9g4ever/upload/9g4ever/upload/images/y7bqsrguutelc20pjv.jpg
Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Dịch: zzkatsuyazz
Biên dịch & biên tập: zzkatsuyazz
Nguồn:2T
Nàng vừa cởi xiêm y ra để lộ một thân hình tuyệt mỹ, từng nét từng đường cong thật rất tinh tế, cặp giò thon dài trắng muốt, thật là cực phẩm cực phẩm a. Lấy chiếc khăn khô lau qua người, nàng đột nhiên nảy ra ý nghĩ: "Liệu tên hỗn đản kia có thể nhìn lén ta không nhỉ? Sắc mặt bất chợt đỏ hồng nhìn quanh bốn phía, mặt khác cấp tốc mặc nhanh quần áo lên, bỗng chốc lại thoáng nghĩ đến cảnh Long Nhất mấy ngày nữa sẽ đường đường chính chính ngắm nhìn thân thể nàng thật là có chút vui vẻ a.
Nam Cung Hương Vân rốt cục đã thay xong y phục, nàng rất nhanh mở cửa thì thấy Long Nhất đứng rất xa đằng kia, không có tới 1 lý do trong lòng làng nổi lên một trận tức giận: "hắn lẽ nào không nhìn lén mình thay y phục?"
"Ngươi vừa rồi có . hay không nhìn lén ta thay y phục?" Nam Cung Hương Vân tức giận lao tới hỏi Long Nhất
"Đồ thần kinh, ngươi xem ta đứng tận đây liệu có thể nhìn lén ư" Long Nhất đáp một cách tỉnh bơ
"Hừ, ngươi tốc độ như vậy, ai biết được" Nam Cung hương Vân nửa bực nửa ngờ nói, đã thấy Long Nhất tựa hồ muốn nói xong lại thôi liền trừng mắt liếc qua bồi tiếp: " Muốn nói gì còn không nói nhanh"
Đoạn nói chuyện này tại hạ thật không hiểu, xin chờ bản dịch chính thức.
Nam Cung Hương Vân bị khi phụ mặt hồng lên nhưng vẫn cố lấy lại vẻ trang nghiêm, nửa ngày sau mới nói: "ngươi tìm đến ta có việt gì, không phải ngày thành hôn đã được hai bên gia đình ấn định rồi sao?"
"Tìm nàng đương nhiên là muốn nàng rồi" Long Nhất cười đáp
Nam Cung Hương Vân chỉ thiếu chút nữa là đã lộ ra nụ cười, nhanh chóng chối bay chối biến: "Ai muốn ngươi nghĩ đến ta, chỉ thấy ngươi thôi ta đã không thoải mái rồi"
"Ai da, cũng không biết là lúc trước là ai hàng ngày quấn quít lấy ta vậy a" Long Nhất tỏ vẻ buồn bã than vãn
"Hừ, lúc đó cũng chỉ vì bất quá do Đông Phương Khả Hinh muội ấy muốn ta đi cùng, ngươi khả dĩ cũng chỉ là muốn trêu đùa với chúng ta mà thôi" Nam Cung Hương Vân đáp một cách cực kì nhanh, cặp mắt không thể nhìn thẳng vào mặt Long Nhất.
"Ta không phải muốn trêu đùa, ngươi là hôn thê của ta, ta muốn ngươi, nhớ đến 1 tuần bảy ngày không ngủ, cơm thật sự không nuốt trôi" Long Nhất tuôn ra một tràng
Nam Cung Hương Vân lúc này không thể giấu được nụ cười hạnh phúc bèn quay lưng lại cười nhếch môi nhẹ giọng đáp: "Ngươi là tên hỗn đản, tuyệt toàn là xảo ngữ há ta tin được sao"
"Không tin? Kỳ thật nàng không cần tin, không có chuyện gì cần tin ta hết a" Long Nhất nhún ngưởi quay lại như chuẩn bị bỏ đi.
Nam Cung Hương Vân cảm thấy tâm tình có chút bất an, phẫn nộ quay người thì thấy Long Nhất đang bỏ đi liền chạy nhanh chắn trước mặt hắn, hai dòng lệ bất chợt lăn nhẹ trên mặt: "Ngươi như vậy mà được ư tên bại hoại. ngươi rốt cuộc muốn ta như thế nào đây?"
Long Nhất sửng sốt tột cùng, một khi nữ nhân nói ra những câu như vậy thì chúc mừng, ngươi đích thị trăm phần trăm đã chiếm hữu được trái tim nàng rồi. Kỳ thật Long Nhất đại khái luôn cảm giác được Nam Cung Hương Vân đối với hắn tỏ ra rất nhiều ý tứ nhưng cũng không xác định rõ, ai bảo nàng mỗi lần gặp hắn nàng đều đả kích hắn mãnh liệt, như vậy vô hình tạo cho hắn một bức tường ngăn cách. Hơn nữa trong khoảng thời gian này không có Ngu Phượng, Tiểu Y hắn đã có binh doanh, thật không thiếu thứ để nghĩ đến. Chỉ là hôm nay Nam Cung Nỗ nói cho hắn chuyện của nàng hắn mới tới thăm thôi. Nhưng hắn không phủ nhận hắn có một cảm tình rất đặc biệt với nàng vì cá tính riêng, Còn nữa, hai bên lúc này đều có cảm tình xóa hết hiềm khích khi trước.
Thấy Long Nhất lo lắng không nói, Nam Cung Hương Vân thật sự cảm giác bi thương trầm trọng, Nàng hung hăng đá cho hắn một cước rồi chạy nhanh về phòng mình,
Long Nhất kêu thảm một tiếng rồi ôm người lao về phía nàng hét:
"Hương Vân, nàng nghe ta nói đã"
Nam Cung Hương Vân quay đầu lại mang theo nước mắt kì vọng nhìn Long Nhất một hồi. Long Nhất nhìn lại nàng một cách ôn nhu, lau đi những giọt lệ đã chứng minh tất cả trên mặt nàng, trong mắt hắn bây giờ ẩn chứa tình cảm nồng ấm.
Nam Cung Hương Vân cả người nóng lên rừng rực, chậm rãi nhắm mắt lại, đồng thời từ từ ngẩng đầu lên, đợi chờ một điều kì diệu xảy ra,
Nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ run lên, Long Nhất hiển nhiên không khách khí, hắn cúi đầu khẽ chạm vào nhưng khi vừa đặt được lên thì trong lòng có chấn động cực mạnh, mặt mày tái nhợt đi. Cảm giác được điều này, hắn không nói gì, buông Nam Cung Hương Vân ra rồi cấp tốc bỏ đi.
"Tây Môn Vũ, ta đích thực hận ngươi trăm ngàn lần" Nam Cung Hương Vân nước mắt tuôn trào hét lên. Nàng đang chờ đợi giây phút ngọt ngào ấy đột nhiên cảm giác người đã không còn ở đó, cảm xúc thật sự là không thể tả được, cho rằng Long Nhất thuần túy chỉ là muốn trêu đùa với nàng.
PHONG LƯU PHÁP SƯ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...