Phong Lưu Pháp Sư

 

-        "Hàm Yên " Long Nhất hít một hơi rồi kêu lên. Mỗi nữ nhân đều có một mùi thơm đặc biệt của chính mình, mà cái mũi của Long Nhất phi thường linh mẫn, tự nhiên kỹ thuật phân biệt nữ nhân từ hương thơm cũng đã đạt đến mức siêu quần. Long Nhất theo phản xạ định kêu lên tên của Hàm Yên, bất ngờ hư ảnh phía trước biến thành thật, mà Long Nhất lúc này mới phát hiện thân ảnh to lớn này là của một con chim màu trắng. Lông nó bóng loáng mà có vẻ nhẵn nhụi, lông cánh trắng bạc, to mà cứng rắn, mới nhìn có vẻ như là kiếp trước của bạch hạc, chỉ là về hình thể thì to gấp 10 lần hơn.

Hàm Yên đứng trên lưng bạch hạc khẽ kéo ống quần , vừa nhìn hắn vừa cười mỉm.

Ngoại thành, bên cạnh một con suối nhỏ, Long Nhất ngồi trên một tảng đá cạnh bờ suối thỉnh thoảng ném mấy viên đá nhỏ vào lòng suối. Mà Hàm Yên ngồi cách hắn không xa, đôi hài của nàng đã được cởi ra, làm lộ ra đôi bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo màu tuyết bạch, hiện nàng đang dùng đôi chân đó hung hăng vẩy nước. Còn con ma sủng của nàng đứng cạnh bờ suối mà túc tắc rỉa lông.

Ánh mắt Long Nhất dừng lại ở đôi cánh con bạch hạc, nó phi hành với tốc độ siêu cấp thì không nói gì, nhưng nó giống như chú hổ Tiểu tam và Cuồng lôi thú ở chỗ tự do biến hóa hình thể. Chính từ điểm này Long Nhất xác định chắc chắn nó phải là một SS siêu cấp ma thú, chỉ là không biết ngoài phi hành ra nó còn năng lực nào nữa không.

Quan sát sắc trời một chút, Long Nhất có chút bất đắc dĩ mà nói với giọng thiếu kiên nhẫn:

-"Nàng rốt cuộc bảo ta đến đây làm gì? Tới nơi lại không nói tiếng nào, ta không có thời gian vui đùa cùng nàng đâu".

Hàm Yên quay đầu nhìn Long Nhất, trên miệng hé lộ nụ cười:

- "Thế nào? Nhớ đến mấy nữ nhân của huynh sao? Nói cho huynh biết, muội cố ý đó, ngày hôm nay không để cho huynh về với họ"


Long Nhất trợn tròn đôi mắt, tự nhiên đứng dậy nói:

- "Không để ý tới nàng nữa. Ta mà muốn đi thì nàng ngăn được ta sao?"

Nụ cười trên mặt Hàm Yên thu lại, nhất thời ra vẻ ủy khuất nói:

-"Huynh đúng là kẻ không có lương tâm mà, đối đãi với muội như vậy sao? Đoạt được trinh tiết của người ta rồi không thèm để ý tới nữa, đúng là đồ bại hoại bội tình bạc nghĩa mà"

Vẻ mặt Long Nhất không chút thay đổi, nếu như vậy mà còn không biết là nàng đang đóng kịch thì hắn giờ này lăn lóc ở đầu đường xó chợ rồi. Đêm qua nếu không phải bóng đen ngăn cản, nói không chừng hắn đã hạ sát thủ rồi. Chỉ là bóng đen nói nàng đối với hắn còn có giá trị lớn, nhưng hắn nhìn mãi không ra điểm nào có thể dùng được? Hắn mở miệng nói:

-"Đừng giả bộ nữa, ta thừa nhận là đoạt lấy trinh thao của nàng, nhưng trinh thao này không phải nàng hy sinh dùng làm vũ khí để đối phó với ta sao? Kết quả không phải nàng đã thua sao?"

Hàm Yên gật đầu cười khanh khác hai tiếng, đoạn dùng âm thanh nhu mị nói:

-" Huynh thật là người thông minh, huynh đừng trở về tìm mấy nữ nhân kia nữa, không bằng để đêm nay Hàm Yên hầu hạ huynh là đựơc rồi?"

-"Được thì tốt, chỉ sợ bị nàng ăn đến xương đầu cũng không còn một khúc dư. Bởi vậy miễn cho ta đi" Long Nhất thản nhiên cười nói. Nhớ tới tư vị đêm qua cùng với nữ nhân này, torng lòng hắn lại cảm thấy nhộn nhạo. Quả thật nàng ta cũng là một cực phẩm trong thiên hạ khó tìm, cảm giác kỳ diệu kia như đang trở về với hắn.


Thấy Long Nhất xoay người như muốn rời đi, Hàm Yên vội vàng nói:

- "Huynh đừng đi, muội có thể nói cho huynh biết một ít việc huynh muốn biết đấy"

Long Nhất nghe vậy liền ngửng lại rồi cười cười:

-"Ta muốn biết chuyện gì nàng cũng nói cho ta biết sao?"

-" Đương nhiên không phải, nhưng muội có thể lựa chọn tiết lộ một số điểm thôi" - Hàm Yên đưa tay vuốt ve mấy lọn tóc trước ngực, đôi mắt kiểu mị như nước nhìn vào Long Nhất.

-"Nhưng làm sao nàng lại muốn tiết lộ cho ta biết, nàng không sợ người của tổ chức sao?" Long Nhất nghi hoặc nhìn chằm chằm Hàm Yên.

- "Huynh ngồi lại đây, muội chậm rãi nói cho huynh nghe" Hàm Yên như một cô bé hướng tới Long Nhất mà vẫy gọi. Hắn do dự một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Hàm Yên, dù sao hắn cũng thực sự tò mò về thân phận của Hàm Yên.

Hàm Yên nhích sát vào người Long Nhất, cánh tay ngọc ôm lấy một tay Long Nhất, sau đó tựa đầu lên vai Long Nhất. Cử chỉ giống như một đôi yêu nhau lâu năm, vừa tự nhiên lại vừa hào phóng, không hề có cảm giác giả tạo.


- "Nói thật cho huynh biết, muội cũng không thuộc về tổ chức gì, muội chính là muội, muội muốn làm gì đều không có ai quản được cả" - Hàm Yên nói.

Long Nhất nhíu mày, vậy quan hệ giữa nàng, Lưu thị và hắc y nhân kia giải thích như thế nào đây, hắn nói:

-"Nàng cùng thế lực hắc ám sau lưng Long Chiến rốt cuộc có quan hệ gì, đừng nói là không có"

-"Có thì có, nhưng cái này không thể nói với huynh được, chỉ có thể nói là bọn họ với muội cũng có chút liên hệ sâu xa, nhưng không hề bị họ quản chế" Hàm Yên khẽ cười nói.

- "Vậy ai ra lệnh cho nàng tối qua câu dẫn ta?" Long Nhất nghiêng đầu hỏi, mũi hắn áp vào mái tóc của nàng tận hưởng một hương thơm ngào ngạt.

- "Chỉ là tự muội muốn khống chế huynh" Hàm Yên không do dự nói ra đáp án của mình, bàn tay nhỏ bé của nàng cũng bắt đầu hoạt động trên vùng đùi của Long Nhất.

-"Bằng thân thể của nàng?" Long Nhất hắc hắc cười hỏi.

-"Có thể coi là như vậy, chắc đến bây giờ huynh cũng biết Bắc Đường gia tộc thật ra là người của Long Chiến, bọn họ trăm phương ngàn kế để bỏ bùa huynh, mà muội vì xem huynh tương đối thuận mắt nên mới muốn cứu huynh, ai ngờ căn bản huynh lại không trúng tà" - Hàm Yên cười khanh khách nói.

Long Nhất tức giận hỏi ngược:

-"Muốn khống chế ta cũng là nàng nói, sao còn nói muốn cứu ta?"


-"Khống chế huynh không phải là cứu huynh sao? Huynh đâu có biết lợi hại của Khôi lỗ nguyền rủa thuật, hắn có thể ngay tức khắc làm cho thân thể huynh nổ mạnh, ngay cả dấu vết điều tra cũng không có luôn. Nếu muội có quyền khống chế huynh, muội sẽ không để huynh chết, vậy không phải là cứu huynh sao?" Hàm Yên cao giọng nói, bàn tay nhỏ bé của nàng bắt đầu mơn trớn bắp đùi của Long Nhất, đôi lúc vô tình hay cố ý lại chạm nhẹ vào tiểu huynh đệ của hắn.

Long Nhất tuy không nói gì nhưng tiểu huynh đệ của hắn bắt đầu phản ứng, hắn thò tay bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn đang lộn xộn của nàng, khẽ quát:

-"Đừng lộn xộn, còn lộn xộn nữa là phải tự gánh lấy hậu quả "

-"Còn tự chịu nữa à, cả thân thể này đều là của huynh, huynh muốn làm gì để ta "gánh lấy hậu quả" đây?" Hàm Yên khẽ cười duyên, rụt tay khỏi bàn tay to của Long Nhất, trực tiếp đặt ngay lên đỉnh lều của hắn.

Long Nhất cắn chặt răng, trong lòng than thật sự thống khổ mà, đãng phụ này quá dụ hoặc, thật muốn lật sấp nàng lại mà đánh dã chiến. Theo nàng tận hưởng cảm giác hay tự mình khiêu chiến năng lực tự kiềm chế của bản thân đây?

- "Cần gì phải đi đâu nữa? Xung quanh đây hoang vắng, khẳng định sẽ không có người đến" Hàm Yên liên tục kích thích khiến Long Nhất suýt chút nữa là khóc ngoài biên ải rồi, lại còn cười cười chỉ vào tên tiểu huynh đệ đang muốn phá lều nhảy ra của Long Nhất.

Long Nhất trong lòng thầm mắng, hắn vươn bàn tay to của mình chụp lấy nhũ phong của Hàm Yên, bạo ngược dùng lực mà bóp mạnh, rồi nói:

-"Ta còn một chuyện muốn hỏi, tại sao tối qua nàng lại có thể phát hiện ra ta, ta tự nhận là hoàn toàn che dấu khí tức và hơi thở, chẳng lẽ con mắt của nàng có thể nhìn xuyên tường à?

- "Cái này để sau hãy nói được không? Làm chuyện chính sự là quan trọng hơn mà" Hàm Yên mặt cười mang theo hơi thở gấp gáp, bàn tay nhỏ bé linh hoạt cũng đã tháo đai lưng của Long Nhất mà luồn vào bên trong lều của hắn. (ND: Quả nhiên là chính sự  )

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui