Phong Lưu Pháp Sư

 

Trăng tròn vành vạnh, ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống toàn bộ không gian hoàn toàn yên tĩnh. Gió lạnh thổi vi vu, mang theo hàn khí như băng từ sau rặng núi vào trong thành.

Một lão đầu tóc bạc đương đứng lặng trên đỉnh núi, gió thổi phất phơ mái tóc mỏng lên, phát ra những âm thanh phiêu du, phong thái của một tiên nhân chứ không có chút gì giống người phàm cả.

Tĩnh mịch. Lạnh lẽo.

Một hồi lâu sau, lão đầu thở dài một hơi lẩm bầm: "Vô Song? Thật sự là ta đã nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi." trong đầu không tự chủ được hiện ra vài nét bi thương, vị thiếu niên kia tại sao lại gọi nàng là Vô Song? Tại sao ánh mắt nhìn nàng bi thương vậy? Hắn hẳn là nhận lầm người đúng không?

Nếu Long Nhất còn tỉnh táo tại đây lúc này sẽ phát hiện bạch y nữ nhân đứng trên đỉnh núi đích thực Vô Song, chỉ là chẳng biết vì sao nàng lại mất đi ký ức của mình.

"Ta là Băng Ngưng, không phải là Vô Song." Bạch y nữ nhân trong lòng tự nói với bản thân mình rồi chậm rãi bỏ tấm mạng che, lộ ra một khuôn mặt đẹp tuyệt trần, tựu thần sắc có chút gì không đúng vì đang tìm lại trong hồi ức những thông tin về nam nhân kỳ quái kia, trong trí nhớ không hề có hắn tồn tại, nhưng nàng lại có thể cảm giác được hắn cùng với chính mình có một loại tâm linh cảm ứng rất kỳ lạ, điều này làm cho nàng vô cùng bất an.

Băng Ngưng đột nhiên giơ tay lên kéo từ trong cổ ra một tấm bài kỳ quái, không biết là được làm bằng thứ kim loại gì, mặt sau như ngọc bàn bóng loáng, mà mặt trước có khắc hình mặt trời đỏ rực đang mọc lên từ phương đông. Từ lúc nàng từ trong thủy tinh quan tỉnh lại thì khối điếu trụy này đã đeo trên cổ nàng.

Nhìn kỹ tấm bài trong lòng bàn tay một lúc lâu nàng vẫn chưa hiểu tấm bài này đại biểu cho cái gì, nhưng nàng lại biết nó đối với nàng rất quan trọng.

"Có lẽ phải trở lại Thánh Thành xem sao, cũng không biết ở đó bây giờ biến thành thế nào rồi?" Băng Ngưng lẩm bẩm tự hỏi bản thân mình, nàng dĩ nhiên không biết được sau mấy ngàn năm, Thánh thành của nàng hôm nay lại trở thành Di Thất Chi Thành trong mắt mọi người. Nhưng vô luận thế nào nàng cũng phải trở về xem, bái kiến phụ mẫu cùng với toàn con dân trong thành

Long Nhất nhắm hai mắt lại, cảm giác được bên tai tiếng gió gào thét, cũng cảm giác được thân thể mình mất trọng lực đang rơi xuống.


Bỗng nhiên hắn lại nhận ra thân thể đang bị người khác khống chế như một con gà con, nhưng sự thực là lão đầu kia đang dùng tay kéo hắn lại, trong nháy mắt đã xuất hiện trên đỉnh núi.

Lão đầu nọ đem Long Nhất ném phịch một cái xuống mặt đất rồi rút ra từ trong áo một hồ lô rượu, nhanh chóng dốc vào miệng mấy ngụm, thần thái biểu hiện sự thỏa mãn tột cùng.

Long Nhất toàn thân bấy giờ như bị xiết chặt, hắn giang rộng tứ chi trên mặt đất, chân khí từ đan điền bắt đầu chậm rãi điều khí toàn thân chữa trị cho những kinh mạch bị hao tổn, nhưng tâm linh thông ứng vẫn mơ hồ như cũ. hắn kỳ thật cũng không thể gọi là kiên cường, lúc đối mặt với bằng hữu chí thân có thể còn yếu hơn so với người thường.

"Nhóc con, muốn uống vài ngụm không." Lão đầu uống xong ném hồ lô nọ sang cho Long Nhất.

Long Nhất chậm chạp khó khăn lắm mới tiếp lấy bầu rượu được. Uống vài ngụm, rồi trầm trồ khen: "Hảo tửu, cũng có thể đem đi so bì được với Tinh linh tộc Bách hoa nhưỡng ."

vừa nghe đến Bách hoa nhưỡng, lão đầu Kiếm Thần kia tròng mắt lập tức trợn tròn, xếp bằng ngồi xuống hỏi: "Ngươi được thưởng thức qua Bách hoa nhưỡng rồi à?"

"Hỏi nhảm , thê tử của bổn thiếu gia là Tinh linh công chúa, Bách Hoa Nhưỡng đó chỉ như nước lọc thôi." Long Nhất đáp nhanh, hắn khi nói chuyện phiếm như vậy trong lòng luôn thư thản rất nhiều, hắn biết Vô Song mất trí nhớ là do Băng Cung đang làm trò quỷ, sớm muộn cũng phải đập tan tành Băng Cung.

"Thật thế à? Vậy ngươi trên người bây giờ còn có không?" Kiếm Thần lão đầu tỏ rõ sự thèm thuồng chả khác gì một người coi rượu như mệnh vậy.

"Hình như còn có một hai bình gì đó, lão muốn uống không?" Long Nhất cau mày hỏi.

Vừa hay biết được Long Nhất trong người có Bách Hoa Nhưỡng, lão đầu dựng Long Nhất đứng lên, vui vẻ thỉnh cầu: "Còn không mau lấy ra đây, lão đầu này cả đời đều đã thưởng thức tất cả các loại rượu, tuy còn Bách hoa nhưỡng là chưa có vinh hạnh nếm qua, thực là nuối tiếc đến chết không nhắm mắt."

Long Nhất thiếu chút nữa bị lão già này làm cho nghẹt thở, khó khăn lắm mới thoát song trảo của lão. hắn không tức giận hét lớn: "Lão làm gì vậy ? Không biết ta đang bị thương sao?"


Kiếm Thần lão đầu nghe vậy liền chụp lấy tay Long Nhất, một luống đấu khí truyền vào, đột nhiên kinh dị một lúc thầm nghĩ: "Tiểu tử này thể chất thật là kỳ quái, lại có thể hấp thu đấu khí của ta trong khi thương thế nghiêm trọng, thật là kỳ quái, kỳ quái."

"Được rồi, chớ có túm ta như vậy, ta không tốt như lão nói, muốn Bách Hoa Nhưỡng ta cho lão là được." Long Nhất giằng tay khỏi lão đầu cười nói, từ không gian giới chỉ lấy ra một bình Bách Hoa Nhưỡng đưa cho lão già này.

Kiếm Thần lão đầu vừa trừng mắt nhìn Long Nhất, nhưng chỉ ngay sau khi thấy Bách Hoa Nhưỡng thì chẳng so đo nữa. Không chần chừ lão mở nắp bình ra, tức thì xuất hiện một mùi hương mới ngửi thấy là nước miếng trực muốn chảy xuống thành thác.

Kiếm Thần lão đầu cẩn thận nhâp nhấp một ngụm, nhắm mắt lại say sưa thưởng thức, hồi lâu sau mới lắc lắc đầu nói: "Có thể uống Bách Hoa Nhưỡng, Mộ Dung Bác ta cho dù chết cũng không hối tiếc ."

"Mộ Dung Bác! lão …… là Mộ Dung Bác?" Long Nhất vừa nghe lão nhân này tự xưng là Mộ Dung Bác không khỏi kinh hô, nghe nói Mộ Dung Bác trước đây tại Thương Lan đại lục là đệ nhất kiếm thánh, người đầu tiên người thứ nhất có sở hữu đấu khí lĩnh vực, không nghĩ được cho tới bây giờ dĩ nhiên là tiến bộ thêm một bậc, thành thử khiến cho người ta không thể nghĩ đến Kiếm Thần.

"Ngươi tiểu tử này còn nghe qua tên của ta sao? Tính ra cũng có hơn bốn mươi năm rồi chưa xuất thế." Mộ Dung Bác ngạc nhiên nói, uống một ngụm Bách Hoa Nhưỡng rồi bỏ lại vào Không gian giới chỉ của ông.

"Lão đại danh sợ rằng ngay cả đứa trẻ lên ba cũng biết đến, lão cho là Cuồng Long đế quốc chúng ta kiêu ngạo, bây giờ ngươi vừa hiện thân, tất cả chức nghiệp chiến sẽ cũng coi như là ngông cuồng." Long Nhất hắc hắc cười nói, hắn mặc dù cũng vui mừng lẫn sợ hãi, nhưng cũng không tới mức sùng bái .

Mộ Dung Bác thần sắc đột nhiên lại trở nên hơi buồn bã, lão thở dài nói: "Tất cả danh lợi đều là hư không, thế nhân như thế nào với ta chẳng can hệ gì cả."

"Ngay cả Quang Minh giáo hội thần thánh tế tự Chu Địch cùng Khải Lâm cũng không có quan hệ với lão sao?" Long Nhất cười nói, hắn lần trước chỉ là nghe qua giáo chủ Quang Minh giáo hội Đằng Long thành nói qua như vậy.

Mộ Dung Bác hơi run, cười nói: "Tiểu tử nhà ngươi thực biết không ít chuyện nhỉ, ta cùng với các nàng ấy tuy có duyên nhưng không có phận, toàn bộ ân oán tại bốn mươi năm trước đã tan thành mây khói rồi."


"Nhưng nghe nói hai người họ đối với lão vẫn chưa thể quên, đến nay đều còn không có quên người đâu." Long Nhất cười ồ lên.

Mộ Dung Bác lắc đầu, phất tay phát cho Long Nhất một cái, cười mắng: "Tiểu tử thúi, việc của ta ngươi biết cái gì, nói mau, ngươi cùng với còn nhỏ đạt tới cảnh giới pháp thần có biết hay không?"

Nhắc tới Vô Song, Long Nhất tâm tình lại có chút ảm đạm, hắn vặt một cọng cỏ nhai nhai trong miệng, nằm ngửa nhìn lên trăng trên trờ nói: "Biết, nhưng bây giờ nàng dường như đã quên ta."

"Mất trí nhớ? Điều này có chút phiền toái rồi, nữ hài tử này không hề đơn giản." Mộ Dung Bác thở dài đáp.

"Lão cùng nàng rốt cuộc thì ai lợi hại hơn?" Long Nhất hỏi vội.

"Nếu như muốn liều mạng thì nó có thể giết được ta, ta cũng có thể khiến nó trọng thương, cho nên nói về tổng thể thì thực lực nó so với ta cao một chút." Mộ Dung Bác nói. Lời lão nói là nói thật.

Bấy giờ với Vô Song Long Nhất cảm thấy cao hứng trong lòng, không nghĩ mới chỉ hai năm ngắn ngủi mà nàng đã đạt tới pháp thần cảnh giới.

"Tiểu cô nương này không cần thủy hệ ma pháp đã đạt đến pháp thần chi cảnh, chỉ nói riêng không gian ma pháp tu vị cũng không hề kém, trên thế giới e rằng vô địch." Mộ Dung Bác trầm ngâm nói tiếp.

"Dù vô địch cũng là nữ nhân của Long Nhất ta." Long Nhất tràn đầy tự tin nói, tuy Vô Song nhớ không ra hắn khiến hắn rất tổn thương, nhưng Long Nhất hắn không phải là người dễ dàng chấp nhận? Một ngày là nữ nhân của hắn thì cả đời là nữ nhân của hắn, điểm này vô luận như thế nào cũng sẽ không thay đổi.

Mộ Dung Bác cười hắc hắc, nói: "Xem ra tiểu tử cũng thật phong lưu, ngươi là con cái nhà ai hả?" Mộ Dung Bác sở dĩ hỏi vậy là bởi vì lão cảm giác được trên người Long Nhất có một loại khí chất cao quý không thuộc về người thường.

"Cuồng Long đế quốc Tây Môn gia tộc." Long Nhất đáp.

"Tây môn gia tộc? Ngươi là đứa con của tiểu tử Tây Môn Nộ? Khó trách, có chút bóng dáng của Tây Môn Cuồng ông nội ngươi." Mộ Dung Bác đánh giá một chút Long Nhất cười nói.

Ai dà, … Long Nhất không nói gì, Tây Môn Nộ với lão chỉ là tiểu thí hài, bất quá miệng lão nói Tây Môn Cuồng chắc là nói đến ông nội hắn, cha của của Tây Môn Nộ.


"Lão biết ông nội của ta sao? Lão biết người bây giờ ở đâu không?" Long vừa hỏi nói:.

"đương nhiên là biết, ông nội năm đó cũng phải gọi ta một tiếng đại ca, nhưng hắn bây giờ ở đâu ta cũng không rõ ràng lắm." Mộ Dung Bác lắc đầu trả lời, trong mắt mông lung hồi tưởng lại những kỷ niệm cũ.

Long Nhất hay tin có chút thất vọng, đột nhiên hắn hỏi: "Lão đầu, lão có biết nữ kiếm thành với ông nội ta quan hệ thế nào không?"

"Nữ kiếm thánh? Thời gian đó chỉ có mấy người nữ kiếm sư gì gì cùng ông nội ngươi dây dưa tình cảm, nữ kiếm thánh thì không có." Mộ Dung Bác cười nói.

Long Nhất một phen thất vọng, lão nhân này có ý gì đây, hắn cũng không tin lão già thành tinh này lại không rõ ý tứ của hắn.

Long Nhất mô tả dung mạo của nữ kiếm thánh kia một lần, hỏi lại Mộ Dung Bác có ấn tượng gì hay không.

Mộ Dung Bác lắc đầu, lâu như vậy rồi lão chưa thể nhớ ngay được.

"Được rồi, bà ta đưa lại cho ta một cái vòng cổ băng toàn chi bích" Long Nhất lấy chiếc vòng cổ đưa cho Mộ Dung Bác xem.

"Băng toàn chi bích! Ngươi dám khẳng định định là nó sao?" Mộ Dung Bác vẻ mặt ngạc nhiên, lập tức chụp lấy chiếc vòng trên cổ. Long Nhất xem kỹ

"Đương nhiên khằng định, lúc đầu ta dùng lôi điện thuật đánh bà ta thiếu chút nữa chết toi, bởi cái này có thể công kích lại thần cấp ma pháp phòng ngự nên mới còn sống sót...." Long Nhất lòng có chút sợ hãi nói, nếu không phải hắn thân thể đối với lôi điện có bản năng hấp thu lực thì có lẽ sớm đã gặp Diêm Vương rồi.

"Nói như vậy chẳng lẻ lại là nàng?" Mộ Dung Bác thần sắc xám ngắt lầm bầm trong miệng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui