Phùng Hổ chính là người phụ trách huấn luyện quân sự lần này, hắn dựa vào thực lực của mình leo lên. Đối với chính mình tàn nhẫn, đối với địch nhân cũng tàn nhẫn, nhưng hắn cũng rất bênh vực cấp dưới.
Cảm nhận được trên người của Phùng Hổ phát ra sát khí cùng nộ khí, Thiên Lộc Tử biết rõ hôm nay không giải thích rõ ràng, chính mình sẽ không đi được.
Vì vậy hắn phân phó Trần Cương:
- Lão tứ, ngươi theo xe đến bệnh viện, lão đại, lão nhị có chuyện gì, lập tức gọi điện thoại cho ta.
Thiên Lộc Tử sợ làm trễ nãi việc trị liệu của Hàn Phong, Hàn Vũ, dứt khoát để Trần Cương lên xe. Hắn không để cho Kỷ Ngọc Nhàn cùng đi, bởi vì sợ trên đường nàng sẽ gặp bất trắc.
- Ok!
Trần Cương cũng không chậm trễ, lên xe cứu thương rời đi. Hắn không hề lo lắng cho Thiên Lộc Tử, bởi vì hắn đã được thấy qua thân thủ của Thiên Lộc Tử và cũng nhận ra Phùng Hổ không phải là đối thủ của Thiên Lộc Tử.
Nhìn theo xe cứu thương cho đến khi khuất bóng, Thiên Lộc Tử quay sang nói với Phùng Hổ:
- Phùng Hổ giáo quan phải không? Người là do tôi đánh, ông muốn thế nào?
Điên cuồng! Thật quá ngông cuồng! Người này chính là phiên bản hiện đại của Cuồng Thần. Đối mặt một người sĩ quan, lại còn dám nói ra như vậy, người này hoặc là bị bệnh, hoặc là đầu óc bã đậu CMNR.
Đương nhiên, sinh viên đại học năm nhất ở đây thì không cho là như vậy, bởi vì bọn họ tận mắt nhìn thấy được một màn rung động, Thiên Lộc Tử một cước đạp bay Lục Quân Tập.
Từ lúc lên chức sĩ quan tới giờ, Phùng Hổ đúng là chưa từng thấy có người dám ngông cuồng ở trước mặt hắn, hôm nay là lần đầu tiên gặp phải.
Đánh người của ta, còn dám khua môi múa mép ở trước mặt ta! Phùng Hổ vô cùng tức giận, khóe mắt co rúm, âm tàn nói:
- Thằng nhóc, tôi biết rõ cậu có chút bản lãnh, nhưng cậu không nên đụng đến người của tôi. Cổ thụ trong rừng vẫn bị gió thổi bật rễ, đạo lý này chẳng lẽ cậu không hiểu sao?
- Hiện tại bần đạo không rảnh nói chuyện đạo lý với ông, nếu ông muốn lấy lại danh dự, cũng không cần lải nhải cả ngày như một mụ đàn bà, phóng ngựa tới là được!
Bởi vì Hàn Phong, Hàn Vũ đang bị thương, tâm trạng của Thiên Lộc Tử thật sự không được tốt, hoặc là nói phi thường không tốt, hắn hiện tại thầm nghĩ nếu tìm ra hung thủ, hắn ngay lập tức đem kẻ đó băm thành tám khúc.
- Tự tìm cái chết! Hôm nay tôi không giáo huấn cậu, chẳng phải có lỗi với anhem của tôi sao?
Phùng Hổ nói xong, nắm tay muốn xông lại.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói già nua:
- Không được động thủ.
Sắp được xem trò hay, lại đột nhiên có người nhảy ra ngăn trở, việc này giống như đang ò í e với người tình trên giường lại có người gõ cửa, rất là khó chịu.
Phùng Hổ cùng Thiên Lộc Tử đồng thời nhìn sang, phát hiện người vừa lên tiếng chính là hiệu trưởng của Dương Đại, Nhậm Thư Hoài, đi theo hắn chính là cô cháu gái hotgirl.
Phía sau còn có một đám quản lý Dương Đại, Chương Chính Huyền cũng có mặt. Một hàng người trùng trùng điệp điệp, trông rất uy phong.
Nhưng khi nhìn kỹ lại, kỳ thật cũng không uy phong chút nào. Một đám quản lý Dương Đại kia, hoặc là tóc trắng xóa, hoặc là bụng phệ, đúng tiêu chuẩn già nua yếu ớt.
-Nhậm hiệu trưởng, ông có ý gì? Muốn hòa giải sao?
Phùng Hổ bất thiện nói.
- Việc này...
Nhậm Thư Hoài cảm thấy đau đầu, Phùng Hổ ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề khiến hắn không biết trả lời như thế nào cho phải.
Đắn đo một lúc lâu, hắn mới nói tiếp:
- Trương Thiên Lộc chẳng qua chỉ là một học sinh mà thôi, ông cũng không cần hơn thua với hắn a.
- Học sinh thì đã sao? Cho dù hắn có là ai, hắn đánh huynh đệ của tôi chính là hắn không đúng, chuyện này ông không cần xen vào, hôm nay tôi phải giáo huấn cho hắn biết thế nào là trời cao đất rộng.
Phùng Hổ chỉ vào Thiên Lộc Tử quát.
Đến lúc này, Nhậm Thư Hoài biết rõ sự việc đã không thể cứu vãn, vì vậy hắn đành phải lui qua một bên xem kịch vui. Kết quả như vậy không ngoài dự liệu của hắn, hắn lên tiếng khuyên can, chẳng qua là làm bộ mà thôi.
Rống xong, Phùng Hổ động thủ trước, hai chân nhanh chóng luân chuyển, nhìn thân thể hắn cục mịch nhưng lại vô cùng linh hoạt, nháy mắt đã đến trước người của Thiên Lộc Tử, đánh ra một quyền.
Cùng là Quân Thể Quyền, Phùng Hổ xuất ra lại mạnh mẽ hơn Trình Cao Viễn rất nhiều. Cái này không quan hệ lực lượng, mà là do khí thế của người thi triển.
Lần này Thiên Lộc Tử không dùng Thái Cực để đối địch, bởi vì hắn đang lo lắng cho Hàn Phong, Hàn Vũ. Tâm không thể yên bình, căn bản không cách nào phát huy hết tinh túy của Thái Cực.
Tay trái vận chuyển ám kình, Thiên Lộc Tử cũng đánh ra một quyền.
- Răng rắc!
Hai quyền chạm nhau, vừa chạm vào liền tách ra.
Thiên Lộc Tử bình yên vô sự, nắm đấm của Phùng Hổ thì không cách nào nắm chặt, năm ngón tay vô lực buông thỏng. Hiển nhiên, toàn bộ ngón tay của hắn đã bị gãy.
Phùng Hổ kinh hãi, cũng không màng tới đau đớn kịch liệt, lách mình nhanh chóng thối lui. Đến lúc này hắn mới biết được thằng nhóc trước mặt vô cùng khó đối phó.
Phùng Hổ nhanh chóng thối lui, Thiên Lộc Tử cười lạnh, không có ý buông tha, chân đạp mặt đất lấy lực, nâng cao chân đạp vào mặt Phùng Hổ.
Một cước này nếu như đạp trúng, chỉ sợ từ nay về sau Phùng Hổ không thể ngẩng đầu làm người rồi.
Theo phản xạ, Phùng Hổ đưa hai tay lên che mặt, ý đồ ngăn cản một cước của Thiên Lộc Tử.
- Răng rắc!
Thanh âm giống như lúc trước vang lên, nhưng lần này lại càng vang dội. Một cước này của Thiên Lộc Tử đã đạp nát hai tay của Phùng Hổ.
Lực đạp mạnh đến nỗi, hai tay của Phùng Hổ còn đánh vào trên mũi của mình, máu mũi tuôn ra như suối. Cả người liên tục thối lui, lui hơn 10m mới dừng lại được.
- Thủ trưởng!
Bốn tên giáo quan nhao nhao vây lại, đem Phùng Hổ đang té trên mặt đất đỡ dậy.
Lúc này trông Phùng Hổ vô cùng chật vật, quân trang dính đầy bụi đất, hai tay vô lực rủ xuống, cái mũi vẫn còn điên cuồng phun máu tươi.
- Lên, vây hắn lại cho ta, dùng súng!
Phùng Hổ đã bị phẫn nộ che mất lý trí, hắn hiện tại chỉ muốn giết chết Thiên Lộc Tử.
- Thủ trưởng, không thể làm vậy!
Phùng Hổ điên cuồng, không có nghĩa là Trình Cao Viễn cùng ba tên giáo quan còn lại cũng điên cuồng. Bọn hắn mặc dù là quân nhân, nhưng cũng không thể tùy tiện rút súng bắn người, nếu không sẽ bị ra tòa án quân sự.
- Thế nào? Các người muốn làm phản phải không? Đây là mệnh lệnh!
Hai mắt Phùng Hổ đỏ bừng, dốc hết sức hét lớn.
Quân nhân phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, Phùng Hổ đã hạ lệnh, bọn người Trình Cao Viễn tuy rằng lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể đồng loạt rút súng, đồng thời bao vây Thiên Lộc Tử lại. Còn việc có bị ra tòa án quân sự hay không thì để hậu xét.
Bị bốn khẩu súng ngắn nhắm vào, sắc mặt của Thiên Lộc Tử không hề thay đổi, hắn nheo mắt lại, giống như không thèm quan tâm .
Thiên Lộc Tử có thể giữ tỉnh táo, người khác thì không thể. Khuôn mặt của Kỷ Ngọc Nhàn trắng bệch, thân thể mềm mại run rẩy muốn bổ nhào qua, nàng không muốn nhìn thấy hắn chết.
Nhưng mà đã có người nhanh hơn nàng một bước, cháu gái hotgirl của Nhậm Thư Hoài đã xuất thủ, nàng chém vào gáy của Kỷ Ngọc Nhàn. Thân thể yếu đuối của Kỷ Ngọc Nhàn ngã vào trong ngực của hotgirl.
Toàn bộ học sinh đang đứng xem bị giật mình, khẩn trương quay người chạy đi, sợ mình bị đạn lạc bắn chết.
Toàn bộ quản lý của Dương Đại đều biến sắc. Ah, cũng có một người ngoại lệ, đó chính là Chương Chính Huyền, hắn hận Thiên Lộc Tử sao không lập tức chết đi, lúc này đang cười âm hiểm.
- Phùng thủ trưởng, ông muốn làm gì, Thiên Lộc chỉ là một học sinh. Ông lại cho thuộc hạ rút súng, chẳng lẽ ông không sợ bị ra tòa án quân sự sao?
Sự tình đã vượt ra khỏi dự kiến của Nhậm Thư Hoài, hắn đành phải đem toà án quân sự ra để dọa Phùng Hổ. Đáng tiếc hắn vẫn còn xem thường mức độ điên cuồng của Phùng Hổ.
- Coi như có ra tòa án quân sự, đó cũng là việc sau này, hôm nay tôi phải giết thằng nhóc này.
Phùng Hổ sắc mặt dữ tợn, lúc này hắn chính là một kẻ điên chính hiệu.
- Trương Thiên Lộc, cậu mau chạy đi!
Nhậm Thư Hoài cũng gấp, hướng về phía Thiên Lộc Tử hét lớn.
Nào ngờ, Thiên Lộc Tử tựa hồ không có nghe thấy gì, hai chân xoạc ra theo thế trung bình tấn, hai tay vươn về trước, bày ra chiêu mở đầu của Thái Cực.
Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn tay không đỡ đạn? Em bé đáng thương, hắn đã sợ đến choáng váng CMNR.
Trình Cao Viễn vô cùng kinh ngạc, hắn không cho rằng Thiên Lộc Tử là kẻ ngốc. Nếu như không phải là sợ đến choáng váng, vậy hắn đang làm gì? Chẳng lẽ?...
- Nổ súng!
Phùng Hổ cười gằn hạ lệnh.
- Pằng pằng pằng! ! !
Tiếng súng vang lên không ngớt, Thiên Lộc Tử cũng động, hai tay biến thành chưởng. Miệng hét lớn:
- Bát Quái Lục Tứ Chưởng, một chưởng, hai chưởng, bốn chưởng, tám chưởng...
Bên ngoài nhìn vào, tự như Thiên Lộc Tử mọc ra rất nhiều tay, khiến người nhớ tới Hàng Long Thập Bát Chưởng của Hồng Thất Công. Một chưởng đỡ một viên đạn, không viên đạn nào có thể đụng tới thân thể của hắn.
Sau khi dứt tiếng súng, toàn trường yên tĩnh, có người ngốc trệ, có người dùng tay dụi mắt, cũng có người véo bắp đùi của mình. Tuy rằng phản ứng mỗi người là khác nhau, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn giống nhau, đều cảm thấy việc vừa xảy ra không phải là sự thật.
Trong lúc mọi người còn đang đờ đẫn, Thiên Lộc Tử cũng không có nhàn rỗi. Vừa rồi sử dụng Bát Quái Lục Tứ Chưởng, ám kình của hắn đã tiêu hao sạch rồi. Nếu lại bị xạ kích một lần nữa, hắn sẽ biến thành tổ ong vò vẽ.
Xuất ra Thái Cực Bộ, Thiên Lộc Tử đá bay toàn bộ súng của bọn hắn. Làm những việc này xong, hắn không dừng lại một khắc, rất nhanh vọt tới bên người Phùng Hổ.
- Bịch!
Thiên Lộc Tử đem Phùng Hổ giẫm nát dưới chân, lực rất mạnh, ngay cả mặt đất cũng bị lõm xuống.
- Ah!
Phùng Hổ bị đạp gãy hai cái xương sườn, nhịn không được mà la lên:
- Khốn khiếp, tao sẽ không bỏ qua ày, mày có gan thì giết tao đi.
Phùng Hổ vẫn còn xem thường ngố rừng Thiên Lộc Tử, cho rằng hắn không dám giết người.
Thiên Lộc Tử không có trả lời, hắn dùng hành động nói chuyện, hai chân giẫm nát hai đùi của Phùng Hổ.
- Răng rắc răng rắc!
Tiếng gãy xương giòn tan vang lên, hai chân của Phùng Hổ đã bị đạp gãy, hắn ôm chân lăn lộn trên mặt đất, kêu la liên tục như quỷ tru.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...