Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình
Từ khi Đường Ngôn về đội của cô thì bài báo viết về nghị trưởng Phương mới có chút tiến triển đáng chú ý. Cả tuần theo dõi nghị trưởng Phương mà cô chỉ có chút thông tin không mấy phần giá trị, vậy mà Đường Ngôn chỉ vài bữa đã có một lô những tấm hình hoạt động bên ngoài của nghị trưởng Phương. Cứ đà giúp đỡ của Đường Ngôn thế này thì sẽ nhanh chóng thôi cô sẽ hoàn thành xong đề tài của mình, hơn nữa việc đến bar Over cũng được Đường Ngôn vui vẻ chấp nhận đi thay cô. Quả thật lần này cô đã có một cộng sự quá tốt, ngoài sức tưởng tượng. Bởi thế cô thầm phong cho Đường Ngôn danh xưng “cao thủ”, mà hôm nay cao hứng cô muốn mời Đường Ngôn dùng bữa tối xem như khuyến khích tinh thần đồng đội
Có mặt tại nhà hàng Diễm Châu, một nhà hàng nổi tiếng bởi món mực và cua. Như Kỳ đã nhanh chóng chọn một bàn ngồi gần cửa sổ, vừa có thể thưởng thức món ăn vừa có thể nhìn ngắm cảnh đêm đông đúc bên ngoài. Tính ra thì Như Kỳ cũng ít khi nào đến nhà hàng này dùng bữa, bởi hai lý do hết sức thực tế là cô không thích cua và túi tiền của cô cũng không thích điều đó. Tuy nhiên trong một lần khi đi ngang qua con đường này thấy Đường Ngôn có lần nhắc đến nhà hàng Diễm Châu, nên Như Kỳ cũng là bấm bụng mời khách. Một khoản đầu tư vào Đường Ngôn để đổi lấy thông tin cần thiết thì cũng là rất đáng, rất đáng
Cầm thực đơn, Như Kỳ gọi một phần mực nướng ình, một phần cua cho Đường Ngôn, sau đó là lẩu hải sản và cuối cùng là một số món tráng miệng sau bữa ăn. Nhanh chóng sau đó thức ăn đã được dọn lên đầy đủ, mùi vị rất đánh thức cơn thèm ăn còn hình thức thì miễn bàn bởi dĩa nào cũng rất tinh tế, quả thật tiếng đồn không sai mà. Trong khi Như Kỳ thì hào hứng nếm thử các món ăn thì Đường Ngôn vẫn cứ nhàn nhã bình thản lột cua, chẳng có ý muốn nói chuyện. Thấy vậy Như Kỳ bèn chống đũa mà bắt chuyện trước
“Đường Ngôn này ! Anh thấy nhà hàng này thế nào ?” Như Kỳ vui vẻ hỏi
Đường Ngôn bóc xong một cái càng ngước nhìn Như Kỳ ngắn gọn nói
“Rất tốt”
Im lặng đôi chút Như Kỳ hỏi tiếp
“Thế thức ăn ngon chứ?”
Đường Ngôn bóc tới thân cua lần nữa ngẩn mặt nhìn Như Kỳ đáp ngắn
“Rất vừa miệng”
“Hôm nay để tôi mời anh, nên anh đừng khách sáo nhé !”
Đường Ngôn mỉm cười chậm rãi thưởng thức cua rồi nói đúng một chữ
“Được”
Dẫu biết Đường Ngôn là một người ít nói, nhưng ít đến độ khan hiến như thế kia quả là làm cô rất bất mãn, nên cô quyết định hôm nay sẽ làm một cuộc đại cách mạng ép Đường Ngôn mở miệng mới được.
“Tôi có một điều khó hiểu muốn hỏi anh được chứ ?” Như Kỳ mỉm cười thâm ý
“Cô cứ hỏi” Đường Ngôn chậm rãi nhìn Như Kỳ
“Tôi là người mà anh chọn làm đồng đội, tôi lại mời anh bữa tối, hơn nữa bề ngoài tôi cũng không xấu. Thì tôi thầm hỏi có gì mà anh bất mãn không muốn nói chuyện với tôi nhỉ ?” Như Kỳ cố ý khoe mẽ về mình để buộc Đường Ngôn mở miệng nhiều hơn
“Tôi không có ý đó. Cô đừng suy diễn ý của tôi. Chỉ là những gì cô nói đều đúng nên tôi đâu có gì phản bác” Đường Ngôn buông dao nĩa xuống khó khăn mà phân trần
“Thế anh nói xem ý của anh là gì?” Như Kỳ bắn sang ánh mắt thách thức với Đường Ngôn mà miệng vẫn cố giấu nụ cười
“Ý tôi là mọi thứ đều rất là tốt” Đường Ngôn có chút suy nghĩ nhưng cũng chỉ có thể dùng từ tốt để nói về những việc mà Như Kỳ đề cập đến
“Thế anh không có gì để hỏi han tôi sao? Ví dụ như tại sao tôi lại chọn nhà hàng này hoặc hỏi tại sao tôi lại mời anh chẳng hạn” Như Kỳ cố khiêu gợi đề tài nói chuyện với Đường Ngôn
“Mỗi người đều có cuộc sống cá nhân nên tôi không muốn ép buộc người khác trả lời” Đường Ngôn tận tình giải thích
“…” Như Kỳ gật gù mà thầm mắng “anh đúng là nín như hến mừ.. hừ hừ”
Im lặng, cúi đầu thưởng thức món ăn, Như Kỳ thôi đành tha cho khẩu vị của mình không vì một ai đó làm ảnh hưởng mà mất không một khối tiền không biết món ngon là gì. Bỗng một lúc sau Đường Ngôn đã cảm nhận được có chút sượng sạo nên mở lời nói trước
“Có một điều tôi muốn hỏi cô được chứ ?” Đường Ngôn nhìn Như Kỳ chờ đợi
Ngẩn mặt, nhìn Đường Ngôn sau đó cũng không quên mỉm cười, Như Kỳ đáp “Chuyện gì cứ hỏi” cô rất hào hứng vì cuối cùng cũng ép Đường Ngôn chịu đặt câu hỏi giao tiếp mở rộng câu chuyện
“Cô có gặp hay liên lạc gì với Selena không ?”
“Ách”…..câu hỏi của Đường Ngôn vừa dứt, liền khiến Như Kỳ vô cùng hối hận, biết thế cô đã không ép anh ta nói làm gì. Cô quên mất rằng chỉ khi nào nói chuyện về Selena thì anh ta mới nói nhiều mà thôi, điều đó khiến cô rất bực, nên cố tình buông đũa xuống giận dữ nói
“Selena là người tình hay thiếu nợ gì anh mà anh cứ tìm cô ta hoài vậy ? Cô ta chết rồi đừng tìm nữa” Như Kỳ nói đến quên cả kiềm chế chính mình
“Cô nói thật sao ? Cô ấy chết khi nào ? Tại sao cô ấy chết? Tôi có thể đến mộ phần cô ấy không ?” Đường Ngôn lo lắng mà gấp gáp nắm lấy tay Như Kỳ hỏi dồn.
“Ách…” lần thứ 2 Như Kỳ lại cảm thấy hối hận vì câu nói thiếu kiểm soát của mình, sao cô giống tự đào lỗ chôn mình thế không biết. Thái độ gấp gáp của Đường Ngôn khiến Như Kỳ cảm thấy nếu không nói cho rõ ràng thì có lẽ đêm nay cô khó thoát khỏi những câu hỏi của Đường Ngôn, quả thật cái miệng hại cái thân mà. Bây giờ thì biết giải thích với anh ta như thế nào về cái tên Selena đây, cô không thể tự thừa nhận mình là Selena được. Cô lúng túng đặt tay mình lên tay Đường Ngôn tỏ vẻ an ủi
“Tôi…ý tôi không phải thế” Như Kỳ ấp úng nói
“Vậy ý cô là gì ?” Đường Ngôn nhìn cô chờ đợi, tay cũng bất giác mà siết chặt hơn
“Tôi….ý tôi là…..” Như Kỳ không biết nên nói thế nào để Đường Ngôn đừng hỏi nữa, bởi càng hỏi càng khiến cô rối rắm mà thôi
Trong lúc đang phân vân tìm cách trấn tĩnh Đường Ngôn cũng như che giấu chính mình thì một tiếng nói lạ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Như Kỳ
“A… xem hôm nay chúng ta gặp được ai đây ?” trong câu nói còn mang cả ý cười nghạo nghễ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...