Ngay tại lúc bốn người chuẩn bị hành lễ, Long Nhất khẽ nhướn lông mày lên, ánh mắt có chút do dự nhìn tam nữ một lượt, các nàng cũng nhìn thẳng vào mắt hắn một cách rất huyễn hoặc
Long Nhất lấy lại tinh thần,cười cười nhìn về phía Ti Bích,ngón tay nhẹ nhàng vẩy ra một luồng hắc diễm
"Hắc ám ma pháp….chàng không phải nói ngươi là quang minh ma pháp thể chất sao ?"Ti Bích trong lòng cả kinh,nhịn không được nói.
"Việc này thực ta chỉ cần nghe được lời của nàng, ta muốn hành lễ trước sở dĩ cũng chỉ là muốn nghe từ miệng nàng một câu này. Trước ta nói ta là quang minh ma pháp thể chất cũng không có lừa nàng"
"Thành thật nói cho nàng biết,ta sở hữu tất cả thất hệ ma pháp nguyên tố,thực sự là thiên tài mà". Long Nhất cười lớn tự hào.
"Lại có tới thất hệ ma pháp sao? Không phải là chỉ tồn tại quang minh, hắc ám, hỏa, thủy, thổ?" Phong Linh hỏi, nàng vẫn tưởng Long Nhất chỉ sở hữu song ma pháp thể chất là hắc ám cùng thủy hệ , cũng như nàng là hắc ám và thủy hệ ma pháp thể chất thôi.
"Chẳng lẽ chàng còn sở hữu Phong,Lôi song hệ?" Ti Bích càng ngày càng kinh ngạc thốt lên, Mạc Tây Tộc mấy năm nay đều dốc hết tâm sức, trí lực nghiên cứu, chỉ là đến giờ tiến triển hầu như không có gì đáng để nhắc tới cả.
"Thông minh,thưởng nàng một cái!" Long Nhất rất nhanh hôn phớt Ti Bích, nhận ra nàng thần sắc thẹn thùng, hắn đắc ý cười ha hả
Sau đó vì bị tam nữ nài nỉ, Long Nhất đành phải biểu diễn một chút uy lực của lôi điện ma pháp và phong hệ ma pháp, hắn đầu tiên trong ý thức xuất ra Ngân tử sắc lôi điện ma pháp nguyên tố, dùng tinh thần lực dẫn động ra không trung một lượng khổng lồ lôi điện hệ ma pháp, một võng lôi điện đan xen liền phủ kín cả của mật thất, điện quang bá khí cường đạo thật là khiến người ta kinh sợ. Võng điện này chính là do Long Nhất học được từ Cuồng Lôi Thú, vừa có thể công kích trên khắp các điểm, lại có thể có tác dụng phòng ngự. Ngay sau đó Long nhất lại dung Phong hệ ma pháp hình thành một tiểu cuồng phong, tuy nhiên tiểu cuông phong đó vừa tới bên trong mật thất thì thu hút toàn bộ vật xung quanh khiến mọi thứ bay loạn xạ. Long nhất không thể làm khác hơn là ngưng tinh thần lực không chế, làm cho nó vô thanh vô thức biến đi.
"Thế nào? Lúc này các nàng đã tin ta chưa, phu quân của các người chính là một thiên tài, không có ai bằng đâu!" Long nhất cười một nụ cười khả ố.
"Còn cho mình là thiên tài à? Thiếp chỉ tấy một tên đại hỗn đản, người ta tốn công sức bố trí mọi thứ giờ bị chàng phá hết rồi." Lãnh U U nhìn mật thất bừa bộn, nhìn xéo Long nhất một cái, nàng sớm đã biết được bản lãnh thâm sâu vô cùng của Long nhất cho nên khi biết được hắn có thất ma pháp thể chất cũng không kinh ngạc lắm.
"Long nhất, chàng đúng là một con quái vật mà" Phong Linh bĩu môi nói
Ti Bích khi biết được Phong hệ ma pháp và Lôi điện hệ ma pháp của Long Nhất thì đột nhiên nãy ra một ý nghĩ, nàng cũng biết trong tộc đang tập trung nghiên cứu các cấp độ hai loại ma pháp này, có lẽ nếu họ biết được ở hắn hội cả hai loại ấy. nói không chừng sẽ tìm được cách thành sự cho nàng và hắn. Nghĩ đến đây nàng rất hưng phấn nở một nụ cười tươi như hoa.
Long Nhất cười khan hai tiếng rồi nói: "Hành lễ dù sao cũng cần phải có thiên địa làm chứng, chúng ta hãy mau ra bên ngoài."
Long nhất thu lại điện võng cùng tam nữ phóng vút lên, trông vào tinh không bao la, lại quay ra nhìn xung quanh tam vị kiều nương, hắn trong lòng nổi lên một cổ hạo khí, truy lùng mỹ nữ so với việc thu thập giang sơn thực thú vị hơn nhiều hehe.
Bốn người phiêu bồng hạ xuống đất. hướng về phía đông để quỳ. Long Nhất chắp tay lầm rầm:
"Ta, Long nhất, hôm nay cùng Ti Bích, Phong Linh, Lãnh U U kết làm vợ chồng sau này đồng tâm hợp lực, đồng cảm cộng khổ, họa phúc cùng hưởng, mãi không chia lìa, mãi mãi không quên, thiên địa nhật nguyệt chứng giám"
Tam nữ bên cạnh Long Nhất trong mắt rưng rưng, cùng lẩm nhẩm theo: "Tôi Ti Bích, (Phong Linh, Lãnh U U) cùng Long Nhất kết thành vợ chồng sau này đồng tâm hợp lực, đồng cảm cộng khổ, họa phúc cùng hưởng, mãi không chia lìa, mãi mãi không quên, thiên địa nhật nguyệt chứng giám"
Nói xong bốn người quỳ xuống váy lạy, ba người đứng sau tiến lên đỡ ba cô dâu, bốn người ánh mắt giao nhau, nhìn từ xa cũng biết tràn ngập sự mừng rỡ cũng như kích động, từ nay trở đi, đã chính thức trở thành vợ chồng.
"Lễ đã xong, chúng ta có phải vào động phòng không không nhỉ" Long Nhất nhìn người ngọc của tam nữ, không khỏi cười hắc hắc nói.
Trong tam nữ trừ Lãnh U U đã cũng với Long Nhất làm chuyện vợ chông, Ti Bích và Phong Linh còn là hoàng hoa đại khuê nữ, nghe vậy không khỏi thẹn thùng. Chỉ là sau khi Long Nhất đang nói những lời này không khỏi nhớ đến Nam Cung Hương Vân, chính mình rời hôn lễ của nàng mà tới đã làm nàng chịu nhiều thiệt thòi rồi.
Thấy Long Nhất thất thần, Lãnh U U tự biết là hắn đang nghĩ về cái gì, nàng mau chóng xóa đi nghi vấn trong lòng của hắn : "Phu quân, đêm nay là thời gian Tây môn gia tộc tới tổ chức hôn lễ cùng Nam Cung gia tộc, chàng mau tới xin lỗi Nam Cung muội muội đi, đêm này chàng vốn thuộc về nàng ấy mà. Chúng thiếp cùng chàng dù sao hôm nay đã thành phu thê rồi, trong lòng cũng không có bực bội gì hết, đêm nay chàng còn phải trở về để bồi tiếp Nam Cung muội muội đấy. Linh nhi, Ti bích, các nàng thấy thế có đúng không? "
Ti Bích cùng Phong Linh mặc dù không nỡ để Long nhất rời đi vào thời gian đặc biệt này, nhưng các nàng đều là những nữ nhân thấu rõ đạo lý, tự nhiên là đều biết lấy đại cục làm trọng, hết thảy ba nàng gật đầu cái rụp.
Long Nhất trong lòng cảm động nói: "Long nhất ta may mắn có được các nàng làm vợ, cuộc đời này thập phần không còn gì đáng tiếc…. nhưng ta có một biện pháp lưỡng toàn, chẳng biết các nàng có đồng ý không?" Nói xong, Long nhất nhìn lướt nhanh trên thân thể mềm mại của tam nữ khóe miễng cũng lộ nét cười sắc dụ.
"Có biện pháp gì sao?" Tam nữ đồng thanh kêu lên
"Đêm tân hôn, ta tự nhiên không thể phân biệt đối xử, không bằng các nàng hãy theo ta về cùng cho Hương Vân biết, có thể sau đó chúng ta lại cùng đi ngủ cũng chẳng phải rất tốt sao" Long nhất cười vui vẻ nói, nếu bốn nữ hài này đều phục vụ hắn thì thật là .
Ý nghĩ của Long nhất tuy tốt, nhưng Lãnh U U tam nữ nhất trí phủ định, tư tưởng của các nàng còn rất phong kiến, xem ra hắn muốn thực hiện cái xuân thu đại mộng ấy còn phải đợi dài dài.
Hy vọng thất bại, Long Nhất trong lòng có chút buồn bực, nhớ tới trước có những ngày cùng Ngu Phương, còn có Tiểu Y cùng nhau ân ái cảm thấy cuộc sống thật là dễ dàng. Giờ cùng Lãnh U U, Ti Bích, Phong Linh mà còn phải ly biệt, Long Nhất trong lúc trở lại Tây Môn phủ thì tự thề với bản thân một ngày nào đó phải đưa tất cả nữ của hắn tới một cái giường lớn để cùng hắn ân ái.
Trở lại Tây Môn Phủ thì đêm đã khuya, khách về hết rồi, chỉ còn vài thị nữ gia đinh đang thu thập bàn ghế chén đũa. Long Nhất đi đến sân trước thì thấy Man Ngưu cùng Lệ Thanh đang ngồi trên nóc nhà ngắm trăng sao, thể hiện quan hệ của hai người cũng ngày càng thân mật, mấy ngày gần đây ở chung làm cho họ có cảm tình huynh đệ thật thâm sâu, mặc dù Lệ Thanh không hay nói, nhưng lại rất thích lắng nghe. Man Ngưu dĩ nhiên có đối tượng thì dốc bầu tâm sự hết thảy chuyện trên đời dưới đất về Long Nhất.
"Lão đại, người về rồi, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì" Man Ngưu thấy Long Nhất trở lại liền đứng dậy hỏi.
" Không có chuyện gì lớn đâu,mà càng không cần phải lo lắng, từ lúc ta đi tới giờ có chuyện gì lộn xộn xảy ra không" Long nhất hỏi vội.
Man Ngưu lắc lắc đầu, đem chuyện xảy ra nói cho long nhất nghe một lượt
Long Nhất nghe xong tỏ vè hài lòng, không nghĩ được Nam Cung Hương Vân lại tốt như vậy, có nam nhân nào không y vọng nữ nhân của mình thấu hiểu sự đời kia chứ?. Khi hai người ở cũng một chỗ có thể cãi nhau, làm nũng là bản tính xấu của nữ nhân, nhưng khi người ngoài ở trước mặt thì phải giữ thể diện cho nam nhân của mình, như vậy mới là một hảo mỹ nữ a.
Đương lúc Long Nhất âm thầm đi tới phòng của hắn, từ cửa sổ có thể thấy ánh sàng nhu hòa bên trong gian phòng phát ra, nhưng bên trong thực không có một tiếng động nào.
"Nha đầu kia đang làm gì nhỉ? Không phải đã ngủ lăn quay rồi đấy chứ?" Long Nhất thầm nghĩ, nhẹ nhàng mở cửa phòng, chỉ thấy Nam Cung Hương Vân vẫn còn mặc lễ phục tựa đầu vào giường, cặp mắt sưng húp, rõ ràng do khóc lóc quá nhiều. Khuôn mặt nàng mất hết cảm xúc như một người đã chết.
Long nhất trong lòng quặn lại. Hắn biết nàng đã bị tổn thương nhiều lắm. Thử nghĩ xem có nữ nhân nào ở trong hôn lễ lại gặp phải tình huống này mà không cảm thấy ủy khuất nào.
Long nhất lách vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, thuận tay bố trí một tầng kết giới
Nam Cung Hương Vân dù sao cũng đã đạt tới cảnh giới kiếm sư, tiếng Long nhất bước tới làm nàng bừng tỉnh lại, ngẩng đầu lên thấy hắn Nhất đang hướng tới phía nàng mà đi tới, đôi mắt thương cảm và ân cần nhìn nàng, trên mặt nàng lộ ra vẻ mừng rỡ xen lẫn chútbực bội. Nhưng nàng vẫn chưa quên việc Long Nhất đột nhiên bỏ đi, lập tức xịu mặt xuống quay đầu không hề để ý tới hắn
"Hương Vân, ta về rồi đây, nàng sao lại thất thần thế, cần ta phải bồi tiếp hả?" Long nhất ngồi xuông mép giường kéo lấy đôi tay nhỏ nhắn của Nam Cung Hương Vân, những lời này vẫn là thuộc về Long Nhất vui tính thường lệ.
Nam Cung Hương Vân hừ lãnh một tiếng, rút tay về nổi giận nói: "Ngươi về làm gì, đi làm việc đại sự của người đi, cái việc đại phôi đản gì gì của ngươi ấy"
"Đại sự? Lại có đại sự quan trọng hơn tiểu nương tử của ta cơ à? Đừng giận nữa, giận thì mau già lắm đấy" Long nhất hai tay nâng mặt ngọc của Nam Cung Hương Vân, tự kéo tới,
"Xấu thì xấu, dù gì thì cũng chẳng ai yêu mà để ý tới!" Nam Cung Hương Vân véo Long Nhất một cái thật đau.
"Sao lại không ai yêu thương được? Phu quân đây rất yêu thương nàng này, ngoan nào. Ta xin lỗi, đừng làm khó nữa, ta quả thật vừa có việc, đã để nàng phải chịu nhiều ủy khuất rồi" Long Nhất ân cần nói.
Kiểu quan tâm ấy của Long Nhất khiến cho Nam Cung Hương Vân trong lòng càng thêm chua xót, nước mắt rơi từng giọt từng giọt rơi xuống, nức nở đáp : "Chàng cũng biết thiếp phải chịu ủy khuất sao, chàng như vậy xem người ta như đồ bỏ đi, tưởng rằng chàng không muốn thiếp nữa."
Long Nhất ôm Nam Cung Hương Vân vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng (nguyên phấn bối là Vai, hai bên sau lưng ngang với ngực gọi là bối) trấn an tinh thần của nàng, hắn nói: "Nha đầu, ta sao lại không muốn nàng chứ, ta."
Nam Cung Hương Vân khép vai lại, nghe thấy những lời ngon ngọt của Long nhất, ủy khuất trong lòng chưa phát giác đã tiêu biến mất, nàng vội che miệng hắn không cho nói hết câu: " Tên đại dâm tặc này thật là biết nịnh mà"
Long nhất nâng khuôn mặt mỹ miều của Nam Cung hương Vân lên, ân cần lau nước mắt trên mặt nàng thì chạm vào hai tròng mắt nàng ướt đẫm lệ, nhất thời không nhịn được hắn tùy tiện cúi xuông hôn. Vừa đụng tới đôi môi mêm mại của Nam Cung Hương Vân thì được một hơi thở thơm tho phả vào mặt, hắn nhẹ nhàng mút lấy cánh môi nàng, đang muốn vườn đầu lưỡn luồn vào, đột nhiên bị Nam Cung Hương Vân đẩy ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy bộ dạng của Nam Cung hương Vân vừa khôi phục, bộ ngực cao vút phập phồng không ngừng, tuy nhiêu không phải là vì bị kích thích mà là vì tức giận.
"Hương Vân, nàng sao vậy?" Long nhất ngạc nhiên hỏi
Nam Cung Hương Vân nhảy ra khỏi giường, từ trên bàn cầm một cái ma pháp kính, hung hăng hướng tới Long Nhất
"Oa, nàng tình mưu sát phu quân này à?" Long nhất tỏ vẻ khiếp đảm hét lớn.
"Hừ, chàng tự mình nhìn xem trên mặt có cái gì, ta còn tưởng chàng có chuyện quan trọng mới đi ra ngoài, chàng đi vì chuyện quan trọng hay chính là đi gặp nữ nhân khác? Chàng vì vậy mà bỏ thiếp lại đúng không.??" Nam Cung Hương Vân tức giận đến đỏ ngầu cặp mắt vốn dĩ đã đỏ vì khóc nhiều.
Long nhất cầm lấy ma pháp kính xem quả thực thất bên tra trái có mấy vết son đỏ, hiển nhiên là không phải do Nam Cung hương vân lưu lại.
"Cái này, nàng hãy nghe ta nói…." Long Nhất nhìn Hương Vân tỏ vẻ thất vọng vừa ủy khuất muốn giải thích.
Nhưng Hương Vân lúc này đã chạy đến bên người Long Nhất, ghé sát áo Long nhất tìm kiếm một hồi, sắc mặt ngày càng khó coi, vì trong túi áo ngực long nhất cũng phát hiện mấy cái dấu son khác nhau.
"Còn không chỉ một nữ nhân, đại dâm tặc chàng đúng là không thể chịu được mà!" Nam Cung hương Vân tức giận đánh loạn xạ vào ngực Long nhất
Long nhất cười khổ mặc cho Nam Cung hương Vân phát tiết, một hồi lâu, Nam Cung Hương Vân mới vùi mặt khóc nức nở.
"Được rồi, đừng có đau lòng nữa, nghe ta giải thích đây" Long nhất thở dài.
Vậy chàng giải thích đi, không được gạt thiếp nữa đấy" Nam Cung Hương Vân ngẩng gương mặt tràn đầy nước mắt, bộ dạng rất đáng thương.
"Không có lừa nàng đâu, nàng hay nghe ta từ từ nói…" Long Nhất ôm Hương Vân bắt đầu kể lại chuyện xáy ra một lượt.
Hương Vân chăm chú lắng nghe, thấy Long Nhất nói về sự tình của hắn với mấy người Tì Bích, Lãnh U U, Phong Linh cùng với những tranh chấp tình cảm. Đây là lần đầu nàng nghe hắn nói về chuyện rời khỏi Đằng long thành, sự nguy hiểm với sự kích thích nàng làm cho nàng như say rượu, quên hết đi nỗi tức giận. Mặc khác, hắn cùng với nhiều mỹ nữ khác có dây dưa cũng làm cho nàng có chút ghen tuông.
Sau một hồi lâu, Hương Vân khẽ thở dài, nghe được Long Nhất một đêm cùng với ba nữ nhân khác lập lễ thành hôn trong lòng mặc dù chua xót những cũng thấy thích thú, mấy mỹ nữ chịu nhường hắn cho nàng thật là biết điều mà.
" Phu quân, ngày mai để thiếp cùng với mấy vị tỷ tỷ đó gặp nhau nhé" Hương Vân thanh âm trong trẻo cất lên.
"Rất tốt, các tỷ ấy cùng rất muốn gặp nàng." Long nhất cười nói, đồng thời trong lòng lại nổii lên ham muốn Lộ Thiên Á cùng Long Linh Nhi với cả Thủy Nhược Lan, đương nhiên còn có Vô song nữa không biết khi nào xuất quan cùng hắn ân ái. Các nàng vốn là nữ nhân của hắn hết cả rồi nhưng lại không cùng một ngày gả cho mình, thật là tiếc nuối vô hạn a.
Trong lòng suy nghĩ, Hương Vân nhìn sắc trời ngoài cửa sổ mơ hồ thấy lộ ra chút anh sáng, đêm động phòng của mình sẽ trôi qua như thế sao? Nàng đỏ mặt lặng lẽ liếc nhìn Long nhất, thấy hắn tựa hồ như không có chút ý tứ gì, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, chẳng lẽ hắn không thấy nàng đang hết sức chờ mong đêm tân hôn này hay sao?
Long nhất không có trầm trong những hồi ức quá lâu, bởi hắn tin rằng một ngày nào đó, tất cả nữ nhân của hắn cũng sẽ ở bên cạnh hắn, khi đó bọn họ sẽ được sống một cuộc sống vô ưu vô lo. Đúng quay ra thì thấy Hương Vân rất bực bội bèn cười rộ lên
"Chàng cười cái gì?" Hương Vân đối diện với Long nhất ánh mắt rực sáng, không khỏi nổi lên cảm giác bị nhìn thấu tâm tư, sắc mặt nhất thời đỏ ửng.
"Hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta có nên làm qua vài chuyện ý nghĩa không?" Long nhất khơi chuyện cười nói.
"Cái … cái chuyện ý nghĩa gì chứ." Hương vân hai gò má ửng đỏ, ánh mắt tiếp xúc với bản mặt dâm tà của Long Nhất như con thỏ con giật mình tránh đi, trái tim thiếu nữ đập dồn dập như ngựa phi nước kiệu.
"Ví dụ như chuyện tẩm quất toàn thân, mau lên giường vận động vài cái đi." Long nhất vừa nói vừa tiến tới, ngữ khí thập phần dâm đãng.
Thân thể mềm mại của Hương Vân khẽ run rẩy, âm thanh kia của long nhất chui vào tai, theo não bộ truyền ra toàn thân khiến nàng nổi nên cảm giác không tự chủ được, cặp môi rên rỉ: ôi.
Long nhất hít hơi thở thơm tho trong miệng Hương Vân, một loại hương vị ngọt ngào, hắn liền vận dụng mười tám kiểu múa lưỡi, làm cho trong người thở gấp gáp, sinh ra môt loại của giác mê muội.
Nói đến công phu lột xiêm y nữ nhân của Long Nhất thì cực kì điêu luyện, ngón tay khẽ búng một cái tức thì cúc áo cởi hết ra, chớp mắt Hương Vân chỉ còn lại một cái yếm khố mà thôi, nhưng nàng hồn nhiên chẳng hề nghĩ rằng Long nhất lại có tài năng gì cả, chỉ như người bình thường thôi.
Luồn bàn tay tỏ bản vào trong cái yếm lụa bạc, ma trảo Long nhất không ngừng nắn bóp cặp ngọc phong đầy dặn ấy, quả thực vừa mềm mại a, một chút ấm áp, lại có sự đàn hồi của thiếu nữ thập phần xúc cảm làm cho hắn sướng khoái vô cùng.
"Á,…. Phu quân, chàng thật là." Ngọc nhũ bị tập kích, Hương Vân mới phát hiện ra xiêm y hầu như đã bị Long Nhất lột sạch ra rồi.
"Ta hư vậy sao? Có muốn ta hư như vậy nữa không?" Long nhất thổi nhẹ vào tai Hương Vân, ma trảo đồng thời chuyển động với tốc độ kinh khủng tại ngọc nhũ của Hương Vân
Nam Cung Hương Vân mắt như mờ nhạt, nghe vậy cắn vào môi dưới một cái, nhìn ánh mắt của Long Nhất, cái tên gia hỏa này đã biết rõ lại còn hỏi gì nữa hả, đem người ta ra nghich ngợm như thế này rồi .
"Rốt cuộc có muốn hay không?" Long nhất hỏi. Đầu lưỡi vừa gặm vừa liếm vành tai mẫn cảm của Hương Vân.
Hương Vân trong lòng thẹn thùng, làm sao nàng nói được, nhưng khát vọng của cơ thể khiến nàng toàn thân rất khó chịu, cắng răng một cái, bàn tay nhỏ bé xinh xinh của nàng nắm nhẹ lấy tiểu Long Nhất thay cho câu trả lời.
Long nhất rung lên hoan lạc, dục cảm trong nháy mắt bao phủ toàn thân hắn. Không đắn đo gì cho mệt người, hắn cởi nốt hai mảnh nội y còn sót lại của Hương vân, đồng thời cũng lột hết đồ trên người, lúc này, hai người xem như thực sự hòa vào làm một thể.
Khéo léo tách đùi ngọc ngà của Nam Cung Hương Vân ra, hắn lại phát hiện khu vực thần bí của nàng hiện rõ, u u thịt, lại có những sợi tơ mềm mại bao quanh đang bị ướt đẫm bởi xuân lộ từ từ chảy ra.
"Ta tới đây!" Long nhất nói giọng khàn khàn, tiểu Long Nhất cứng ngắc của hắn liền tiến vào nơi đó của Hương Vân.
Hét lớn một tiếng, Hương Vân nhẹ nhàng nâng hông hướng Long Nhất như chào mời
Nhưng khi cái vật quỷ quái xông vào trong, một tiếng rên đau đớn phát ra như một lời thông báo rõ ràng trên thế giới này đã vĩnh viễn mất một nữ xử, và thêm vào đó là một nữ nhân chân chính.
Vì là lần đầu tiên, hai người cũng không mãnh liệt, mà thay vào đó là hết sức ồn tồn, dưới kỹ xảo thuần thục của Long Nhất cảm giác đau của Hương Vân cũng không tồn tại lâu mà thay vào đó là cảm giác hoan lạc đến đỉnh điểm.
Một đêm dài đẵng trôi qua, ánh nắng tràn ngập gian phòng báo hiệu một ngày tươi đẹp.
Hương Vân sau một đêm sung sướng tột đỉnh đang nằm gọn trong lòng Long nhất ngủ say sưa. Long Nhất trái lại tinh lực dư thừa, sảng khoái tựa đầu vào thành giường phân tích sự việc Tây Môn Nộ đề cập bữa nọ. Hôm nay Tây môn gia tộc dự tính sẽ cùng Nam cung giao tộc gặp mặt lại, thêm Đông phương gia tộc hình thành tam đại gia tộc liên kết. Nhưng hắn nghĩ tới hắc y nhân nọ kia trong lòng còn có chút bất an. Mấy tháng trước phát hiện cái địa động ở đáy sông không biết có phải là thế lực của hắn không? Những người này cùng Hắc ám giáo hội có liên quan gì? Long Chiến thực cùng với thế lực Hắc ám có câu kết gì không? Nếu như đó là thế lực hắc ám thì đó chắc chắn phải là hắc ám giao hội. Long chiến kia cùng với hắc ám giáo hội câu kết với Ngạo Nguyệt đế quốc có lợi lộc gì cơ chứ? Nghĩ tới nghĩ lui thấy thực rất phức tạp, xem ra đợi một chút nữa phải đến hỏi Lãnh u u và Phong Linh , với thân phận cũng địa vụ của bọn họ trong hắc ám giáo hội hẳn phải có chút thông tin – hắn tự nhủ.
Đang lúc Long Nhất mông lung suy nghĩ thì Hương vân trong lòng hắn ngọ nguậy, mở hai tròng mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhớ lại chuyện hôm qua lập tức nhảy dựng lên lấy song thủ che hạ thể.
Long Nhất bị hành động ngớ ngẩn của nàng làm cho bật cười, một tay kéo áo nàng nằm xuống, bàn tay còn lại luồn qua khe chân nàng sờ sờ rồi cười cười hỏi: "Còn đau không?"
Hương Vân đỏ mặt hơi nhăn nhó, rốt cục cũng thả lỏng người ra hưởng thụ những xúc cảm còn đọng lại.
"A, Thiếu chút nữa thì quên mất, chúng ta còn phải thỉnh an các vị trưởng bối nữa? Chàng tỉnh từ bao giờ mà lại không gọi thiếp" Hương Vân gạt tay Long nhất ra, vừa trách móc vừa cầm lấy quần áo bên giường mặc vào.
"Gấp làm gì? Mẫu thân cũng là người từng trải, người sẽ không trách nàng đâu." Long nhất lãnh đạm nói.
"Thôi chàng mau mau đứng dậy đi, thiếp vừa mới tới đã dậy muộn rồi, cho dù mẫu thân không nói những những người khác cũng sẽ có những lời không hay xì xào." Hương Vân mặc xong áo trong, bắt đầu cài đai áo phía sau, có lẽ cơ thể còn hơi chấn động nên nàng không cài được.
"Ta biết rồi, bộ dạng nàng hiện tại thật giống mẫu thân." Long Nhất cười khẩy đứng lên, dễ dàng thít chặt lại các đai áo cho Hương Vân.
"Hừ, chàng bây giờ còn chê thiếp đỏng đảnh nữa hả? Hương Vận bĩu môi.
"Đâu có? Ta thích nhất là nghe giọng nàng nói, nghe cả đời cũng không chán". Long nhất cười rồi hôn nhẹ lên đôi vai trần của hương vân một cái
Hương vân trong lòng đối với lời mật ngọt không có phản đối nữa, thấy rạo rưc khi nghe mấy lời đó từ tên đáng ghét kia.
Bước ra cửa, mặt trời lên cao báo hiệu đã gần giữa trưa, bên ngoài sớm có vài ba thị nữ đứng đợi sẵn. Thấy hai người đi ra cả bọn rúc rích cười khiến cho Hương Vân mắc cỡ đỏ ửng cả tai
Không chờ lâu, cả đám dẫn phu thê Long Nhất đi tới đại sảnh. Tây môn Nộ bận một vài chuyện nên không xuất hiện ở đây, chỉ có Đông Phương Uyển đương cùng Lưu thị uống trà chờ hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...