Trình Cao Viễn cùng mấy tên giáo quan nhìn thấy lãnh đạo của mình bị đánh thành tàn phế, hai người khẩn trương lao đến, hai người khác thì nhặt súng lên. Không thể không nói, bọn hắn thân là quân nhân, trong lúc nguy cấp vẫn có thể phối hợp chặt chẽ.
- Nếu như các người không muốn hắn chết, tôi khuyên các người không nên lộn xộn.
Chân của Thiên Lộc Tử vẫn còn giẫm trên mặt của Phùng Hổ, giọng nói rất bình tĩnh.
Tuy rằng hắn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang thấp thỏm, ám kình của hắn đã cạn kiệt, không thể ngăn đạn một lần nữa. Nếu bọn người Trình Cao Viễn không để ý đến Phùng Hổ mà nổ súng, vậy hắn sẽ xong đời.
Đáng được ăn mừng chính là, bọn người Trình Cao Viễn bất động, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Trình giáo quan, phiền ông nhặt bốn khẩu súng ném tới cho tôi, không được giở trò.
Thiên Lộc Tử nói.
Trình Cao Viễn thở dài, hắn biết nếu làm như vậy sẽ ném đi mặt mũi quân nhân, về sau khó lăn lộn tại quân giới. Nhưng đối mặt với tình huống trước mắt, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Nhặt bốn khẩu súng lên, Trình Cao Viễn thiếu chút nữa liền muốn nã cho Thiên Lộc Tử mấy phát, nhưng nghĩ tới thủ đoạn quỷ dị thần thông của Thiên Lộc Tử, hắn lại buông tha.
Mang bốn khẩu súng ném đến dưới chân Thiên Lộc Tử, Trình Cao Viễn nói:
- Hiện tại cậu có thể thả người rồi chứ.
- Đương nhiên có thể!
Thiên Lộc Tử một cước đá Phùng Hổ qua cho Trình Cao Viễn, ngồi xổm xuống nhặt bốn khẩu súng lên.
- Thủ trưởng!
Trình Cao Viễn ôm lấy Phùng Hổ lúc này tay chân đều đã gãy.
- Thằng nhóc, mày sẽ trả giá rất đắt cho những gì mày làm ngày hôm nay.
Phùng Hổ cũng là cọng rơm hơi cứng, dưới tình huống tay chân bị đánh gãy vẫn dám mở miệng uy hiếp.
Thiên Lộc Tử không thèm để ý nói:
- Tôi chờ ông đến trả thù.
Phùng Hổ híp mắt, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Thiên Lộc Tử thật lâu, sau đó quay sang nói với Trình Cao Viễn:
- Thu đội, toàn bộ trở về.
Trình Cao Viễn sững sờ:
- Vậy còn huấn luyện quân sự. . . .
- Huấn cái rắm, trở về!
Phùng Hổ dẫn người rời đi, hoặc là nói hắn được người khiêng đi.
Bên ngoài Dương Đại, một chiếc BMW mui trần dừng lại, ngồi trên xe là một đại hán, chính là Cao Phong. Lúc này, hắn vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm vào cửa Dương Đại, tựa hồ đang đợi cái gì.
Một lát sau, có ba chiếc Hummer quân dụng từ Dương Đại chạy ra. Cao Phong vứt điếu thuốc, sau đó nhảy xuống xe, cản ba chiếc Hummer kia lại.
- Ông là ai? Tại sao cản đường chúng tôi?
Trình Cao Viễn khách khí hỏi.
Tại trên người đại hán trước mặt, hắn cảm nhận được khí tức khiến người sợ hãi, còn có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
- Tôi là ai không trọng yếu, tiểu đội này do ông phụ trách?
Cao Phong hỏi.
- Không phải.
- Vậy gọi người có quyền định đoạt ra nói chuyện.
Đây là trần truồng, trắng trợn miệt thị, nếu là bình thường, Trình Cao Viễn sớm đã nổi đóa. Bản thân là một người lính, hắn rất có ngạo khí. Thế nhưng mà khi đối mặt với Cao Phong, hắn không sinh nổi một tia ngạo khí.
- Người nào cản đường?
Phùng Hổ đang ngồi trong chiếc Hummer thứ hai nói vọng ra.
- Ông là ai?
Cao Phong vừa bước đến vừa hỏi.
- Tôi là tiểu đội trưởng.
Phùng Hổ cũng phát hiện ra Cao Phong không phải người bình thường, mặt không biến sắc trả lời.
- Tôi yêu cầu ông từ nay về sau không được làm phiền Trương Thiên Lộc nữa!
- Không có khả năng! Tôi dựa vào cái gì phải nghe ông chứ?
Trong mắt của Cao Phong sát cơ chợt lóe lên. Hắn lục trên người một lúc mới móc ra một tấm huy chương cũ kỹ.
Người khác không biết chiếc huy chương kia tượng trưng cho cái gì, nhưng một quân nhân như Phùng Hổ làm sao lại không biết, đó là một chiếc huy chương chỉ có thành viên Long Nha đã xuất ngũ mới có.
Người có huy chương này, xét trên khía cạnh nào đó, còn khủng bố hơn thành viên Long Nha đang còn hoạt động.
- Ngài là thành viên của Long Nha?
Bởi vì khiếp sợ, Phùng Hổ nói chuyện đều có chút cà lăm rồi.
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ... từ nay về sau ông không được làm phiền Trương Thiên Lộc. Nếu không hậu quả ông tự hiểu.
Cao Phong nói xong, không cần để ý tới Phùng Hổ có đáp ứng hay không, nhanh chóng trở lại xe của mình.
Phùng Hổ sắc mặt biến đổi bất định, thời điểm này hắn mới nhận ra chính mình đã đá trúng khối sắt rồi. Hắn vốn còn có ý định sau khi trở về nghĩ biện pháp giết chết Thiên Lộc Tử, nhưng chuyện này lại liên quan đến Long Nha, hắn chỉ có thể bỏ ý niệm này đi.
Bên trong Dương Đại, mọi việc đã được giải quyết, Nhậm Thư Hoài do dự một chút, đi đến bên cạnh Thiên Lộc Tử, hắn muốn nói đôi câu nhưng lại không biết từ đâu.
Học sinh đánh giáo quan bỏ chạy, đối với chuyện này, Nhậm Hoài Viễn cũng có chút nhức đầu, không, phải nói là vô cùng nhức đầu.
Chuyện xấu như thế này hết lần này tới lần khác lại phát sinh trong Dương Đại. Động tĩnh lớn như vậy, đánh người của quân đội, ai biết ngày sau sẽ kéo theo chuyện gì.
Hơn nữa, nếu người gây chuyện là một học sinh khác, trực tiếp đuổi học là xong. Nhưng Thiên Lộc Tử lại là do cấp trên an bài, há có thể nói đuổi liền đuổi.
- Hiệu trưởng ông không cần nói gì hết, tôi biết ông muốn nói gì. Tôi sẽ ghánh hết trách nhiệm, sẽ không liên lụy đến Dương Đại đâu.
Trong lúc nói chuyện, Thiên Lộc Tử tiếp nhận Kỷ Ngọc Nhàn đang hôn mê từ hotgirl, ngón tay điểm nhẹ lên người nàng, Kỷ Ngọc Nhàn ngay lập tức tỉnh lại.
- Không được!
Vừa mới tỉnh lại Kỷ Ngọc Nhàn liền la lên, trí nhớ của nàng còn dừng lại tại thời điểm Thiên Lộc Tử bị bốn khẩu súng nhắm vào.
- Là tôi, không cần hoảng hốt, đã không sao rồi.
Thiên Lộc Tử nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Kỷ Ngọc Nhàn.
Thấy Thiên Lộc Tử không có việc gì, Kỷ Ngọc Nhàn bình tĩnh lại, nhìn bốn phía không thấy bất kỳ một giáo quan nào, nàng không khỏi hoài nghi:
- Bọn họ rời đi rồi sao?
- Đi rồi.
Thiên Lộc Tử gật đầu nói:
- Chúng ta cũng đi thôi, đến bệnh viện thăm lão đại cùng lão nhị, huấn luyện quân sự đã xong rồi.
Còn có một câu Thiên Lộc Tử không nói ra: Giáo quan chạy mất rồi, còn huấn luyện quân sự cái rắm.
- Được!
Kỷ Ngọc Nhàn nhu thuận gật đầu đi theo Thiên Lộc Tử.
Hai người còn chưa đi được vài bước, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Thiên Lộc Tử lấy điện thoại ra nhìn, là Trần Cương điện báo. Vì thế, tâm của hắn trầm xuống, chẳng lẽ lão đại, lão nhị đã xảy ra chuyện?
- Lão tứ, có phải lão đại, lão nhị đã xảy ra chuyện rồi không?
Thiên Lộc Tử khẩn trương hỏi.
- Không có việc gì, truyền máu kịp thời, vừa mới tỉnh lại, ta đây chẳng phải gọi điện báo tin cho ngươi sao?
- Không có việc gì là được, vết thương của ngươi cũng nên băng bó lại, ta cùng Ngọc Nhàn đang trên đường đến đó.
- Đợi một chút, lão đại muốn nói với ngươi vài lời.
- Lão tam.
Giọng Hàn Phong có chút yếu ớt.
Thiên Lộc Tử mỉm cười nói:
- Lão đại, ngươi cùng lão nhị cũng quá cặn bã à nha, để mình bị đánh thảm thương như thế.
Kỷ Ngọc Nhàn đang đứng bên cạnh nghe thấy thế hai mắt trợn trắng, nam nhân biểu đạt tình cảm quả nhiên rất giống động vật. Rõ ràng muốn hỏi là người nào ra tay, nhưng lời nói ra, hương vị lại thay đổi hoàn toàn.
Điện thoại bên kia trầm mặc, hiển nhiên Hàn Phong cũng đánh hơi được ý tứ trong lời nói của Thiên Lộc Tử.
Một lúc sau, Hàn Phong mới lên tiếng:
- Việc này không thể tránh khỏi, công phu của mình không tới nơi tới chốn, hơn nữa bọn hắn nhiều người.
- Nhiều người? Bao nhiêu người?
- Hơn hai mươi người, ta cũng không chắc chắn.
- Lai lịch bọn hắn?
- Cũng là sinh viên Dương Đại, tuy nhiên không phải là sinh viên năm nhất.
- Kể sơ chuyện đã xảy ra.
- Được rồi. . . .
Nghe Hàn Phong kể lại, nụ cười trên môi Thiên Lộc Tử dần dần biến mất, sắc mặt càng lúc càng lạnh như băng.
Kỷ Ngọc Nhàn tinh tường, Thiên Lộc Tử đã thực sự nổi giận rồi.
Cúp điện thoại, biết được Hàn Phong Hàn Vũ không có nguy hiểm đến tánh mạng, Thiên Lộc Tử không vội đến bệnh viện, bởi vì hắn còn có chuyện muốn làm.
- Ngọc Nhàn, biết câu lạc bộ Taekwondo ở chỗ nào chứ?
Thiên Lộc Tử hỏi.
- Tôi không biết.
Kỷ Ngọc Nhàn lắc đầu, sau đó tựa như nhớ tới việc gì:
- Có thể Trần Nhu biết.
Vừa nói nàng vừa lấy điện thoại ra gọi cho Trần Nhu.
Không lâu sau, Trần Nhu cùng Âu Dương Anh Tử và Lý Hân Nhiên đều đến.
- Ngọc Nhàn à, nghe nói Thiên Lộc Tử nhà cậu lại một lần oanh động sự nghiệp ah.
Trần Nhu vừa tới, ánh mắt liền nhắm vào Thiên Lộc Tử.
- Mọi người đều biết rồi à?
Kỷ Ngọc Nhàn có chút kỳ quái, bởi vì nam sinh cùng nữ sinh được huấn luyện riêng, Trần Nhu không biết việc này mới đúng.
- Tất cả giáo quan đều đi rồi, chuyện này đã sớm lan truyền, muốn không biết còn khó hơn lên trời.
Âu Dương Anh Tử tiếp lời.
- Đúng đấy, có thể đuổi giáo quan đi, Thiên Lộc Tử là người đầu tiên.
Lý Hân Nhiên cũng xen vào:
- Như vậy cũng tốt, miễn cho chúng ta mệt chết.
Kỷ Ngọc Nhàn liền tỉnh ngộ, thiên hạ hôm nay, chỉ trong một cái hít thở tin tức đã truyền khắp toàn bộ địa cầu. Ba cô nàng lưu manh cùng phòng lại rất tinh quái, biết chuyện cũng không có gì phải ngạc nhiên.
- Trong điện thoại đã nói rồi, cậu dẫn bọn tôi đến câu lạc bộ Taekwondo nhé.
Kỷ Ngọc Nhàn nhìn Thiên Lộc Tử rồi nói với Trần Nhu.
- Cậu muốn học Taekwondo?
Trần Nhu hơi sửng sốt, sau đó khuyên nhủ:
- Thiên Lộc Tử nhà cậu công phu rất cao, cậu học hắn là được, còn học Taekwondo làm gì?
Tuy rằng Trần Nhu chưa từng thấy Thiên Lộc Tử ra tay, nhưng có thể đánh giáo quan bỏ chạy, thân thủ đương nhiên không kém.
- Đúng đấy, hai người có thể so tài trên giường nha.
Âu Dương Anh Tử cùng Lý Hân Nhiên cười xấu xa nói.
Kỷ Ngọc Nhàn khuôn mặt đỏ bừng, nàng khẽ liếc Thiên Lộc Tử, sau đó giận dữ nói:
- Ba người lẳng lơ các cậu ngứa ngáy rồi đúng không? Mau dẫn bộn tôi đến câu lạc bộ Taekwondo..., có việc đây này.
- Có việc? Chẳng lẽ là muốn giải quyết sinh lý? Tôi nói hai người muốn giải quyết thì cứ giải quyết nha, vì sao là phải đến câu lạc bộ Taekwondo để giải quyết.
Tuy miệng nói vậy nhưng Trần Nhu ngay lập tức dẫn đường, một hàng người hướng câu lạc bộ Taekwondo đi tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...