Phong Lưu Pháp Sư

 

Dịch: 123abc

Biên dịch & biên tập: Long Nhất Nhìn mũ giáp đội trưởng đội quân cảnh vỡ nát lộ ra dung mạo, Long Nhất ngớ ra nhìn.

Đầu trọc lóc không có nổi một cọng tóc, mi mắt kéo dài, đôi chân mày thô đậm, hơn nữa trên mặt có vô số dấu đao. Thật là quen thuộc, quả thật rất quen thuộc. Long Nhất lầm bầm trong tâm, đột nhiên một tia chớp đánh thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn, làm Long Nhất lập tức biến hẳn sắc mặt. Tướng mạo này và tiền thế của mình sao lại giống nhau vậy a.

"Người thắng rồi, Tây Môn nhị thiếu gia." Đội trưởng đội quân cảnh trừng trừng nhìn Long Nhất cả nửa ngày, rồi chậm rãi nói. Tên tiểu tử này thật làm gã rất kinh dị. Chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, từ trung cấp chiến sĩ đạt đến cảnh giới vô số người cả đời không đạt được là đại kiếm sư, cái kiểu tiến bộ cấp tốc này đơn giản là làm người ta không cách nào tiếp thu nổi.

Long Nhất định thần trở lại, từng bước từng bước tiến đến trước mặt đội trưởng đội quân cảnh, cười hắc hắc, khẽ nói: "Nếu như ngươi lúc nãy dùng toàn lực, cũng khả dĩ có thể đỡ được Cuồng Long Thập Bát Liên Trảm của ta."

"Tây Môn thiếu gia nói thế có ý gì?" Đội trưởng đội quân cảnh run khẽ, giọng nói không đổi hỏi ngược lại.

"Ta có ý tứ gì có cần phải nói rõ ra không? Nếu như ta đoán không sai, ngươi thực lực có lẽ đã đạt đến đại kiếm sư, chỉ là vì sao ngươi ẩn tàng thực lực, cái này ta cũng không ép hỏi." Long Nhất dùng giọng nói chỉ hai người nghe được cười nói.

Đội trưởng đội quân cảnh ánh mắt lóe sáng, nhìn cái tên thanh niên xem có vẻ thờ ơ này, khẽ thở dài, nói: "Tây Môn nhị thiếu gia, người thật sự thay đổi rồi, trở thành thâm bất khả trắc, ta thật sự nghi ngờ người rốt cuộc có phải là Tây Môn Vũ không."

Long Nhất đắc ý cười phổng mũi. Lời này của hắn nghĩa là đã thừa nhận mình, nói cách khác màu lam sẫm hắn nhìn thấy lúc thi triển chiêu Thập Bát Liên Trảm đó tịnh không phải là hoa mắt.

"Hắc hắc! Đừng có sùng bái ta thế, ta chỉ là gặp được vài kỳ ngộ mà thôi. Phải rồi, không biết vị đại ca này xưng hô như thế nào?"


"Tại hạ là Cừu Phục, Cuồng Long Quân Đoàn trung đội đội trưởng của đại đội quân cảnh số một." Cừu Phục trả lời.

"Cừu Phú (lắm hận thù)? Cái tên này không hay lắm à nha." Long Nhất hắc hắc cười nói.

"Là phục trong khôi phục, không phải là phú trong địa phú." Cừu Phục hơi có chút gượng gạo hồi đáp.

"Cừu Phục. Cừu Phục, nói ngược lại không phải phục cừu sao? Tên thật là hay a." Long Nhất cười vỗ vỗ lên vai của Cừu Phục, không quản người ta có nguyện ý hay không.

Trong mắt Cừu Phục lóe lên một tia kì dị, nhìn sang một bên không nói tiếng nào.

"Chỉ là đệ có một vấn đề, xem đấu khí của người tựa hồ có chút giống với phượng hoàng đấu khí của Phượng Hoàng gia tộc, không biết…"

"Đấu khí của tại hạ là gia truyền, hoàn toàn không có liên hệ gì với Phượng Hoàng gia tộc."

Long Nhất chưa kịp hỏi xong, Cừu Phục liền lên tiếng cắt ngang trả lời.

"Trả lời lẹ như thế, có quỷ gì đây?" Trong lòng Long Nhất thầm nghĩ.

"Ta vẫn còn quân vụ cần xử lí, không phụng bồi nữa." Cừu Phục nói xong liền xoay người tiến bước về nơi xa xôi.

Long Nhất nhìn theo bóng lưng Cừu Phục xa dần. Có chút trầm ngâm.


Lúc này binh sĩ vây quanh đã dần dần tản ra, Tây Môn Nhị thiếu gia và Cừu Phục một trận tỷ thí thần sầu quỷ khốc, trong chớp mắt đã truyền đi khắp quân doanh. Hình tượng của Tây Môn Nhị thiếu gia trong quân đã khác hẳn ngày trước. Cuồng Long quân đoàn nhìn theo một cách nào đó mà nói là tư binh của Tây Môn gia tộc, lĩnh lương thưởng của quốc gia, lòng trung lại không đặt ở hoàng đế Long Chiến.

Long Nhất thi triển ra Cuồng Long Thập Bát Liên Trảm trong thần thoại của Cuồng Long Quân Đoàn đánh bại Cừu Phục, cái loại thực lực này làm sao không được binh sĩ sùng bái chứ.

Long Nhất dẫn Tiểu Y và Man Ngưu đi đến doanh trại của Bạo Hùng dong binh đoàn, gọi Hùng Bá và hai phó đoàn trưởng đến đàm luận.

Long Nhất vừa ngồi lên ghế. Tiểu Y ở sau lưng hắn đấm bóp đôi vai, lâu lâu lại còn phụng thị trà nước cho hắn, thật đúng là cực kì hưởng thụ.

Next : sextalk.sexviet/showthread.php?t=99722&page=27

"Hiện tại các ngươi đã vào quân doanh. Các ngươi cũng coi như là binh sĩ, huấn luyện trước đây của các ngươi so sánh với huấn luyện chân chính của quân đội còn có một khoảng cách. Hơn hai ngày nay ta đã làm ra được một phương án huấn luyện, các ngươi cần một phương pháp huấn luyện cường độ cao hơn và có biện pháp khoa học hữu hiệu hơn." Long Nhất chầm chậm mở miệng, trong mắt lấp lánh một tia tiếu ý làm người ta bất an.

"Thiếu gia, sau này chúng tôi có thể ra chiến trường không." Hùng Ba hai mắt to như cặp chuông đồng nhìn Long Nhất, trên mặt toát ra sắc thái hưng phấn.

"Muốn ra chiến trường à? Sau này sẽ có cơ hội thôi, chỉ sợ lúc đó các ngươi giết người tới run tay." Long Nhất hắc hắc cười nói.

"Run tay? Hùng Bá ta càng giết càng mạnh mẽ, đến bao nhiêu giết bao nhiêu, giết cho tới thiên hôn địa ám, máu chảy thành sông." Hùng Bá vỗ bình bịch lên bộ ngực to lớn, toàn thân trên dưới đột nhiên tỏa ra khí tức phệ huyết.

Long Nhất nhíu mày, trước đây sao hắn không hề cảm nhận thấy trên thân hắn có cái loại khí tức này? Thật ra đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?

"Các ngươi thông báo cho thủ hạ, bảo chúng luyện tập cho tốt, đợi ta tới, thống lĩnh toàn quân. Toàn bộ để cho ta dẫn binh ra lệnh, sau này không gây ra trò cười gì mới được." Long Nhất ngả người dựa vào lưng ghế nói.


Vào lúc này, Long Chiến vừa kết thúc buổi chầu sớm đang phiền muộn đi đi lại lại trong ngự thư phòng, đột nhiên hắn ngừng lại, vỗ lên bàn một chưởng, một cổ khí mạnh mẽ xuất ra, chiếc bàn vô thanh vô tức biến thành một đống bụi phấn. Lão giận dữ nói: "Tây Môn gia tộc, Đông Phương gia tộc và cả Nam Cung gia tộc, sẽ có một ngày ta tiêu diệt hoàn toàn các ngươi, tru diệt toàn bộ dòng tộc các ngươi."

"Bệ hạ bất tất phải nổi nóng như thế, tạm thời cứ để chúng đắc ý một lúc đi, đến lúc không phải là bệ hạ muốn tròn thì tròn, muốn dẹt thì dẹt sao?" Một thanh âm âm u đột ngột xuất hiện trong phòng, cùng lúc một bóng hình cũng chầm chậm xuất hiện bên trong thư phòng.

"Quân sư, ta thật không nuốt nổi cục tức này. Lão hồ ly Tây Môn Nộ này càng ngày càng không thèm để ta trong mắt, hôm nay không đợi ta đồng ý, tự tiện quyết định để cho Tây Môn Vũ tiểu tử trở thành Thiên tướng, lĩnh một vạn năm ngàn binh mã. Thật sự có lý nào như thế?" Long Chiến phẫn nộ tung một cước làm cái ghế nát thành từng mảnh rồi hồng hộc thở.

"Bệ hạ không cần phải tức giận, cái chuyện này không phải là cơ hội tốt của chúng ta sao. Hắn muốn binh mã thì cho hắn, đến lúc đó bí mật đưa mật thám vào trong, lúc nào cũng có thể khống chế nhất cử nhất động của Tây Môn Vũ không phải là tốt sao." Cái bóng hình được gọi là quân sư từ tốn nói.

"Quân sư, tên tiểu tử Tây Môn Vũ đó vốn dĩ hai năm trước chỉ là một tên con cháu nhà giàu bất học vô thuật, vốn dĩ không khó đối phó, sớm biết thế này lúc đó mạnh dạn kết liễu cẩu mệnh của hắn, đã không thể có biến tướng như hôm nay rồi." Long Chiến than thở.

"Chúng ta có thể thử khống chế hắn, nếu khống chế không được thì có thể phái người giết hắn, cho dù hắn thực lực có đề thăng, cũng có lúc sơ ý." Quân sư nham hiểm nói.

"Chỉ còn có cách xử lí như thế, chuyện này ta phải nhanh chóng bố trí." Long Chiến gật gật đầu nói, đột nhiên, ánh mắt dừng lại trên đống đổ vỡ trên đất, cúi người rút ra một bức họa tàn khuyết, trên đó vẽ một tiểu nữ hài đẹp như thiên sứ, linh khí bức nhân. Đó chính là tâm can bảo bối Long Linh Nhi của hắn.

Long Chiến phức tạp nhìn con gái trên bức vẽ, nó thật sự là giống với mẹ nó, chỉ là vì sao thế này? Vì sao lại yêu người của Tây Môn gia tộc, ngay cả con cũng mốn phản lại ta sao? Trong lòng Long Chiến thống khổ nghĩ ngợi.

"Bệ hạ, không cần đa tâm, tiểu công chúa luôn luôn thông tuệ hơn nữa ngoài mềm trong cứng, có lẽ hành động của nàng là nhẫn nhục chịu đựng, vào một lúc tối hậu đánh cho Tây Môn Vũ một kích chí mệnh. Người nghĩ xem, làm sao nàng có thể yêu tên nam nhân làm hoen ố nàng được?" Quân sư giống như con trùng trong bụng Long Chiến, vừa thấy biểu tình của lão đã biết đang nghĩ tới cái gì.

"Ài, hi vọng như thế thôi." Long Chiến thở dài một hơi, ẩn ước cảm thấy tuyệt không phải như thế.

"Quân sư, hiện nay tình huống đã không thể xem nhẹ nữa. Tình thế tam đại gia tộc liên thủ đã hình thành, quân cờ bí mật của chúng ta hay là đưa ra đi." Long Chiến quẳng cái chuyện nhức đầu phiền phức ra khỏi đầu, quay về bóng đen đó hỏi.

"Khẹc khẹc khẹc, hiện tại chính là lúc rồi, thiên thời địa lợi nhân hòa, đúng là chúng ta nên dùng tới quân cờ bí mật thôi."


Quân sư cười khẹc khẹc quái dị nói.

Long Chiến quay người lại, nâng một khối vải bố trên tường lên, lộ ra một địa đồ quân sự treo trên tường, trên đó bày ra phân bố binh lực và nhiều đường ẩn hiện lộ tuyến hành quân cực kì tinh tế.

Cuồng Long đế quốc tổng cộng các loại binh chủng ba trăm vạn quân. Hắn trực tiếp khống chế chỉ có tám mươi vạn, trong đó cấm quân hai mươi vạn, ngoài ra Thần Ưng quân đoàn và Mãnh Hổ quân đoàn cộng lại sáu mươi vạn. Tây Môn gia tộc điều khiển Cuồng Long quân đoàn ba mươi vạn, còn tư binh tạm không thể biết, ước tính có thể hơn mười vạn. Nam Cung gia tộc và Đông Phương gia tộc điều khiển binh lực cộng lại cỡ đại khái hai mươi vạn, còn lại binh lực phân tán trong tay các tương lĩnh và ở các nơi.

Long Chiến tính toán một lần binh mã nhất hệ ủng hộ mình, còn thêm vào số lão trực tiếp chỉ huy so với Tây Môn gia tộc mà nói thì hoàn toàn chiếm ưu thế rất lớn, nhưng có vấn đề nếu như Tây Môn gia tộc mưu phản mà nói chiến đấu chắc chắn sẽ xảy ra ở Đằng Long thành, lúc đó ưu thế binh lực của hắn căn bản không thể hiện ra được. Hắn không thể nào điều toàn bộ binh lực toàn quốc về Đằng Long thành, như thế dù không có nội chiến, ngoại tộc cũng sẽ thôn tính Cuồng Long đế quốc.

"Bệ hạ không cần phải lo lắng quá, Cuồng Long đế quốc Long thị gia tộc là chánh thống, là nơi dân tâm hướng về, miễn là bệ hạ không làm mất lòng dân thì Tây Môn Nộ không thể nào dám khinh cử vọng động. Bệ hạ hiện tại duy nhất chỉ cần chia rẽ phân hóa nội bộ bên trong của chúng." Quân sư nhàn nhạt nói, xong rồi phát ra tiếng cười nghe rất kì quái, tựa hồ như người nói và người cười là hai người khác nhau.

Long Chiến hiển nhiên đã làm quen với cái loại hành vi này của quân sư, hoàn toàn không có vẻ ngạc nhiên, lão hỏi: "Trừ cái quân cờ bí mật đó, quân sư có thể còn phương pháp nào không?"

"Khẹc khẹc, kỳ thật Tây Môn Vũ quay về tuy là tăng thêm biến số cuối cùng, nhưng cũng đem lại ý tưởng rất có lợi cho chúng ta." Quân sư cười quái dị nói.

"Ồ, lợi ích gì thế?" Long Chiến vội vàng hỏi lại.

"Tây Môn Nộ luôn luôn thiên vị Tây Môn Vũ. Cái này thì ai ai cũng biết rõ, nghĩ tới điều này thì Tây Môn Thiên trong lòng tuyệt không hào hứng. Tây Môn Thiên là một tên có dã tâm, hắn luôn nhòm ngó vị thế gia chủ Tây Môn gia tộc, chỉ cần chúng ta nhẹ nhàng xúi giục một chút, để huynh đệ bọn chúng tương tàn, không tiện lợi sao?" Quân sư cười nói.

Long Chiến mắt sáng rỡ ra, vỗ tay cái bốp cười lớn nói: "Quân sư, thật là diệu kế, tốt nhất đánh tới lưỡng bại câu thương, đến lúc đó Tây Môn gia tộc loạn thì chúng ta hành sự dễ dàng hơn nhiều."

Quân sư cười quái dị, bóng đen mờ nhạt dần dần phiêu tán, vào lúc cuối cùng tiêu thất đột nhiên tự nói với mình: "Nếu như có thể để một bên phản bội qua phe ta thì thật tốt hơn nhiều."

Long Chiến bắt đầu trầm tư, nụ cười trên môi càng lúc càng lớn, cuối cùng điên cuồng cười ha hả, nhưng trong mắt không hề có một chút tiếu ý nào, ngược lại còn hiện ra những tia bạo lệ chi khí, trông có vẻ thập phần quỷ dị.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui