Vừa vào đến tòa soạn thì cả Như Kỳ và Mi Mi đều nhận quyết định điều đi công tác của Khúc Thụy. Mặc dù cả hai hầu như đều quen với việc đi công tác viết bài nhưng đối với quyết định gấp gáp và không có kế hoạch như bây giờ thì cô mới gặp lần đầu
Tạm gác lại những bài viết còn dang dở chưa xong Như Kỳ cùng Mi Mi lại tất tả mang dụng cụ tác nghiệp đi đến một ngôi làng hẻo lánh hoang sơ để phỏng vấn một cục đá. Vâng chính xác là một cục đá mà người dân ở đây vẫn đồn đại là có thể tiên đoán tương lai, nhiệm vụ của cô là đến để giải thích hiện tượng kì bí này. Nếu không phỏng vấn được thì cứ làm một đoạn tư liệu rồi mang về cho tổng biên tập đại nhân coi là được. Nhưng đời đâu ai nói trước được chữ ngờ, có khi thần thánh lại là những người xung quanh chứ đâu phải là một hòn đá, đó là điều cô suy ngẫm lại sau này thôi chứ bây giờ vẫn là tin vào hòn đá.
“Mi Mi cô có biết còn bao lâu nữa mới đến không?” cô mệt mỏi dựa trên ghế của xe khách mà ca thán
“Không biết, em cũng mệt chết rồi. Tổng biên tập không biết nghĩ sao lại để cho hai cô gái như chúng ta đi làm bài viết này cơ chứ. Trong tòa soạn đâu thiếu con trai” Mi Mi chán ngắt quay đầu nhìn ngó xung quanh mà vẫn luôn miệng càu nhàu
Sau vài lần đụng độ với Khúc Thụy, Như Kỳ luôn cảm thấy anh ta đang bài xích mình ra khỏi toàn thể con trai của tòa soạn. Đầu tiên là rút Đường Ngôn về nhóm của Bùi Tuấn, điều này làm Như Kỳ rất đau đầu vì bài viết về nghị trưởng Phương còn đang dang dở mà rút Đường Ngôn về thì cô biết làm sao. Điều thứ hai là đổi chỗ ngồi của cô thay vì được ngồi đối diện với Bùi Tuấn thì bây giờ phải mặt đối mặt với Mi Mi. Còn bây giờ thì chỉ cô và Mi Mi hai thân nữ nhi mà vác thiết bị đi vào nơi xa tít làm bài báo. Quả thật là bài xích mà.
“Anh nói sao anh cũng ở làng Sìn hả ? Nhìn anh trẻ thế mà chỉ mới 28 tuổi thôi sao? Anh có giỡn với em không đấy ?” tiếng Mi Mi hồ hởi như không hề có tí mệt mỏi nào khi đi xe khách mà nói chuyện với anh chàng ngồi ở hàng ghế bên cạnh
“Anh nói thật” chàng trai niềm nở nói
“Vậy chút nữa chúng em là phải nhờ anh dẫn đường đi đến đó, anh biết đấy tụi em thân là nữ nhi liễu yếu đào tơ vác mấy cái thiết bị kia đã mệt chết rồi mà còn không biết đường nữa. Chúng em còn đang tính thuê người mang lên hộ nữa đấy” Mi Mi triệt để kể khổ cũng không quên thiểu não trước mặt chàng trai
“Vậy để lát nữa anh tiếp dùm cho” chàng trai vẫn là hào phóng nói
Như bắt được vàng lòng Như Kỳ và Mi Mi như đang đốt đại pháo ăn mừng. Ai bảo nhan sắc là tai họa cơ chứ, chính là lúc này nhờ mấy khuôn mặt xinh tươi và lời nói ngọt ngào kia mà có trai tiếp cứu kịp thời đấy thôi. Như để phụ họa vào niềm vui đại thắng Như Kỳ cũng cởi mở tiếp chuyện
“Vậy anh trai tên gì để tụi em còn xưng hô, chứ không lẽ cứ gọi là anh trai này nọ sao ?” Như Kỳ nháy mắt nói vui vẻ
“À…. Anh tên A Tu” chàng trai niềm nở nói
“Em là Như Kỳ, còn đây là Mi Mi” cô cũng nhanh miệng mà đáp lại
“Chào hai em”
“Vậy bà lão ngồi cạnh anh là bà anh A Tu hả ?” Mi Mi tò mò hỏi mắt nhướng về lão bà đang ngồi nhìn về A Tu
“A…không phải” A Tu lắc đầu từ chối
“Lão già rồi không có cái tên đẹp như mấy cô kia nên cứ gọi lão là A Già cho tiện” bà lão cũng nhanh miệng nói
“Vâng cháu chào bà A Già” A Tu chân thật chào hỏi
Chỉ có Như Kỳ và Mi Mi là gần như là bật cười ra tiếng mà vẫn cố gắng không cười sang sảng vì sự chân thật quá mức của A Tu. Còn bà lão thì vẫn bình chân như vại mà nói thêm
“A Tu à, cháu có thể đổi chỗ cho bà vào trong được không, bà ngồi gần cửa sổ nhìn ra ngoài chóng mặt quá” bà lão cầm chai dầu lên xoa xoa xung quanh mũi của mình, kèm thêm một vài biểu hiện nhăn nhăn trán phụ họa, khiến mọi người xung quanh nhìn thấy đều là tin tưởng tuyệt đối
“Vâng, được ạ” A Tu vui vẻ nhận lời
Thế đấy trước đây 2 phút cả cô và Mi Mi vẫn có thể nói chuyện thoải mái với A Tu vậy mà giờ đây muốn nói chuyện với A Tu là phải nói qua bà lão. Đó không phải gọi là bị bài xích với con trai thì gọi là gì nhỉ ?
Ngồi tán dóc cả nữa ngày mà vẫn chưa đến làng Sìn, phải công nhận là làng hẻo lánh có khác. Mặc dù cũng không mấy tiện khi nói chuyện vui với A Tu nhưng vẫn là trai ở đâu thì có thể có chuyện vui ở đó. Mà chính xác là lúc này A Tu bị cả Mi Mi và Như Kỳ công kích đến mũi đỏ, mặt cũng đỏ luôn .
“Anh A Tu này, nảy giờ nói chuyện với anh vui thật đấy, chưa bao giờ em có cảm giác thú vị như ngày hôm nay” Mi Mi chân thành chia sẻ
“Uhm, nói chuyện với các em cũng vui lắm” A Tu thật thà
“Anh A Tu ơi ! nói chuyện với anh vui quá, 80% là em thích anh rồi” Mi Mi mắt chớp chớp, miệng mỉm mỉm, tay thì bối rối
“…” A Tu bất giác đỏ mặt
“Còn em thích những 90% lận anh A Tu à” Như Kỳ cũng muốn tham gia cùng Mi Mi
“…” A Tu chín đỏ tới cổ
“Còn ta chắc chắn là 100 %” bà lão bên cạnh cũng nhàn nhã góp thêm một câu
“ Hả ???? ” A Tu tím ngắt từ đầu tới chân
Còn Như Kỳ và Mi Mi thì cười phì vì độ vui nhộn tiềm ẩn của bà lão đang ngồi bên cạnh, đúng là càng ra khỏi nhà càng có điều lạ và vui vẻ
“ Ý của ta là 100 % hai cô gái này đang đùa đấy” bà lão bình tĩnh mà cứu lại ít máu cho A Tu.
Còn Như Kỳ thầm ngưỡng mộ bà lão nhanh ý lại phản ứng rất tinh tế này hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài già cỗi của mình. Càng tiếp xúc Như Kỳ càng cảm thấy đây là một bà lão không phải như vẻ bề ngoài nhìn thấy. Mặc dù nhan sắc dường như đã in hằn dấu vết của thời gian nhưng cơ thể lại như tỏa ra khí chất huyền bí, sâu thẳm mà có lẽ chỉ có ở những cao nhân đắc đạo mới thấy.
“Hì hì…” A Tu đã bắt đầu hiểu được ý của những câu nói đùa của Như Kỳ và Mi Mi. Cũng vì anh chàng này quá chân thật nên cũng nghĩ ai cũng chân thật như mình, nên có lẽ vô tình trở thành đối tượng trêu chọc của cả hai cô gái tinh nghịch này.
Im lặng chưa được bao lâu bà lão lại chậm rãi nói tiếp
“Này bà nói này, trước khi cháu giúp hai cô gái trẻ đây đi lên làng Sìn thì giúp bà cầm hành lý đi thang bộ lên tầng 7 của chung cư gần đó được chứ ?” bà lão vẫn điềm đạm nhìn A Tu mà dò hỏi
“Dạ, nếu hai cô ấy không phiền chờ cháu thì cháu sẵn lòng giúp bà ngay” A Tu vẫn thật là nhất
“Không phiền đâu, chúng tôi có thể chờ. Miễn là anh A Tu quay lại là được rồi” Mi Mi vui vẻ nói
“Chắc chắn sẽ quay lại” A Tu cười hiền hòa
Vừa nghe bà lão nhờ vả A Tu mà trong lòng Như Kỳ lại dấy lên một sự tò mò cao cao độ, nên cứ thế cướp lời hỏi ngay “Trong chung cư nào cũng có thang máy sao bà không đi thang máy cho khỏe mà lại đi thang bộ ệt vậy ?”
Trước thái độ tò mò tầm cỡ con sò của Như Kỳ mà lão bà chỉ phản ứng rất nhạt nhẽo mà chậm rãi hỏi phản vấn lại “Cháu chưa nghe chuyện gì sao?”
Như Kỳ lắc đầu, chân thật nói “Dạ, cháu không biết”
“Bởi vì ta đọc báo thấy có rất nhiều vụ cưỡng hiếp trong thang máy vì thế ta đi thang bộ” bà lão bình thản trả lời
“ạch…”cưỡng hiếp trong thang máy – bà lão, bà lão – cưỡng hiếp trong thang máy,mọi người nghĩ xem vế nào sẽ thực sự đúng hơn đây ? nan giải quá mà, còn ba người đang ngây ngốc thì chính thức đứng hình. Quả thật gừng càng già càng cay mà, đùa đến cả đám dừng hình là biết tài năng cỡ nào rồi. Ấy vậy mà trước khi chia tay Như Kỳ và Mi Mi tại bến xe bà lão cũng không quên để lại một câu mà cả hai chẳng hiểu mô tê gì cả.
“Phong lưu gặp kẻ đa tình. Không là định mệnh cũng là cái duyên”
Nói xong bà lão chỉ là vỗ vỗ vào vai của Như Kỳ rồi chậm rãi tiến về khu chung cư đối diện với A Tu, môi cũng bất giác nở nụ cười thâm ý.
Sau khi giúp đỡ bà lão lên khu chung cư thì A Tu quả thật đã quay trở lại giúp đỡ Như Kỳ và Mi lên làng Sìn, hơn nữa còn bố trí chỗ nghỉ ngơi thoải mái, hết mình giúp đỡ Như Kỳ và Mi Mi có thể nhanh chóng làm xong đoạn tư liệu để trở về thành phố.
Kết quả là bí mật của hòn đá chỉ qua là đồn thổi về hòn đá tiên đoán tương lai. Khi con người rơi vào ngõ cụt, thì người ta lại có khuynh hướng tâm linh. Luôn tin vào một người nào đó giúp mình tháo gỡ khúc mắc trong lòng hay cuộc sống, mà không nhận ra rằng đáp án đã có sẵn chỉ chờ mình chấp nhận và thực hiện nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...