Dương Thành, đường số 13, một nam hai nữ bước xuống từ một chiếc tắc xi đỗ bên vệ đường, chính là Thiên Lộc Tử, Kỷ Ngọc Nhàn và Lăng Loạn. (Lăng Loạn chứ ko phải là Lăng Loàn nha, xin các quý huynh đệ đừng nhầm!)
Sỡ dĩ bọn họ tới đây chính là phải tìm cho ra người bạn của Lăng Loạn, nhờ hắn hỗ trợ làm trang web.
Bởi bên cạnh có đại lý đồng phục nên người lui kẻ tới tấp nập, vô cùng ồn ào.
Thiên Lộc Tử vừa xuống xe thấy tràng cảnh như vậy không khỏi nhíu mày, liền đi sát tới bên cạnh Kỷ Ngọc Nhàn.
Nơi này ngư long hỗn tạp, mấy kẻ trón trong bóng tối muốn gây bất lợi với Kỷ Ngọc Nhàn rất có thể chọn ở đây ra tay, Thiên Lộc Tử không thể không phòng được.
- Lăng Loạn, bằng hữu của ngươi thật sự ở gần đây sao?
-
Kỷ Ngọc Nhàn nhìn chung quanh hỏi.
- Ta tối qua đã gọi cho hắn, hắn ta bảo là sống ở đây, ta đã hỏi cặn kẽ đường đi rồi!
-
Lăng Loạn móc điện thoạn di dộng ra gọi.
"Không cần đâu, nếu ta đoán không lầm thì hắn đến rồi!" Thiên Lộc Tử dứt lời, ánh mắt liền ghim chặt vào con hẽm bên trái.
Lăng Loạn nhìn theo ánh mắt Thiên Lộc Tử thì phát hiện có một thanh niên mặc chiếc áo sơ mi, đầu đội nón đen đang từ từ đi tới nơi này.
- Tiêu Đằng Viễn, bên này!
-
Lăng Loạn giơ tay hô lớn.
- Thấy rồi! Ngươi vẫy tay ồn ào làm gì, người ta tưởng là ta thiếu tiền ngươi đấy!
-
Tiêu Đằng Viễn đi tới, bực bội đáp, ánh mắt vẫn không rời hai người Thiên Lộc Tử và Kỷ Ngọc Nhàn.
Vào lúc này thì Thiên Lộc Tử mới nhìn rõ được tướng mạo của Tiêu Đằng Viễn.
Một đầu tóc dài xốc xếch tùy ý phủ trể gương mặt, đôi môi cùng với sắc mặt có phần trắng bệch, đính lên trên đó là đôi mắt gấu mèo lâu lâu lại lóe lên tinh quang. Nhân tài vừa tới liền cuốn theo đó là một luồng mồ hôi thối hoắc, đương nhiên là đã lâu chưa tắm rửa.
- Lăng Loạn, ngươi là ý gì? Không lẽ ngươi không biết ta không thích gặp người lạ sao?
-
Tiêu Đằng Viễn chỉ Thiên Lộc Tử và Kỷ Ngọc Nhàn, bất mãn thốt.
- Sặc. . . Hắn là ông chủ Trương Thiên Lộc của ta, vị này là bằng hữu của hắn, Kỷ Ngọc Nhàn tiểu thư!
-
Lăng Loạn không hề để ý đến vẻ bất mãn của Tiêu Đằng Viễn, liền giới thiệu.
Tiêu Đằng Viễn cong môi, rất không vui vươn tay ra chào:
- Tiêu Đằng Viễn!
-
Kỷ Ngọc Nhàn cười nhẹ coi như đáp lễ, không có ý bắt tay với Tiêu Đằng Viễn. Nàng là một nữ hài tử bình thường, rất thích sạch sẽ, đương nhiên là sẽ không bắt tay với một tên hôi hám như gã rồi.
Ai biết tên lôi thôi này đi vệ sinh có rửa tay chưa, ngón tay không chừng còn đóng gỉ mũi nữa.
Thiên Lộc Tử ngược lại không ngại, vươn tay nắm lấy tay Tiêu Đằng Viễn đáp:
- Trương Thiên Lộc! Huynh đệ à, ta lần đầu tiên nhìn thấy thì đã biết rõ ngươi là ‘điểu ti’ rồi!
-
*Điểu ti: Điểu ti (hay còn gọi là điếu ti) nghĩa gốc chính là ‘âm mao’ ở phái nam. Khởi nguyên từ tháng 10 năm 2011 qua một bài chửi nhau của Lý Nghị cùng với ba ngôi sao bự trong làng giải trí. Ý nghĩa đại để là dùng để gọi các thanh niên ở nông thôn ra thành thị lập nghiệp để hi vọng đổi đời, nhưng ước mơ có nhà, có xe luôn ngoài tầm với.
Lời này vừa nói ra thì ba người ở hiện trường thiếu chút nữa là ngã ngồi lên trên đất. Kỷ Ngọc Nhàn thì thần sắc cổ quái, dù nàng thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng không hiểu tên Thiên Lộc Tử trên núi mới xuống kia sao lại biết từ đó chứ.
Thật ra Thiên Lộc Tử tìm được từ này trong bách khoa toàn thư. Hôm nay thấy hình tượng Tiêu Đằng Viễn cực kỳ giống với miêu tả trong đó nên mới nói ra.
Tiêu Đằng Viễn sau khi bất ngờ liền cười đáp:
- Ngươi là người thứ nhất trước mặt bảo ta là kẻ ‘điểu ti’ đó. Vô sự không đăng Tam bảo điện, nói đi, các ngươi tìm ta có chuyện gì?
-
Không nên hiểu lầm, trước nay sỡ dĩ không ai nói trước mặt Tiêu Đằng Viễn là ‘điểu ti’ không phải vì hắn dữ dằn mà không dám gọi. Mà người này căn bản giao thiệp rất ít, thanh niên này không chỉ là ‘điểu ti’ mà còn là một cực phẩm ‘trạch nam’ nữa.
*Trạch nam: chỉ những thanh niên chỉ dám quanh quẩn trong nhà để tự kỷ và ‘thẩm du’ cho qua ngày.
Không đợi Thiên Lộc Tử đáp lời thì Kỷ Ngọc Nhàn đã đáp lời:
- Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống từ từ nói chuyện nha!
-
- Okie, các ngươi đi theo ta!
-
Tiêu Đằng Viễn đáp lời, hắn khẽ liếc Kỷ Ngọc Nhàn một cái rồi quay người đi trước dẫn đường.
Ba người Thiên Lộc Tử sáu mắt nhìn nhau đoạn chầm chậm đi theo.
Tiêu Đằng Viễn dẫn ba người tới một tiệm KFC, hai người Kỷ Ngọc Nhàn và Lăng Loạn không khỏi sầm mặt. Đi bàn chuyện mà chọn một tiệm KFC thì Tiêu Đằng Viễn chính xác là một gã ‘điểu ti’ nghèo mạt riệp rồi.
- Này Tiêu Đằng Viễn, ngươi không lẽ muốn vào trong đó nói chuyện?
-
Lăng Loạn chỉ chỉ vào tiệm KFC, ngữ khí bất thiện hỏi.
- Đúng vậy, có vấn đề gì không?
-
Tiêu Đằng Viễn ngoảnh lại hỏi tỏ vẽ không hiểu, thần sắc có vẻ hơi bất mãn.
- Đương nhiên là có vấn đề rồi! Chúng ta gặp ngươi để bàn chuyện quan trọng đó, ngươi không tìm được một chỗ nào tươm tất hơn sao?
-
- Chỗ ngồi tươm tất? Ví dụ?
-
- Tỷ như nhà hàng, quán cà phê…
-
- Stop! Mấy chỗ đó ta không đi được?
-
- Vì sao?
-
- Những nhân viên ở đó sẽ đuổi ta ra bảo là ta hôi như vậy sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của người khác!
-
Lăng Loạn đã bó tay rồi, lòng thầm rên rỉ: “Người ta cũng làm đúng mà, gặp ta ta cũng đuổi”
Ba người cuối cùng cũng vào KFC, vừa mới vào liền có không ít người bịt mũi nhíu mày, còn có không ít kẻ mắng to thành tiếng.
Động tĩnh mỗi lúc một lớn, một hồi liền có một nữ phục vụ tiến đến nói:
- Kính thưa quý khách, chúng tôi đã chuẩn bị phòng VIP dành cho quý khách, quý khách vào đó dùng bữa được không?
-
KFC có phòng VIP lúc nào vậy? Kỷ Ngọc Nhàn và Lăng Loạn hai nàng nhìn nhau không khỏi ngạc nhiên.
Tiêu Đằng Viễn tựa hồ đã sớm biết sẽ phát sinh như vậy, liền gật gật đầu đáp ứng.
Dưới sự dẫn dắt của nàng phục vụ xinh đẹp, Bốn người tiến vào phòng VIP. Nhìn xung quanh thì rốt cuộc bọn họ cũng biết tình cảnh của mình như thế nào rồi.
Cái gọi là phòng VIP kỳ thật là phòng dành cho nhân viên nghĩ tạm được kê thêm một bộ bàn.
KFC ý định rất rõ, một mặt không muốn đuổi Tiêu Đằng Viễn ra khỏi cửa, một mặt lại không muốn hắn ngồi ở đại sảnh nên cô nhân viên phục vụ xinh đẹp kia còn nhiệt tình viết gọi món rồi bảo là sẽ mang vào sau.
KFC viết món gọi, tới nay sợ là lần đầu tiên nha.
- Đằng Viễn à, ba ngày ngươi chưa tắm sao?
-
Lăng Loạn vừa hỏi thăm vừa móc chai nước hoa trong túi xách phun bốn phía rào rào.
- Mấy ngày này cơ hồ ngày nào cũng phải dọn nhà, tầm nửa tháng rồi chưa tắm, chắc cũng hơi lâu rồi!
-
Tiêu Đằng Viễn vẫn không ngượng mồm đáp:
- Tìm ta có chuyện gì thì nói đi!
-
Lăng Loạn toan muốn nói đã bị Thiên Lộc Tử cắt ngang:
- Nghe nói ngươi là cao thủ máy tính và internet, ta nghĩ mời ngươi hỗ trợ viết một trang web, hơn nữa làm tổng phụ trách an ninh cho nó.
-
- Không làm!
-
Tiêu Đằng Viễn quả quyết cự tuyệt.
- Thù lao chúng ta trả rất cao.
-
- Không bàn nữa, cái này cũng không quan hệ tới thù lao mà là mấy việc ấy làm rất chán, ta không muốn làm. Không phải ta nói xạo, nếu như ta muốn làm việc đó thì ta tùy tiện tìm là tìm được.
-
Cuồng! Rất cuồng và tự phụ. Người không có tài năng thực sự không thể nói một câu vô cùng cuồng và tự phụ tự nhiên như vậy.
- Đằng Viễn, ngươi có thể nghĩ lại không?
-
Lăng Loạn mở lời khuyên nhủ:
- Ngươi bây giờ mỗi ngày làm Hacker đánh trang web người ta, lúc nào cũng phải dời nhà chạy, không lẽ đây là cuộc sống mà ngươi muốn sao?
-
Tiêu Đằng Viễn khóe mắt khẽ nheo lại, vẫn không đáp, tay thì không ngừng nhét cánh gà vào miệng. Kỷ Ngọc Nhàn bên cạnh nhìn ra được, trên mặt dường như có điều gì suy nghĩ.
- Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, cũng đã đến tuổi lập gia đình, Chẳng lẽ ngươi muốn như vậy cả đời sao?
-
Lăng Loạn lại khuyên tiếp.
- Đừng nói nữa, ta sẽ không đáp ứng đâu!
-
Tiêu Đằng Viễn rống một câu đoạn cầm một ly cocacola lớn dốc vào miệng, sau đó đứng lên toan đi ra.
- Chờ một chút!
-
Kỷ Ngọc Nhàn chưa hé môi bỗng dưng mở miệng thốt.
Tiêu Đằng Viễn dừng lại nhưng vẫn không quay đầu.
- Ngươi làm hacker đánh trang web người khác chắc là muốn tìm cảm giác thành tựu ở đó phải không?
-
Kỷ Ngọc Nhàn khoan thai hỏi.
Tiêu Đằng Viễn toàn thân chấn động, gấp gáp đáp:
- Ta không biết ngươi đang nói gì, ta khuyên ngươi đừng ình là tài giỏi nữa, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi cho rằng ngươi có thể xem thấu một người sao?
-
- Nếu không phải thì ngươi kêu la cái gì?
-
Tiêu Đằng Viễn trầm mặc, trong lòng của hắn khiếp sợ nhưng đồng thời cũng có vị đắng chát. Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận nhưng Kỷ Ngọc Nhàn nói không sai.
Hắn từ đã thích máy tính, cùng máy tính làm bạn, học tập tri thức từ máy tính.
Các ngôn ngữ lập trính, viết web và an ninh, sửa phần cứng cùng với internet, tường lửa,… hắn vào lúc mười lăm tuổi đã học xong.
Vì vậy hắn cảm thấy không có ý nghĩa rồi, cho đến một hôm có một hacker hàng đầu thế giới tìm đến hắn. Đi theo tên Hacker kia, hắn học làm thế nào để đánh trang web của người khác, vượt tường lửa cùng với làm thể nào để ăn cắp dữ liệu của người ta.
Trong quá trình công kích, người này đánh người kia thủ, hắn tìm được cảm giác thành tựu như trong lúc học tập. Hắn thích cảm giác sau khi đánh sập tường lửa của người khác, sau đó lại hãm sâu vào nó không thể thoát khỏi. Một ngày không cảm nhận được niềm vui đó, hắn dường như phát điên, vạn vật như sụp đổ.
Nói một cách khác, hắn là một người thích thỏa mãn về tinh thần. Đối với vật chất bên ngoài không có hứng thú, chỉ cần không đói chết là được.
Như vậy cũng tốt hơn so với mấy con nghiện game online, tốn bạc nghìn bạc vạn chỉ để mình đứng top, dùng cái này thỏa mãn nhu cầu của mình.
Nụ cười xinh đẹp của Kỷ Ngọc Nhàn càng lúc càng sáng, nhìn phản ứng của Tiêu Đằng Viễn thì nàng biết mình đã đúng.
- Ngồi xuống, chúng ta bàn lại nhé?
-
Kỷ Ngọc Nhàn thốt.
- Không cần!
-
Tiêu Đằng Viễn nhíu mày đáp, nữ nhân kia có con mắt không khỏi khiến tim hắn băng giá, hắn hận không thể lập tức rời khỏi đây.
- Nếu như chúng ta có thể cho ngươi cảm giác thành tựu hơn, ngươi còn có thể sống an ổn, không cần chạy đông trốn tây thì thế nào?
-
Kỷ Ngọc Nhàn cứng rắn đáp, Tiêu Đằng Viễn liền đột nhiên quay ngoắt, hỏi dồn:
- Ngươi nói thật?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...