Sau khi ném bay sáu tên thôn dân, Thiên Lộc Tử vỗ vỗ đạo bào, không nhanh không chậm đi đến trước người của Kỷ Trường Thiên.
Kỷ Ngọc Nhàn thấy vậy liền tức giận như gà mái chắn trước mặt cha nàng. Kỳ thật nàng rất sợ hãi, nhưng cha nàng gặp phải một tên biến thái, phận nàng làm con sao có thể khoanh tay đứng nhìn, cho nên chỉ có thể xăm mình đứng ra mà thôi.
“Anh muốn làm gì? Tôi khuyên anh không được động thủ với cha tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, nếu cảnh sát đến đây, cho dù anh có võ công vô cùng tốt cũng không thể chống lại được súng đạn.”
Kỷ Ngọc Nhàn ngẩng đầu ưỡn ngực, thanh sắc câu lệ nói, bởi vì khẩn trương nên ngực nàng phập phồng căng cứng, như hai ngọn núi hùng vĩ, Thiên Lộc Tử hai mắt tỏa sáng, cầm lòng không được, thiếu chút nữa đã trèo lên hai ngọn núi kia rồi.
Kỳ thật, sau khi nói ra, Kỷ Ngọc Nhàn liền cảm thấy hối hận. Báo cảnh sát thì đã sao, tiểu đạo sĩ kia trên căn bản cũng không có làm gì với nàng. Hắn đánh người cũng vì các thôn dân vây đánh hắn, đó là phòng vệ chính đáng. Nói không chừng kết quả lại là phụ thân nàng cùng lại bị bắt vì tội danh đánh người vô tội, được đi ăn cơm nhà nước miễn phí thì toi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Kỷ Ngọc Nhàn muốn điên cái đầu, từ đầu tới cuối đều là nàng bị thua thiệt, vậy mà kết quả lại biến thành nàng là người vô lý, còn đạo sĩ hèn mọn bỉ ổi kia lại có lý mới đểu.
“Cảnh sát là gì? Có thể ăn được không? Đánh nhau rất giỏi sao? Cô nương tránh ra, ta muốn nói với lão cày ruộng này đôi lời.”
Thiên Lộc Tử chỉ chỉ Kỷ Trường Thiên đang đứng sau lưng Kỷ Ngọc Nhàn, còn ánh mắt của hắn thì trần truồng không thèm che đậy nhìn chằm chằm vào hai ngọn núi cao. Nếu như có thể hiếp dâm bằng ánh mắt thì bộ ngực của Kỷ Ngọc Nhàn đã bị hắn hiếp dâm vô số lần rồi.
Phát hiện được ánh mắt trần truồng đầy bỉ ổi của Thiên Lộc Tử, Kỷ Ngọc Nhàn theo bản năng lấy hai tay che ngực, tức giận nói: “Tôi không tránh, anh có thể…”
Kỷ Ngọc Nhàn chưa nói dứt lời đã bị Kỷ Trường Thiên cắt ngang, hắn đem nàng kéo ra phía sau rồi nói: “Đạo sĩ thúi, cậu muốn thế nào?” Ngay trước mặt mình, lại dám dùng ánh mắt hèn mọn bỉ ổi nhìn con gái mình, thân là cha hắn không tức giận mới lạ.
Ài, đáng tiếc, tại sao không để cho ta nhìn ngắm bộ ngực cao ngất kia thêm một lát. Thiên Lộc Tử nói thầm, hắn muốn cùng Kỷ Trường Thiên nói chút đạo lý, tuy nhiên chưa kịp nói gì thì từ dưới núi lại vọng lên tiếng kêu đầy hoảng sợ: “Kỷ lão gia, vợ ông bị chó cắn rồi.”
Thiên Lộc Tử cảm thấy rất là buồn bực, tại sao người của tám trăm năm sau lại không có chút lễ phép nào như vậy, luôn luôn cắt ngang khi người khác đang nói chuyện.
Hắn cau mày nhìn về hướng phát ra tiếng kêu thì thấy một người thân cao không tới 1m5, vòng eo ít nhất cũng hơn nửa mét, hãi, là một cô nàng vừa lùn vừa mập đang hướng trên núi chạy tới. Mỗi lần nàng bước ra mặt đất liền phát ra một âm thanh nặng nề, thật không hiểu bằng cách nào khối thịt này lại di chuyển được!!!
“Bé mập, cô làm gì mà hoảng sợ như vậy? Không phải chỉ là bị chó cắn thôi sao, xức chút dầu liền không có việc gì.”
Kỷ Trường Thiên tùy tiện nói, ánh mắt tức giận không rời Thiên Lộc Tử một giây. Ngược lại, Kỷ Ngọc Nhàn nghe được mẹ mình bị chó cắn thì khuôn mặt tràn đầy lo lắng và đi xuống núi.
Bị chó cắn, xức dầu là khỏi, đây là phương thuốc gia truyền sao? Thiên Lộc Tử muốn cười thật to, song hắn vẫn nhịn được. Hắn sợ mình cười quá đẹp, quá mê người, nhỡ đâu mê đảo cái cô bé mập kia thì xong cmn đời a!
“Nhưng con chó cắn bà là Vượng Tài nhà Nhị Nha.”
“Cái gì?”
Kỷ Trường Thiên giơ chân, lúc này hắn đã mặc kệ Thiên Lộc Tử rồi, quay người liền chạy xuống núi, tốc độ không thua kiện tướng điền kinh là bao.
Mới vừa rồi còn nói xức tý dầu là xong, sao đột nhiên lại hốt hoảng như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, con chó tên Vượng Tài nhà Nhị Nha đang bị dại!
Xuất phát từ hiếu kỳ, hơn nữa cũng chả biết đi đâu về đâu, Thiên Lộc Tử liền dứt khoát đi theo, ý định đi xem trò vui.
Thôn Ninh Trúc bình thường vốn yên lặng, hôm nay lại nhộn nhịp hẳn lên, nhà nhà đều đóng chặt cửa, thỉnh thoảng lại có vài tiếng chó sủa vang lên. Đại viện của Kỷ gia nằm ngay cửa thôn, là nhà xây xa hoa nhất thôn.
Trước cổng chính có một vị phu nhân dung mạo mỹ lệ có vài nét hao hao Kỷ Ngọc Nhàn đang nằm, tuy rằng thân thể có hơi đẫy đà do tuổi tác, nhưng có lồi có lõm, lúc còn trẻ tuyệt đối là tuyệt sắc khuynh thành.
Nhưng lúc này mặt bà tái nhợt, vô cùng yếu ớt, hiển nhiên là đang phải chịu đựng đau đớn hành hạ. Nhìn xuống dưới có thể thấy nơi đùi của phu nhân này thiếu một miếng thịt, máu tươi đang chảy đầm đìa.
“Mẹ!” Kỷ Ngọc Nhàn vừa chạy về tới, nàng chưa gặp qua thảm kịch như vậy, nàng bổ nhào tới và không ngừng khóc nỉ non. Vô luận có kiên cường cỡ nào, ở trước mặt mẹ đều trở nên yếu ớt.
Chạy về sau Kỷ Ngọc Nhàn một chút, Kỷ Trường Thiên thấy vợ mình như vậy, trước tiên lấy điện thoại gọi xe cứu thương, sau đó hắn ngồi xổm xuống, ý định giúp vợ hắn cầm máu, thế nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
“Tránh ra, để ta xem một chút.” Một thanh âm không chút bình tĩnh từ bên cạnh truyền đến, đúng là Thiên Lộc Tử.
Đang không biết làm gì, Kỷ Trường Thiên nhìn về nơi phát ra tiếng nói, thấy đúng là tên đạo sĩ từng đẩy ngã mình, hắn phẫn nộ đứng lên, muốn liều cái mạng già. May mắn là Kỷ Ngọc Nhàn nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại.
“Anh đi đi, nơi đây đã loạn lắm rồi, tôi van anh đó!” Kỷ Ngọc Nhàn hai mắt đẫm lệ nhìn Thiên Lộc Tử rồi nói, vì mẹ mình nàng sẵn sàng bỏ qua sĩ diện mà van xin hắn.
Một cành hoa lê tắm mưa xuân, Thiên Ngọc Tử thấy vẻ mặt của Kỷ Ngọc Nhàn tràn đầy lo lắng, tâm của hắn vốn tĩnh lặng như gương đột nhiên lại bị khơi lên một tầng sóng gợn.
“Nếu như cô nương không muốn mẫu thân mình chết thì để cho ta xem!”
Đạo của tự nhiên, đối với sinh lão bệnh tử của thế gian Thiên Lộc Tử đã sớm cảm ngộ, hắn sao có thể lạnh lùng nhìn xem một người chết đi. Nhớ lại trước kia, hắn muốn cứu người mà bị người xua đuổi, hắn sẽ không chút chần chừ mà quay người rời đi.
Hắn không mặt dày đến mức người ta đã đuổi hắn đi mà hắn còn ở lại. Nhưng hôm nay thì khác, hắn không thể rời đi, hắn đang bị xem thường sao? Chính hắn cũng không biết, có lẽ bởi vì khuôn mặt kia đang đau thương đến lệ rơi đầy mặt.
Kỷ Ngọc Nhàn sững sờ, lại nghĩ tới vừa rồi hắn chữa khỏi chân ình. Hắn thần bí như vậy, có lẽ có thể cứu được mẹ không chừng. Thôn Ninh Trúc địa thế tương đối thấp và vắng vẻ, trong thôn lại không có bác sĩ. Tuy đã gọi xe cứu thương, nhưng đợi xe tới nơi chỉ sợ đã trễ. Vì vậy nàng gật gật đầu lui ra, cũng kéo cha nàng lui ra, nhường chỗ cho Thiên Lộc Tử.
Thiên Lộc Tử đi đến bên cạnh mẹ của Kỷ Ngọc Nhàn - Lưu Phượng Thúy, hắn ngồi xổm xuống, lấy ngón tay điểm vài cái xung quanh vết thương. Chỉ thấy máu tươi chảy ra càng ngày càng nhiều.
Cha con họ Kỷ thấy vậy, Kỷ Ngọc Nhàn còn bình tĩnh một chút, Kỷ Trường Thiên thì trực tiếp nổi trận lôi đình rống to: “Tiểu tử, mày đang làm chuyện gì đó, có phải mày muốn hại chết vợ tao hay không?”
“Chỗ bị chó dại cắn, trước tiên phải xử lý máu bầm và máu độc, nếu không độc tính sẽ theo máu mà tràn vào tim, không nặn hết máu độc, vợ ông chết là cái chắc!” Thiên Lộc Tử nói.
“Cha, cha đừng nên làm loạn, cứ tin tưởng hắn một lần đi.” Kỷ Ngọc Nhàn vừa kéo Kỷ Trường Thiên vừa nức nở nói.
Nàng tại sao lại đi tin tưởng một người hoàn toàn xa lạ, điều này ngay cả chính nàng cũng không có đáp án…
Trị liệu vẫn đang tiến hành, Thiên Lộc Tử nhìn thấy máu chảy ra đã có màu đỏ tươi, ngón tay hắn lại điểm xung quanh vết thương, lập tức máu liền ngừng chảy. Lục lọi trong cái bọc màu vàng mang theo trên người, Thiên Lộc Tử móc ra một chai thuốc rồi mở nắp chai ra.
Lập tức một mùi thơm lạ lùng phiêu tán làm cho tinh thần phấn chấn, đây là Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan.
Đan giả là một trong Bát Pháp được tinh luyện phần lớn kỳ trân dị thảo mà thành, có thể hoạt huyết sinh cơ, có thể tái tạo da thịt, khởi tử hồi sinh.
Rắc, Thiên Lộc Tử bóp nát Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan, rồi đem nó đắp lên miệng vết thương của Lưu Phượng Thúy. Sau đó, vẻ mặt của Lưu Phượng Thúy đã giảm đi phần nào thống khổ, nhưng sắc mặt thì vẫn tái nhợt.
“Thế nào rồi?” Kỷ Ngọc Nhàn lo lắng hỏi.
“Lệnh đường tạm thời còn chưa chết.” Thiên Lộc Tử đứng lên, mặt đầy vẻ tự tin.
“Thật chứ?”
“Thật!”
“Vậy thì tốt quá!” Khuôn mặt của Kỷ Ngọc Nhàn đã bình tĩnh trở lại, nàng vọt tới bên cạnh mẹ mình, thấy bà đang an tường nhắm mắt mới quay qua nói: “Cảm ơn anh, tôi là Kỷ Ngọc Nhàn, còn anh tên gì?”
“Thiên Lộc…” Thiên Lộc Tử muốn nói Thiên Lộc Tử đấy, nhưng tạm thời dùng tên giả thì tốt hơn, nên hắn sửa thành: “Trương Thiên Lộc.”
Trương Thiên Lộc, Kỷ Ngọc Nhàn lẩm bẩm.
“Cứu mạng a! Cứu mạng a!” Lại là tiếng kêu cứu từ xa truyền đến…
Thiên Lộc Tử quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái khoảng mười mấy tuổi, tóc tết thành hai bím, chân trần đang chạy như điên, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng. Phía sau nàng có một con chó đen to như con nghé đang đuổi sát tới.
Thấy con chó đen kia, Thiên Lộc Tử liền nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết, đây là con chó đã cắn Lưu Phượng Thúy, một con chó dại.
“Nhị Nha, mày không được chạy qua bên này a, mày muốn mọi người chết sao?” Kỷ Trường Thiên mắng to, sáu thôn dân kia cũng đồng thời biến sắc.
Một con chó mang theo bệnh dại, gặp người liền cắn điên cuồng, Kỷ Trường Thiên nói vậy cũng không phải không có lý. Ai biết con Vượng Tài kia có đột nhiên đổi ý không đuổi theo Nhị Nha nữa mà quay sang đuổi cắn bọn hắn hay không.
Tuy nhiên Nhị Nha chỉ là cô bé mới mười mấy tuổi đầu, bị chó nhà mình đuổi đến kinh sợ, đang lớn tiếng kêu cứu cho nên căn bản không có nghe Kỷ Trường Thiên nói. Mà coi như có nghe được, nó cũng không chạy đi hướng khác a, nó còn muốn trông cậy vào mọi người ở đây giúp nàng thoát khỏi con chó điên này.
“Bé mập, kéo vợ bác vào trong nhà. Ngọc Nhàn, mấy người cũng vào trong rồi đóng cửa lại!” Kỷ Trường Thiên thấy Nhị Nha càng ngày càng gần, hắn đột nhiên nói.
Bé mập không dám chậm trễ, nó ôm lấy Lưu Phượng Thúy vào phòng. Còn sáu thôn dân kia thì do dự nói: “Kỷ lão gia, mọi người cũng vào trong đi, Vượng Tài bị điên rồi, chúng ta không thể cứu được Nhị Nha.”
Kỷ Ngọc Nhàn vẫn đứng yên bất động, tựa hồ không hề có ý vào nhà. Kỷ Trường Thiên thấy vậy thì gấp đến mức giơ chân, vợ vừa bị cắn, không thể để con gái lại bị chó dại cắn.
“Đại Ngưu, mấy người kéo Ngọc Nhàn vào trong.” Không còn thời gian khuyên giải cô con gái cố chấp của mình, Kỷ Trường Thiên đành phải dùng đến thủ đoạn ép buộc.
Kỷ Ngọc Nhàn đang muốn phản đối thì Thiên Lộc Tử đã bước về trước đón lấy Nhị Nha, đồng thời nói: “Không cần phiền toái như vậy, súc sinh kia không làm việc ác được nữa đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...