Tối hôm đó, Thiên Lộc Tử ở lại Kỷ gia, đương nhiên đây là ý tứ của phu nhân Lưu Phượng Thúy. Sau khi biết được mạng của mình là do Thiên Lộc Tử cứu về, nàng một mực bắt Thiên Lộc Tử lưu lại, bảo là muốn lưu hắn lại dùng bữa cơm, báo đáp ân cứu mạng.
Đối với chuyện này, Kỷ Ngọc Nhàn không có ý kiến, tuy rằng lần đầu gặp mặt giữa nàng và Thiên Lộc Tử không có gì gọi là vui vẻ, nhưng nàng vẫn rất cảm kích hắn, vì hắn đã cứu được mẹ nàng.
Hơn nữa, khi phát hiện được trên người Thiên Lộc Tử tràn ngập thần bí, lòng hiếu kỳ của nàng bị hấp dẫn, tự đáy lòng vẫn có chút hy vọng hắn sẽ ở lại.
Có người đã từng nói: Nữ nhân một khi đã sinh lòng hiếu kỳ với một nam nhân thì coi như đời em đã xác cmn định là xong rồi!
Còn Kỷ Trường Thiên, tuy rằng không thật sự tình nguyện, nhưng lại sợ sư tử Hà Đông trong nhà nên chỉ có thể giả vờ im lặng. Không thể phản đối thì ta trầm mặc, đây cũng là một cách kháng nghị a.
Bởi vì có mặt ‘cao nhân’ khách quý Thiên Lộc Tử nên Lưu Phượng Thúy đặc biệt phân phó Bé Mập giết gà vịt, làm thành sáu món ăn, bữa tối vô cùng phong phú.
“Thiên Lộc, cậu đến từ đâu?” Trong bữa cơm, Lưu Phượng Thúy đột nhiên hỏi.
“Núi Võ Đang.” Thiên Lộc Tử không giấu diếm, hắn thật sự đến từ núi Võ Đang, chẳng qua là núi Võ Đang của tám trăm năm trước.
“Ah, nguyên lai cậu là đạo sĩ đến từ núi Võ Đang. Núi Võ Đang cách nơi đây cũng khá xa đấy, cậu xa xôi ngàn dặm đến nơi này để làm gì?” Lưu Phượng Thúy kiên nhẫn hỏi.
Thiên Lộc Tử suy nghĩ một lát, hắn cũng không biết Trương Tam Phong là dùng cách gì để đưa hắn đến hiện tại, hắn lại không biết nói dối, vì vậy hắn thẳng thắng lắc đầu nói: “Không biết.”
“Nhà cậu có mấy người? Cha mẹ vẫn khỏe chứ?”
“Không biết.”
“Sư phụ cậu là ai?”
“Không nhớ rõ.”
“Cậu bao nhiêu tuổi?”
“Không rõ ràng lắm.”
……..
Thấy Thiên Lộc Tử hỏi gì cũng không biết, Lưu Phượng Thúy nhíu mày hỏi: “Ngươi bị mất trí?”
Thiên Lộc Tử đứng hình, nhưng rất nhanh cảm thấy đây là cơ hội. Hắn đang lo không biết làm cách nào đối phó với hàng loạt câu hỏi của Lưu Phượng Thúy, vậy mà Lưu Phượng Thúy đột nhiên gán cho hắn cái mác ‘mất trí’, đây không phải là quá tốt hay sao. Từ giờ, chỉ cần chuyện gì hắn không muốn nói thì chỉ cần dùng một câu “không biết” cho qua.
“Chắc là vậy, chuyện trước kia cháu không nhớ nhiều, thậm chí không biết đường trở về, không biết đạo gia ở nơi nào…” Thiên Lộc Tử giả bộ như thật nói.
“Hài tử thật đáng thương. Nói như vậy, cậu đã không còn chỗ để đi đúng không?” Lưu Phượng Thúy dùng ánh mắt chan chứa tình cảm của một người mẹ nhìn Thiên Lộc Tử, ánh mắt đầy cảm thông.
“Cũng không hẳn như vậy, người tu đạo bốn biển là nhà, đi đến đâu thì nơi đó là nhà.”
“Cậu biết y thuật cùng võ công?”
“Biết chút chút.”
Hai điểm này, Thiên Lộc Tử đã biểu hiện trước mặt cha con họ Kỷ rồi, muốn phủ nhận là không thể. Nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy Lưu Phượng Thúy trong lúc hỏi hắn lại dùng ánh mắt vô cùng nóng bỏng, điều này khiến hắn cảm thấy có một âm mưu lớn đang chờ đợi hắn.
“Ngọc Nhàn nhà tôi hiện tại đã là sinh viên đại học, ngày mai sẽ phải khởi hành đi đến Dương Thành để báo danh.” Lưu Phượng Thúy dường như đang đổi đề tài.
“Chúc mừng a.” Tuy rằng không biết sinh viên đại học là cái quái gì, nhưng nhìn Lưu Phượng Thúy cười tươi như hoa cúc như vậy, hắn biết đây nhất định là chuyện tốt, trước tiên cứ chúc mừng đại đi.
“Chính xác mà nói, Ngọc Nhàn là người đầu tiên của thôn được học tới đại học, đây là chuyện đáng hãnh diện nhất. Nhưng đứa nhỏ này chưa từng sống xa nhà, để nàng sống bên ngoài một mình, tôi cùng cha nàng đều không yên tâm.”
“…..” Thiên Lộc Tử lựa chọn im lặng, để xem diễn biến tiếp theo như thế nào rồi tính.
“Cậu xem, Ngọc Nhàn thân là con gái, ở bên ngoài bị người ăn hiếp, hoặc là nửa đêm trúng gió thì phải làm sao. Cuộc sống bên ngoài rất thực tế…”
“…..” Thiên Lộc Tử vẫn im lặng, trong lòng thầm nói: “Âm mưu muốn nổi lên mặt nước rồi.”
“Thiên Lộc, cậu một mình có thể chống lại sáu người, bảo hộ Ngọc Nhàn tuyệt đối không thành vấn đề. Cậu còn trị khỏi chân cho ta, cho nên chiếu cố Ngọc Nhàn, không để cho nàng sinh bệnh tuyệt đối có thể đảm nhiệm. Mà cậu lại mất trí, không có nhà để về. Nếu như tôi không có đoán sai, trên người cậu chắc cũng không có tiền, không có chứng minh thư…”
Lúc này, Thiên Lọc Tử đã muốn khóc rồi, tự nhiên bị người tính kế, hắn kiên nhẫn hỏi: “Dì à, có chuyện gì liền nói thẳng a.”
“À, quả nhiên là hảo hài tử!” Lưu Phượng Thúy vỗ tay, hân hoan cười nói: “Ý của tôi là mời cậu chiếu cố Ngọc Nhàn trong thời gian học đại học.”
Thiên Lộc Tử đầu đầy xám xịt, ngay cả sư phụ ta ta còn không chiếu cố, dựa vào cái gì đi chiếu cố con gái bà. Vì vậy hắn mỉm cười nói: “Ngọc Nhàn cô nương rất tài giỏi, có thể tự chiếu cố chính mình, dì không cần bận tâm a. Hơn nữa nàng muốn đi đại học gì đó, tôi cũng không thể đi theo đúng không?”
“Ai nói không được chứ, chỉ cần cậu đáp ứng, hai người cùng đi học không thành vấn đề.” Lưu Phượng Thúy nói xong, quay qua nói với Kỷ Trường Thiên: “Ông nó à, với năng lực của ông, sắp xếp cho Thiên Lộc Tử vào đại học chắc không có vấn đề gì chứ?”
Kỷ Trường Thiên không muốn gật đầu, nhưng hắn lại không thể không gật đầu, bởi vì Lưu Phượng Thúy đã đem đầu của hắn đè xuống.
Thiên Lộc Tử do dự, hắn không thích chiếu cố người khác, nói đúng hơn là rất chán ghét.
Lưu Phượng Thúy thấy Thiên Lộc Tử còn đang do dự, vì vậy nàng tiếp tục bơm thêm mê dược: “Xã hội bên ngoài rất thực tế, cậu không có chứng minh thư đúng sẽ bị bắt đấy. Trước roi điện thì cậu võ công cao đến đâu cũng trở nên vô dụng. Hơn nữa cậu lại không có tiền, ăn, mặc, đi lại đều là vấn đề…”
“Dì à, người đừng nói nữa, cháu đáp ứng là được.”
Thiên Lộc Tử triệt để khuất phục, đó cũng không phải do những lời Lưu Phượng thúy vừa nói như: Ăn, mặc, đi lại gì đó, hắn hoàn toàn không thèm để ý. Mà do hắn nghĩ tới ‘Đạo’ trong Bát Pháp.
Đạp pháp tự nhiên, tùy tâm sở dục! Nếu như gặp phải chuyện gì, liền để nó phát tự nhiên phát triển. Dù sao Trương Tam Phong để hắn đến đây cũng là muốn hắn đến vui chơi, không, đúng là truyền đạo. Giữa hai người đúng không có gì xung đột.
“Vậy là tốt rồi, thật sự là hài tử tốt. Hôm nay cậu ngủ lại đây, ngày mai cùng Ngọc Nhàn đi đến đại học Dương Thành.” Lưu Phượng Thúy cao hứng vỗ bàn, sau đó phân phối Kỷ Ngọc Nhàn: “Con gái, đưa Thiên Lộc đến phòng khách.”
Kỷ Ngọc Nhàn đưa Thiên Lộc Tử đến phòng khách trên lầu hai, trong phòng ăn chỉ còn lại vợ chồng Kỷ Trường Thiên. Nhìn về phía cầu thang đã không còn bóng dáng của Thiên Lộc Tử, lúc này Kỷ Trường Thiên mới nói: “Bà nó à, bà cảm thấy thế nào?”
Lưu Phượng Thúy không trả lời mà hỏi lại: “Lão đầu tử ông đang lo lắng gì sao?”
“Trương Thiên Lộc này vô cùng thần bí, y thuật không tệ, còn có một thân võ công cao cường, người như vậy bà cảm thấy hắn thật sự mất trí hay sao?”
“Sẽ không.”
Kỷ Trường Thiên thật muốn nổi đóa, lập tức đứng dậy, gằn giọng nói: “Vậy sao bà còn tin tưởng hắn, để hắn cùng Ngọc Nhàn đi học đại học? Đây là bà đang chôn dưới chân Ngọc Nhàn một quả bom, nếu hắn gây bất lợi cho Ngọc Nhàn thì phải làm sao?”
“Hắn sẽ không…” Lưu Phượng Thúy nói chắc như đinh đóng cột, cũng không biết nàng lấy tự tin từ đâu.
“Làm sao bà biết hắn sẽ không như vậy?”
“Tôi xem người rất chuẩn, chưa bao giờ nhìn lầm người, điểm ấy ông cũng biết. Hắn có đôi mắt trong vắt, so với trẻ nhỏ còn trong sáng hơn, hắn thuộc loại người gặp gió liền hóa rồng.”
“Ai, hy vọng lần này bà cũng đúng, ta đi gặp trấn trưởng một lúc.”
…….
Trên lầu, Kỷ Ngọc Nhàn đưa Thiên Lộc Tử đến phòng khách. Trong phòng lắp đặt thiết bị rất độc đáo, không nhiễm một hạt bụi, mặc dù không có xa hoa kiểu nhà giàu mới nổi nhưng cũng có một phong cách riêng.
“Cảm ơn anh!”
Vừa vào phòng, Kỷ Ngọc Nhàn lại bái tạ Thiên Lộc Tử lần nữa. Nàng đang mặc một cái áo T-shirt bó sát người, cổ khoét sâu, cho nên nàng vừa khom người, dưới cổ áo liền lộ ra hai ngọn núi cao ngất, trắng mịn như tuyết.
Nhìn thấy hai ngọn tuyết phong chập chùng, Thiên Lộc Tử không cách nào rời mắt, hắn bước lên một bước, làm bộ muốn nâng Kỷ Ngọc Nhàn lên. Kỳ thật hắn muốn đi tới gần một chút để nhìn cho rõ.
“Không cần cám ơn, tôi cũng không có làm gì.” Thiên Lộc Tử khiêm tốn nói, mà ánh mắt của hắn một giây không rời bộ ngực mềm mại kia. Thậm chí trong lòng hắn còn đang rên rĩ: Đem bộ ngực này sờ tới sờ lui khẳng định sẽ vô cùng thoải mái, nếu có thể thè lưỡi ra liếm thì lại càng phê…
Nữ nhân thường rất nhạy cảm, Kỷ Ngọc Nhàn rất nhanh phát hiện ra, bộ ngực của mình đang bị ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của Thiên Lộc Tử nhìn chằm chằm. Nàng vội sửa lại cổ áo, lui về sau một bước rồi tức giận nói: “Khốn kiếp, ngươi đang nhìn gì đó, có tin ta móc mắt ngươi hay không?”
Thiên Lộc Tử cảm nhận được sát khí, giật mình phản ứng, vội vàng khoát tay nói: “Tôi không thấy gì.” Sau khi nói xong hắn liền hối hận, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao.
“Hừ! Sắc lang!” Kỷ Ngọc Nhàn tức giận ra khỏi phòng, đóng cửa cái rầm.
Đóng cửa xong nàng cũng không lập tức rời đi, mà lấy hai tay che lấy khuôn mặt đỏ bừng. Vừa rồi tức giận là xuất phát từ phản ứng của con gái, thật ra nàng cũng không có hận Thiên Lộc Tử, ngược lại còn cảm thấy tự hào.
“Ặc, cô nương ấy giống như đang hận mình.” Thiên Lộc Tử nhìn cánh cửa rồi cười khổ, nhủ thầm từ nay về sau sẽ không nhìn trực diện như vậy nữa, nhìn lén mới là chánh đạo.
Nhìn quanh bốn phía đánh giá căn phòng, Thiên Lộc Tử cảm thấy khá là phiền muộn, hắn thật sự không hiểu, người của tám trăm năm sau tại sao lại ưa thích đem nhiều thứ vô dụng vào phòng như vậy, với hắn chỉ có mỗi cái giường là hữu dụng.
“Cái giường này sao kỳ quái thế này, hình như không phải làm bằng gỗ, vậy làm sao mà ngủ?”
Hắn đi đến bên giường đưa tay sờ soạng, cảm giác thật mềm mại và ấm áp, sau đó hắn thận trọng ngồi xuống…
Phanh! Một lực đàn hồi mang cả người hắn bắn lên, hắn lập tức giống như nhìn thấy quái vật, bày ra một cái tư thế sẵn sàng đại chiến ba trăm hiệp!
Bảo trì tư thế ấy khoảng một phút, Thiên Lộc Tử không thấy có động tĩnh gì, hắn lần nữa tò mò ngồi xuống giường. Lần này hắn không có kinh hoảng mà nhảy lên giống vừa rồi, bởi vì hắn cảm thấy cái giường là đồ chơi tốt.
Vì vậy, Thiên Lộc Tử trực tiếp chơi trò nhảy cầu trên giường, thỉnh thoảng hắn lại thét lên đầy phấn khích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...