Dịch: Raphael
Biên dịch & biên tập: Long Nhất Khi bầu trời phương đông hừng lên một vệt sáng trắng bạc, Cuồng Long đế quốc Đằng Long thành, tại Tây Môn gia tộc phủ đệ, trong thư phòng Tây Môn Nộ ma pháp đăng vẫn tỏa sáng như cũ. Tây Môn Nộ thả một tập thư tình báo dày xuống, day day huyệt thái dương.
Lúc này, Tây Môn Nộ mở ngăn kéo, lấy một họa quyển mở ra. Trong bức tranh có ba người, một người là ông ta, người kia là vợ cả Đông Phương Uyển, ở giữa là một tiểu nam hài khoảng hai, ba tuổi. Tiểu nam hài này có một đôi mắt to xinh đẹp, lộ ra một khí chất lanh lợi.
Vừa nhìn thấy bức tranh, trên khuôn mặt mỏi mệt của Tây Môn Nộ hiện lên một tia tiếu ý, lẩm bẩm: "Hỗn tiểu tử này, cuối cùng không làm cho ta thất vọng, ngay cả nha đầu Long Linh Nhi cũng chinh phục được, nhưng đã làm cho cha ả ta khó xử rồi. Long Chiến à, xem ngươi lấy cái gì đấu lại với ta."
Đúng lúc này, Đông Phương Uyển bưng một chén trà sâm đẩy cửa tiến vào, thấy Tây Môn Nộ đang ngắm bức tranh gia đình hạnh phúc được họa sĩ vẽ hồi Tây Môn Vũ lên ba, dịu dàng nói: "Lão gia, chàng cũng nhớ Vũ nhi sao."
"Ờ, hừ. Ta nhớ tên xú tiểu tử đó làm gì, chỉ là tùy tiện lật qua mà thôi. Nàng đó, thân thể không khỏe sao còn dậy sớm làm gì?" Tây Môn Nộ đặt bức tranh xuống ân cần đáp.
Đông Phương Uyển khẽ thở dài nói: "Lão gia, thiếp đây là tâm bệnh a. Vũ nhi đã rời nhà đi được hai năm rồi, cũng không biết có sống tốt hay không, ăn có đủ no mặc có đủ ấm không. Không có sự bảo hộ của gia tộc thì có bị người khác khi phụ không a." Vừa nói, đôi mắt Đông Phương Uyển đã chợt đỏ lên.
"Nàng khóc cái gì hả. Không phải đã nói với nàng là nó rất tốt sao?" Tây Môn Nộ nói.
Đông Phương Uyển cầm lấy cuộn tranh trên bàn, nhìn Tây Môn Vũ hồi nhỏ xinh xắn trong bức tranh, nói: "Vũ nhi là cốt nhục của muội, không thấy được con thiếp trong lòng luôn không ổn định. Mỗi lần nằm mộng đều mơ đến con. Lão gia, chàng phái người đưa con trở về đi, còn tiếp tục như vậy, thiếp chắc sẽ phát điên mất."
"Được rồi, được rồi, vài ngày nữa ta sẽ phái người đi. Rồi mấy ngày sau, hai mẹ con nàng có thể gặp được nhau rồi." Tây Môn Nộ nắm bàn tay nhỏ bé của Đông Phương Uyển ha hả cười đáp.
"Thật sao? Thật có thể nhanh chóng gặp lại được Vũ nhi của thiếp sao?" Đông Phương Uyển mừng rỡ như điên hỏi.
"Đương nhiên là thật. Ta lúc nào đã lừa gạt nàng chưa." Tây Môn Nộ nhìn dáng vẻ hạnh phúc của thê tử, gật đầu. Đến khi nàng trông thấy sự thay đổi của nhi tử, sợ rằng sẽ càng thêm hạnh phúc a.
Đông Phương Uyển xoa xoa tay đi đi lại lại trong thư phòng, nói: "Không được. Thiếp phải đi chuẩn bị cho con một ít vật dụng trong nhà, quần áo cũng phải đặt thêm vài trăm bộ. Con rất thích ăn món rau cải xào của thiếp. Ôi, đã lâu như vậy không động thủ làm, mấy ngày tới phải luyện tập tốt một chút."
"Uyển nhi, nàng thật sự… có chút hơi quá đấy." Tây Môn Nộ cười khổ nói.
"Quá? Quá cái gì mà quá? Nhi tử của thiếp trở về, chỗ này phải thật đầy đủ mới được. Đúng rồi, con gái nhà Nam Cung gia tộc đã trở về chưa? Khi Vũ nhi trở về, hãy cho bọn nhỏ thành hôn đi. Cũng tránh cho thiếp phải lo lắng quá nhiều nữa." Đông Phương Uyển nói.
Tây Môn Nộ vuốt râu cằm gật gù tán thành: "Vũ nhi cũng nên thành hôn rồi, Nháy mắt đã hai mươi năm rồi. Vài ngày nữa ta phải qua đó đánh tiếng, kêu Nam Cung gia tộc chuẩn bị trước một chút."
Đúng lúc này, ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa theo một tiết tấu đặc biệt. Đông Phương Uyển lập tức khéo léo nói: "Thiếp đi trước đây, lão gia cả đêm không ngủ, một lúc nữa nhớ phải đi nghỉ ngơi sớm đó."
oOo
Long Nhất bồng bềnh lướt xuống núi. Lúc này đã là sáng sớm, dưới chân núi lục tục có giáo sư học sinh kéo ra luyện tập. Thấy Long Nhất, ai ai cũng mặt mũi tươi cười cất tiếng chào hỏi với hắn, ai bảo Long Nhất là kẻ nổi danh tại Thánh Ma học viện chứ.
Long Nhất cười ha ha đáp lại, đi về phía căn túc xá của Long Linh Nhi, nha đầu kia buồn bực cả buổi tối rồi, bây giờ nên dừng lại thôi.
"Long Nhất, xin dừng bước." Đúng lúc này, một thanh âm rõ ràng sang sảng từ phía sau truyền tới.
Long Nhất nghi hoặc xoay người, liền nhìn thấy một người trung niên vóc dáng trung bình, trên miệng để một hàng ria mép nhỏ đang tiến lại phía hắn. Long Nhất nhận ra ông ta. Người này là một giáo sư ở Đấu khí học viện đạo tặc ban, tên là Na Nhất Thiên. Lúc ấy nghe thấy cái tên "Một Ngày Nào Đó" này thiếu chút nữa cười vỡ bụng. Lão tử của ông giáo sư này đặt tên cũng thật sự là tuyệt a.
"Có chuyện gì sao? Na Nhất Thiên giáo sư." Long Nhất cười hỏi.
"Cậu nhận ra ta?" Na Nhất Thiên có chút ngạc nhiên hỏi lại.
"Hắc hắc, Thánh Ma học viện ai mà chẳng biết người một giáo sư đỉnh đỉnh đại danh a." Long Nhất cười nói.
"Thật sao? Nguyên lai ta cũng nổi danh như vậy sao?" Na Nhất Thiên cười đáp.
"Đúng vậy, trong giới đạo tặc người là một huyền thoại đó. Tuy nhiên, tìm ta rốt cuộc có chuyện gì hả?" Long Nhất cười nịnh hót hai câu sau đó hỏi. Na Nhất Thiên này trong giới đạo tặc quả thật danh tiếng không nhỏ, ngoại trừ vài vị lão tiền bối đã nghỉ hưu, luận về kỹ thuật cũng không ai có thể cùng sánh vai.
Na Nhất Thiên ngó nghiêng hai bên một chút, thấy không ai chú ý, đột nhiên hai tay lơ đãng chồng lên nhau, tạo ra một thủ thế kỳ quái.
Đồng tử Long Nhất co rút lại. Đây là thủ thế độc đáo của Tây Môn gia tộc, chỉ dùng để đến bước đầu xác nhận thân phận.
Hai người tới một chỗ bí mật, Long Nhất tiện tay bố hạ một kết giới.
"Thuộc hạ Na Nhất Thiên tham kiến thiếu chủ, đây là mật thư từ gia chủ chuyển tới, mời thiếu chủ xem qua." Na Nhất Thiên co gối quỳ xuống, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái ống được niêm phong kín đưa cho Long Nhất.
Long Nhất ngớ ra, nhận lấy cái ống đó. Thật sự không tưởng nổi a, xúc tu của Tây Môn gia tộc lại vươn dài như vậy, ngay cả Thánh Ma học viện cũng sắp đặt được cơ sở ngầm, hơn nữa thân phận còn không hề bình thường.
Long Nhất mở nắp ống, từ bên trong lôi ra một cuộn lụa, mở ra xem.
Không lâu sau, Long Nhất đã xem xong, bàn tay to lớn nắm chặt, khi xòe ra chỉ nhìn thấy một làn khói mỏng uốn lượn bay lên, tấm lụa đó không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Chẳng biết giáo sư tại Tây Môn gia tộc địa vị ra sao?" Long Nhất tự nhiên có hứng thú hỏi.
Na Nhất Thiên sửng sốt đáp: "Không được gia chủ cho phép, không thể tùy ý tiết lộ thân phận."
Long Nhất gật đầu, nói: "Vậy thôi, không có việc gì khác ngươi hãy đi trước đi."
"Vâng, thiếu chủ." Na Nhất Thiên đứng dậy, xoay người đi ra ngoài, rồi đột nhiên dừng lại, quay người nói: "Mong thiếu chủ dỡ bỏ kết giới."
"Ôi, quên mất, hắc hắc." Long Nhất cười triệt bỏ kết giới, nhìn bóng lưng Na Nhất Thiên dần dần rời xa trong lòng dường như có chút suy tư.
Mật thư quả thực được Tây Môn Nộ viết. Trong thư viết Thương Lan đại lục thế cục phức tạp, mà Đằng Long thành tình thế cũng biến ảo khôn lường, gọi hắn về để hỗ trợ. Trong thư cũng nhắc tới mẫu thân hắn Đông Phương Uyển bởi vì mong nhớ hắn mà sinh bệnh, thân thể càng ngày càng suy nhược.
Quay về hay không quay về đây? Long Nhất vừa đi về phía ký túc xá nữ vừa suy nghĩ. Thật ra mà nói, hắn ở Mễ Á công quốc này cũng được một thời gian dài rồi. Đại hội mạo hiểm cũng qua rồi. Sau này, trong những ngày lửa chiến tranh chưa lan tới, chắc chắn sẽ chẳng có sóng gió gì. Những ngày kiểu vậy thỉnh thoảng trải qua một chút cũng không tệ. Nhưng mà lâu dần, cái tâm thích hoạt động không chịu an phận trong người Long Nhất lại mong mỏi hướng về cuộc sống còn kích thích oanh liệt hơn xưa.
PHONG LƯU PHÁP SƯ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...