Phong Lưu Pháp Sư

 

Dịch: waa123

Biên dịch & biên tập: Long Nhất

Thấy người đến xem nhiệt náo ngày càng đông, quả là nhanh chóng thành biển người, Ngu Phượng nhìn đôi người tuyết cao lớn một lần nữa, quay đầu nói với Long Nhất: "Phu quân, nhiều người quá, chúng ta quay về đi".

Long Nhất gật gật đầu, tay ôm lấy eo thon của Ngu Phượng, chân điểm nhẹ, hai người đã như đại bàng bay vọt lên cao, chớp mắt đã biến mất trước mặt chúng nhân.

Chốc lát sau, Tây Môn phủ đã hiện ra trước mặt hai người.

"Phu quân, chàng muốn đưa thiếp đến nhà chàng ư?" Ngu Phượng có chút lo lắng hỏi. Hôm qua đến bái phỏng là một chuyện, hôm nay là được tình lang đích thân dẫn về, ý nghĩa thật rất không giống nhau.

"Đúng, dẫn nàng đến gặp nương thân của ta, bà nhất định sẽ thích nàng." Long Nhất cười nói, hắn tịnh không biết Ngu Phượng tối hôm trước là do chờ hắn nên mới về muộn như thế.

"Thật ra hôm qua thiếp đã gặp qua Tây Môn phu nhân rồi." Ngu Phượng nói.


"Gặp rồi? Thế nào? Nương thân ta đối với nàng có tốt không?" Long Nhất cảm thấy hứng thú hỏi.

Ngu Phượng đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Ưm, nương thân chàng đối với thiếp rất tốt, bà rất đẹp, đẹp đến làm cho thiếp hổ thẹn vì mình xấu xí quá."

Long Nhất hắc hắc cười, vỗ một cái vào mông Ngu Phượng, nói: "Nha đầu ngốc, nàng cũng không kém a, chúng ta xuống thôi."

Hai người vừa mới đáp xuống tiền sảnh đại viện trong Tây Môn phủ, Đông Phương Uyển đã dẫn hai thị nữ từ trong phòng đi ra.

"Hỗn tiểu tử, còn đứng đực ra đấy làm gì? Còn không dẫn Phượng nhi vào trong phòng." Đông Phương Uyển tất nhiên là đã thấy vở kịch hay mà con mình đạo diễn, trong lòng cảm thán, cảnh giới lừa con gái của nhi tử thật đã tăng cao không ít, với loại thủ đoạn như thế thì nữ hài tử này thoát không khỏi lòng bàn tay nó a. Nhưng nghĩ thì nghĩ như thế, bà làm mẹ trong lòng cũng cảm thấy tự hào lắm.

Long Nhất cười dắt tay Ngu Phượng tiến vào đại sảnh, thoải mái ngồi xuống tràng kỷ, thấy Ngu Phượng bất an đứng không chịu ngồi xuống, hắn ôm thẳng lấy eo nàng kéo xuống. Ngu Phượng kinh hô một tiếng, cả người không tự chủ ngồi lên đùi Long Nhất.

"Phu quân, đừng… đừng thế mà." Ngu Phượng kinh hoảng nói, mặt đỏ bừng như tích máu. Nàng không tưởng Long Nhất ngay trước mặt Đông Phương Uyển còn làm liều như thế, do vậy ngọ nguậy muốn đứng dậy.

"Vũ nhi, đừng làm loạn nữa, còn không thả Phượng nhi ra." Đông Phương Uyển quở trách, khóe miệng lại có nét cười nhẹ.

"Nương thân, Phượng nhi tuy là con dâu của người. Nhưng người cũng không thể quá thiên vị a, như thế này nhi tử của người trong lòng thấy không công bằng đấy." Long Nhất cười để Ngu Phượng ngồi bên cạnh hắn, tay vẫn ôm eo nàng. Trong lòng hắn rất vui, trông như nương thân đối với Ngu Phượng rất hài lòng a.

Đông Phương Uyển lườm Long Nhất một cái, đối với đứa con này thật là không có biện pháp nào.

Ba người nói chuyện mấy câu. Ngu Phượng dần thoải mái hơn, cùng Đông Phương Uyển trò chuyện rất hứng thú, gạt Long Nhất sang một bên.

Chính tại lúc này, Tây Môn Nộ đột nhiên quay về. Đông Phương Uyển vội ngừng câu truyện đứng lên nghênh tiếp.

"Lão gia, hôm nay tại sao lại trở về sớm như vậy?" Đông Phương Uyển ôn nhu hỏi.

Tây Môn Hộ hừm một tiếng không trả lời, quay đầu nhìn sang phía Long Nhất và Ngu Phượng.

Ngu Phượng khẩn trương hành lễ, thưa: "Phượng Hoàng gia tộc Ngu Phượng ra mắt bá phụ."

Tây Môn Hộ gật gật đầu xem như là trả lời, nói với Long Nhất: "Vũ nhi, con theo ta đến thư phòng."


Long Nhất đáp ứng một tiếng, quay qua nói với Ngu Phượng: "Phượng nhi, nàng ở đây bồi tiếp nương thân ta trò chuyện nhé, ta đi rồi sẽ quay lại."

Vào trong thư phòng, Tây Môn Nộ đập mạnh xuống bàn, tức giận nói: "Tên hỗn tiểu tử nhà ngươi không biết trời cao đất dày. Hiện tại Tây Môn gia tộc chúng ta đang ở đầu sóng ngọn gió, ngươi lại không biết ẩn giấu, quậy đến Đằng Long thành chó chạy gà bay."

Long Nhất lại không sợ, hắn cười nói: "Phụ thân nguôi giận, hài nhi nghĩ vào lúc này cái gì mà ẩn giấu đã muộn rồi. Ấn tượng của con trước đây trong lòng lão bách tính phụ thân cũng biết, dựa vào cơ hội này mà cường thế thu hoạch, thuận tiện thay đổi một chút hình tượng, há không phải là nhất cử lưỡng đắc ư."

Tây Môn Nộ vòng qua sau bàn ngồi xuống. Đối với thực lực siêu phàm mà Long Nhất thi triển hôm nay, ông cảm thấy rất vui mừng, chỉ là sợ mọi con mắt tập trung trên người hắn, sau này làm cái gì cũng khó hơn mấy phần.

"Việc đến như ngày hôm nay cũng không có biện pháp nào, sau này việc gì cũng phải nghĩ ba lần trước khi làm, không được để người nắm được chuôi. Dẫu sao hiện tại thời cơ khởi sự vẫn còn chưa tới, con cố gắng thu liễm một chút đi." Tây Môn Nộ nói.

Thu liễm? Long Nhất trong lòng cười hắc hắc, hắn nhận định căn bản không cần phải nhất thiết như thế. Lão hồ li Long Chiến nhận được tin tình báo về hắn chỉ sợ cũng không ít hơn Tây Môn Nộ, một số tác phong làm việc của hắn Long Chiến sớm đã rõ như lòng bàn tay.

"Đúng rồi, việc của đại tẩu con thấy thế nào?" Tây Môn Nộ trầm ngâm một lát mới hỏi.

Trước mặt Tây Môn Nộ, Long Nhất cũng không có kiêng dè gì, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Con thấy đại tẩu cùng bóng đen xuất hiện hôm đó nhất định có quan hệ gì đó. Nói chung, cần phải phái người hoàn toàn giám sát đại tẩu."

Tây Môn Nộ gật gật đầu, theo thói quen xoa xoa cằm, nói: "Không sai, ta cũng nghĩ như vậy, không chỉ đại tẩu con, cả đại ca con cũng cần giám sát."

"Đại ca? Con tưởng đại ca phải không nên gây ra việc có ảnh hưởng đến gia tộc chứ." Long Nhất đáp. Tây Môn Thiên tuy lòng hám công danh lợi lộc lớn phi thường, nhưng có thể thấy được hắn đối với Tây Môn gia tộc vẫn còn vô cùng có trách nhiệm.

"Cái đó ta biết, sợ là sợ đại tẩu con sớm đã mê hoặc Thiên nhi, bị ả lợi dụng cũng không biết a. Nếu không phải là muốn moi lên người sau lưng ả, ta sớm đã làm cho ả biết mất khỏi thế giới này, hừm." Tây Môn Nộ nói với thanh âm lạnh lẽo đầy sát khí.


Long Nhất trong lòng thấy run, phụ thân hờ này của hắn thật là tâm ngoan thủ lạt, trong tình huống còn chưa xác minh chứng cứ, mà con dâu nói giết là giết. Nghe ngữ khí của ông Long Nhất tuyệt đối tin rằng ông nói được là làm được.

"Còn nữa, Lạp Lan đế quốc đã phái đoàn sứ giả đến Đằng Long thành thảo luận việc xuất binh, còn Ngạo Nguyệt đế quốc gần đây cũng liên tục hữu hảo với nước ta, nghe nói hai hôm nữa cũng phái đoàn sứ giả đến. Xem ra bọn họ biết hậu quả của việc bị hai đại đế quốc giáp kích. Vũ nhi, ngày mai con đi tuyển chọn một vạn năm nghìn binh mã chính thức đảm nhiệm, thế cục hiện tại đã đến thời khắc quan trọng, tuyệt không được có sơ sót gì." Tây Môn Nộ chỉnh sắc nói.

"Ngạo Nguyệt đế quốc có hành động như vậy chỉ sợ là muốn kéo dài thời gian. Theo con biết, Ngạo Nguyệt đế quốc đối với Nạp Lan đế quốc thế công đã ngày càng kịch liệt, Nạp Lan mà bị diệt vong, tiếp theo nhất định là Cuồng Long đế quốc chúng ra." Long Nhất nghĩ ngợi rồi nói.

"Không sai, điểm này có lẽ Long Chiến đã hiểu rõ mười phần, do vậy việc này không cần phải quan tâm." Tây Môn Nộ nói, khóe miệng treo một nụ cười kì quái, đó là một loại cười nhìn đã nhìn thấu âm mưu.

Long Nhất tự nhiên đã nhận ra, nhưng hắn nhất thời đoán không thấu tâm tư của Tây Môn Nộ.

"Được rồi, con đi đi, tối nay tại hoàng cung cử hành yến hội, con không nên đến trễ." Tây Môn Nộ nói.

"Vâng, phụ thân." Long Nhất ứng tiếng rồi đi ra, trong đầu lại luôn hiện ra nụ cười quỷ dị của Tây Môn Nộ. Trực giác nói cho hắn biết, Tây Môn Nộ nhất định đang mưu đồ gì đó.

PHONG LƯU PHÁP SƯ

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui