có thể bị cười chê, nhưng nếu như hai đội ngũ không phối hợp, sợ rằng đội ngũ 5-6 trăm người toàn bộ đều phải táng thân trong Lôi Thần cấm khu.

Lãnh U U với Phong Linh cải nam trang đang ngồi một chỗ đem thức ăn ra, hai nàng cảm thấy như nằm mộng vậy, những chuyện trải qua hôm nay thật không thể nói gì hơn,không tin được các nàng tự nhiên lại lọt vào tình cảnh hiện tai.

"Nếu như phu quân ở đây thì tốt rồi, cũng đã lâu rồi không ăn thịt nướng của chàng, cũng đã lâu rồi…." Lãnh U U nói tới đây thì khuôn mặt chuyển hồng, khi nữ nhân ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, đặc biệt luôn nhớ đến người làm cho nàng cảm thấy an toàn nhất.

"Cũng đã lâu rồi không cùng phu quân thân mật phái không, U U , nếu quả thật gặp được Phu Quân, nàng phải chừa cho ta với a" Phong Linh cười nói, nhớ tới những lúc dựa vào bờ vai to lớn của Long Nhất , nhãn thần của nàng lại có chút mê li.

"Còn không biết làm sao sống sót rồi khỏi đây mà?" Lãnh U U than nhẹ một tiếng, mục quang của nàng đột nhiên hướng đến trận doanh của Quang Minh giáo đình phía đối diện, dường lại trên người Ti Bích, tiếp đó nói "Linh Nhi, hay là tối nay chúng ta tìm Ti Bích tâm sự đi, dù sao chúng ta cũng là tỉ muội mà."


"Hay đấy,dù sao nàng ấy cũng cứu chúng ta mà?" Phong Linh gật đầu nói, kì thật mỗi khi gặp nguy hiểm, bọn họ cùng Ti Bích đều ý thức được nên đến gần nhau, tính ra bọn họ đã cứu được đối phương khá nhiều lần.

Màn đem thâm trầm, dưới ngọn đồi có một mảng rừng bao phủ, ba thân ảnh yêu kiểu đang ngồi một chỗ,thân thiết nhỏ giọng tâm sự, đúng là Ti Bích, Lãnh U U cũng Phong Linh đã khôi phục bộ dáng nữ nhân.

"Ti Bích, thuần âm chi thể của nàng không thể thay đổi à?" Lãnh U U quan tâm hỏi, lúc nàng cùng Long Nhất phân khai, đối với vấn đế của Ti Bích cũng biết rõ ràng.

Ti Bích thần tình hơi u ám, lắc lắc đầu nói "Chỉ có thể áp chế thôi, như quả không có một kỳ ngộ đặc biệt sợ rằng suốt đời cũng không thể nào thay đổi được."

Lãnh U U cùng Phong Linh nhìn nhau, đồi nhìn thấy sự long lắng trong mắt đối phương,thuần âm chi thể một khi phá thân sẽ mất hết pháp lực, như thế thì cả Ti Bích lẫn Long Nhất đều khó có thể chịu được.

"Không cần phải lo lắng, phu quan nhất định sẽ có biện pháp, cho tới lúc này chưa từng thấy một sự tình nào mà chàng không giải quyết được." Phong Linh an ủi nói.

Ti Bích gật gật đầu, nhìn vào bầu trời đêm xa xăm thản nhiên nói "Chỉ cần có thể trở thành nữ nhân của phu quân, pháp lực toàn thân bị phế thì đã sao?"

Theo câu nói này, có thể thấy tình cảm của Ti Bích đối với Long Nhất rất sâu nặng, ần phải biết Ti Bích lúc này đã đạt tới Ma Đạo Sư đỉnh phong, để đạt tới Đại Ma Đạo Sư cảnh giới chỉ là vấn đề thời gian, nàng có thể vì người mình yêu mà có thể mặc cho pháp lực khổ cực tu luyện thành biến mật, không thể không làm người khác bội phục.

"Ta cuối cùng đã hiểu tại sao phu quân luôn nhớ đến nàng không thể quên, nữ tử như nàng, nếu như không cưới được thì có lẽ sẽ bị ông trời khiển trách." Lãnh U U lẩm bẩm, đúng thế, nàng biết Ti Bích rất có địa vị trong lòng Long Nhất, trong tất cả nữ nhân cùa hắn thì luôn giữ vị trí đứng đầu.

Đúng lúc này, ma pháp ngyên tố trong không khí đột nhiên dao động kịch liệt, tinh thần kết giới Lãnh U U bố hạ bỗng nhiên đã bị phá trong chớp mắt. Tam nữ cùng nhìn nhau,nhưng đúng lúc này,lại thấy một đạo ánh sáng màu tím bạc từ phía xa bắn lên trời.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui