Sau khi trở phòng rửa ráy mặt mũi, Thiên Lộc Tử đi tới bên ngoài phòng Kỷ Ngọc Nhàn, khẽ gõ cửa.
Trước kia, khi Thiên Lộc Tử muốn đi vào phòng Kỷ Ngọc Nhàn, hắn chẳng bao giờ đi bằng cửa chính. Nhưng hôm nay hắn không đi bằng cửa chính thì không được, bởi tình trạng lúc này của hắn thật sự là nhảy từ sân thượng xuống, làm người bay được nữa.
Hắn vẫn là người trần nha, cũng sợ chết chứ. Chuyện không nắm chắc như vậy hắn tuyệt đối không dám thử rồi.
“Cạch!”
Thiên Lộc Tử mới gõ một cái thì cửa đã mở ra, dường như Kỷ Ngọc Nhàn biết trước là hắn muốn tới, đã chờ sẵn ở đằng sau cửa thì phải.
- Vào đi!
Kỷ Ngọc Nhàn ôn nhu đáp.
Thiên Lộc Tử im lặng gật đầu không đáp, hắn cảm thấy dường như cô Kỷ Ngọc Nhàn hôm nay quá… ôn nhu rồi.
Kỷ Ngọc Nhàn đã tắm xong, mái tóc đen tuyền như thác nước xõa xuống bờ vai nõn nà như bạch ngọc. Hắc bạch đan xen khiến người khác mê mẫn.
Bên trong phòng tràn ngập mùi thơm của da thịt hòa trộn với hương thơm từ sữa tắm khiến tên Thiên Lộc Tử hít lấy hít để, dường như muốn đền bù lại vị giác đã tạm thời mất đi của mình.
- Anh lên giường nằm nghỉ một chút đi, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh chắc đã mệt rồi.
Kỷ Ngọc Nhàn mặt đỏ lựng, ngón tay nhỏ nhắn chỉ về chiếc giường cười bảo.
Thiên Lộc Tử nghe được trong lòng sướng rơn, liền nghĩ bậy: “Mời một thằng đàn ông lên giường, Kỷ mỹ nhân muốn làm gì đây? Chẳng lẽ cô nàng muốn…”
Trọng lòng thì ngẫm nghĩ, mặt thì đần ra, giống hệt Trư Bát Giới.
Kỷ Ngọc Nhàn thông minh như vậy thì sao lại không rõ cái tâm tư đen tối kia của Thiên Lộc Tử. Vì thế mặt của nàng càng lúc càng đỏ bừng, giọng lý nhí như muỗi kêu:
- Không được suy nghĩ bậy bạ, anh mau nằm xuống, tôi bóp vai cho anh!
Thiên Lộc Tử sửng ra, rốt cuộc cũng biết là mình hiểu lầm, trong bụng thầm tiếc rẻ. Nhưng khi nghe được Kỷ Ngọc Nhàn nói muốn giúp hắn bóp vai, cái mất mác nhỏ xíu trong lòng kia liền bay biến, gã liền nhào lên giường nằm xuống.
Kỷ Ngọc Nhàn tháo giày lên giường, quỳ gối bên cạnh Thiên Lộc Tử, hai tay bắt đầu xoa vai cho hắn.
Quỳ như vậy khá là tốn sức, thời gian lâu dài Kỷ Ngọc Nhàn cũng cảm thấy ăn không tiêu.
Hơi chần chừ một chút, Kỷ Ngọc Nhàn liền cắn răng đỏ mặt giạng chân ngồi trên lưng Thiên Lộc Tử, cặp mông đầy đặn tròn trịa đè lên lưng hắn.
Cảm nhận được sau lưng truyền tới sự mềm mại tuyệt vời, Thiên Lộc Tử sướng rơn, hận không thể lập tức xoay người lại mang Kỷ Ngọc Nhàn đè xuống, hành quyết ngay tại chỗ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không có làm vậy, bởi vì hắn hiện tại khí huyết chưa hồi phục, có lòng mà sức chẳng còn. Nếu cố mà làm chỉ sợ cũng chỉ có thể kiên trì ba phút, thậm chí còn bị xuất tinh sớm chứ chẳng chơi.
Kỷ Ngọc Nhàn dần dà cũng quen, cũng không còn cảm thấy ngượng ngùng nữa, hai tay không ngừng xoa bóp, miệng nói:
- Lúc ban ngày, anh lấy ra lá bùa màu vàng, anh thi triển Huyền Thuật phải không?
Thiên Lộc Tử cả kinh, thần kinh liền căng lên.
- Anh căng người làm gì, đau tay tôi rồi.
Kỷ Ngọc Nhàn tức giận nói.
Thiên Lộc Tử liền lập tức thả lỏng toàn thân, biết là không gạt được nàng liền dứt khoát nói thẳng:
- Đúng vậy, đó là Phù chú thuật trong Huyền thuật. Để đối phó tay súng bắn tỉa kia, ngoại trừ Huyền Thuật ra thì không còn cách nào khác.
- Anh dùng Huyền Thuật giết tay súng bắn tỉa kia sao?
Động tác của Kỷ Ngọc Nhàn liền cứng lại, khẩn trương hỏi.
Lần trước gặp phải đánh lén, lúc Trần Cương bị thương nhập viện, Kỷ Ngọc Nhàn đã nghe Thiên Lộc Tử đề cập qua. Dùng Huyền thuật giết người, người thi triển sẽ phải trả một cái giá khá đắt, bởi vậy nàng không thể không lo lắng.
- Không có, chỉ chặt đứt hai cánh tay của hắn.
- Anh bị mất máu?
- Đúng.
- Không có bị gì khác sao?
Hắn im lặng.
- Còn bị mất vị giác chứ?
Thiên Lộc Tử cả người chấn động, sau đó là nở nụ cười khổ. Hắn cho là hắn đã che giấu rất tốt, nào ngờ vẫn bị phát hiện. Một nữ nhân thông minh như vậy thì không thể ế được rồi.
Tuy rằng Thiên Lộc Tử không đáp, nhưng phản ứng của hắn đã đủ để cho Kỷ Ngọc Nhàn biết được đáp án.
Nàng vô cùng xúc động. Tuy rằng trước đó đã đoán được nhưng đến lúc chính tai nghe được điều đó, cả người nàng cứ quay cuồng giống như say rượu.
Cuối cùng, nàng nhịn không được mà ôm chặc lấy hắn. Nàng ôm rất chặc, hai bầu ngực vĩ đại bị đè ép đến biến hình, nàng cũng không thèm quan tâm.
Thiên Lộc Tử không có xoay người ôm Kỷ Ngọc Nhàn, chỉ tùy ý để nàng ôm, hưởng thụ lấy hai khối thịt mềm mại áp vào lưng mình.
Thật lâu, Thiên Lộc Tử mới lên tiếng hỏi:
- Cô làm sao biết?
Kỷ Ngọc Nhàn dán mặt lên lưng Thiên Lộc Tử, nghe thấy tiếng tim đập của hắn, ôn nhu đáp:
- Tôi có mắt mà, với lại chiếu theo những lời anh nói lúc trước nữa thì sao tôi lại không biết được?
Thiên Lộc Tử cười khổ đáp:
- Ở trước mặt ngươi, ta phát hiện mình rất đần đó!
- Ngươi có để ý không? Nếu ngươi để ý vậy… sau này trước mặt ngươi ta đần một chút là được!
Kỷ Ngọc Nhàn nhỏ nhẹ đáp, mùi nam nhân phát ra từ người Thiên Lộc Tử khiến nàng say đắm.
- Tôi có để ý gì đâu, cô thông minh một chút mới tốt.
Đàn ông bình thường không thích phụ nữ quá thông minh, nhưng cái tên Thiên Lộc Tử này có phải là đàn ông bình thường đâu, nên hắn chả để ý đến chuyện này.
- Lúc ở KFC, anh làm thế nào biết ả phụ vụ kia là sát thủ?
- Có thể không nói không?
- Không.
- Trong nháy mắt khi cửa mở, mắt của ta liền rơi vào đùi của ả. Dù có tất chân bọc lấy nhưng bắp chân của ả tràn đầy sức bật kinh người. Phục vụ viên bình thường không thể có được bắp chân như vậy.
- Có thể nàng ta thích vận động mạnh thì sao?
- Không thể nào!
- Tại sao?
Mặt Kỷ Ngọc Nhàn khẽ cọ cọ trên lưng Thiên Lộc Tử, đôi mắt lộ vẻ mê ly, khẽ hỏi.
- Bởi vì ngoài sức bật ở đùi, bước chân nàng liền dài hơn so với người bình thường nữa.
Thiên Lộc Tử sau kín thốt:
- Loại người như vậy, thì hai chân chắc chắn có qua luyện tập rồi!
- Chỉ mấy điểm như vậy mà anh khẳng định ả là sát thủ?
- Không chắc, chẳng qua chỉ là hoài nghi nàng ta có ý đồ bất chính mà thôi.
- Vậy mà ngươi còn đạp ác như vậy? Người ta là con gái nha, anh không sợ đạp nhầm sao?
- Đạp nhầm thì có sao? Vì bảo vệ một phụ nữ mà đạp nhầm một phụ nữ khác, ta cũng chả cảm thấy có vấn đề gì. Nếu như đạp nhầm thì chỉ có thể trách nàng ta xui xẻo, ai kêu ả ta khả nghi như vậy làm gì?
Thiên Lộc Tử mỉm cười đáp.
- Lại ngụy biện nữa rồi!
Kỷ Ngọc Nhàn nở nụ cười, tiện đà hỏi:
- Tại sao lúc anh nhìn ả thì anh nhìn chân của ả trước mà không phải là mặt vậy?
- !@#!$%...
- Anh có bệnh thích chân sao?
Thiên Lộc Tử quýnh quáng, hận không thể nhảy ngay xuống giường chạy trốn. Hắn là người cổ đại nha, thích chân cũng là chuyện bình thường. Bây giờ bị một cô em người hiện đại nói toạc móng heo khiến hắn xấu hổ muốn chui vào lỗ nẻ mà trốn.
Vào lúc Thiên Lộc Tử vô cùng xấu hổ thì Kỷ Ngọc Nhàn đột nhiên bò dậy, dịu dàng thốt:
- Ngươi đừng ngồi dậy, cứ nằm úp như vậy đi!
Nói đoạn nàng đi tới tủ áo lấy một cái bọc rồi đi vào nhà vệ sinh. Lúc đi ra thì chân nàng đã được bọc lấy bằng một đôi vớ da người.
Kỷ Ngọc Nhàn lúc này đang vận đồ ngủ, váy áo chưa tới đầu gối lộ ra đôi chân thon dài khiến người khác nhìn đến ngừng thở. Nhẹ nhàng đi tới, tựa như yêu tinh biến hóa ra, cực kỳ dụ hoặc lòng người.
Từ lúc Kỷ Ngọc Nhàn từ phòng tắm đi ra, đôi mắt Thiên Lộc Tử đã trợn trừng, ánh mắt một giay cũng không dời khổi cặp chân của cô nàng.
Kỷ Ngọc Nhàn nhảy lên giường, đứng trước mặt Thiên Lộc Tử cười khanh khách bảo:
- Ngốc tử, có đẹp không?
Thiên Lộc Tử nuốt khan, đáp theo bản năng:
- Đẹp!
Kỷ Ngọc Nhàn cười một tiếng, đoạn ngồi xuống tựa vào thành giường, sau đó đem đầu của Thiên Lộc Tử gối lên đùi của mình.
Đến lúc này mà Thiên Lộc Tử còn không biết cô nàng muốn thõa mãn một chút dục vọng yêu chân của hắn thì hắn cũng không phải là Thiên Lộc Tử nữa rồi. Cho nên hắn liền đặt tay lên cặp đùi đẹp của Kỷ Ngọc Nhàn.
Cảm giác mịn màng co giãn truyền đến, Thiên Lộc Tử liền chìm sâu vào trong đó, nhè nhẹ vuốt ve.
- Đôi vớ này mua lúc trước sao?
Thiên Lộc Tử hỏi cho đã nghiện.
- Ừm.
Kỷ Ngọc Nhàn ậm ừ kỳ quái, nàng bị sờ có phản ứng rồi.
- Sao lúc bình thường ta không thấy cô mặc?
- Đi ra ngoài ta không mặc đâu, tôi chỉ mặc cho anh xem thôi!
Thiên Lộc Tử trong lòng chấn động, trong đầu không khỏi hô lớn câu: “Phụ nữ ăn diện vì người yêu”
Giờ khắc này hắn đã hiểu được tâm ý của nàng rồi. Được lọt vào mắt xanh một mỹ nữ thông tuệ như thế không khỏi khiến hắn sướng rơn.
Hai người trò chuyện tầm nửa tiếng, Kỷ Ngọc Nhàn cũng đã mệt, liền đi ngủ. Thiên Lộc Tử thoáng do dự một chút rồi liền chạy lên sân thượng, tranh thủ tu luyện một chút hòng hồi phục nhanh hơn.
Khí huyết mất đi khiến cả người tổn thất vô cùng, để càng lâu càng tổn hạn nhiều hơn.
- Thiên Lộc, tối nay anh đừng đi ra ngoài, nằm trên giường nghỉ ngơi đi, bên ngoài lạnh lắm!
Kỷ Ngọc Nhàn đau lòng bảo.
- Không được, phải đi ra ngoài!
Thiên Lộc Tử kiên trì đáp, chỉ có ông trời mới biết được trong lòng hắn bây giờ đang nghĩ gì.
Thời đại bây giờ linh khí quả thật quá mỏng rồi, bên trong phòng dường như không có một chút linh khí nào, hắn có nằm ở trong phòng cũng không có bao nhiêu tác dụng cả.
Sau một đêm tu luyện , Thiên Lộc Tử mới khôi phục chưa được một thành công lực, nguyên do bở linh khí phần lớn chuyển hóa thành huyết khí rồi. Mong khôi phục càng sớm càng tốt nên đến trời sáng hắn vẫn chưa muốn ngừng tu luyện.
Nam Như Hân và Miêu Nhạc Doanh cũng không đến quấy rầy,sau khi ăn xong bữa sáng cả hai liền đi lên công ty. Kỷ Ngọc Nhàn thì ở trong phòng đọc sách, cũng không quấy rầy hắn.
Đến ba giờ chiều, điện thoại di động vang lên thì Thiên Lộc Tử mới chịu ngưng tu luyện. Lúc này sắc mặt của hắn mới khởi sắc một chút, nguyên do là nguyên khí trong người khôi phục được một thành nữa.
Là Cao Phong gọi, hẹn hắn đi tới trường bắn ở Tây Giao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...