Phong Lưu Đạo Sĩ

Phòng thử đồ của cửa hàng Aristoc xem như không tệ, khoảng chừng trên dưới mười mét vuông, bốn phía toàn là kính, có thể để cho khách nhân tự quan sát mình ở mọi góc độ, thậm chí nơi này còn đặt một chiếc ghế sofa, chắc là để tiện cho khách nhân thử vớ chân.
Nữ nhân viên đã rời đi, trong phòng thử đồ không khí có chút khẩn trương, hô hấp của hai người đều nghe rõ mồn một, trong tay Kỷ Ngọc Nhàn cầm vài đôi vớ màu da, khuôn mặt ửng hồng, nhăn nhó, thỉnh thoảng lại nhìn lén Thiên Lộc Tử.
“Nếu không tiện, tôi ra ngoài chờ cô nha!” Thiên Lộc Tử nói một câu trái với lương tâm, có trời mới biết, khi hắn nói xong câu này thì trong lòng có bao nhiêu hối hận.
“Không cần!” Kỷ Ngọc Nhàn lo lắng lên tiếng, sau đó nói rất khẽ: “Nếu anh ra ngoài rồi tôi làm sao biết tôi mang vớ chân có đẹp hay không.”
“Kỳ thật, nếu cô đã mua rồi, sao không đợi đến lúc về ký túc xá hẳn thử, lúc đó cô có thể hỏi bạn bè cùng phòng xem có đẹp hay không.”
“Tôi thích ở chỗ này thử không được sao?”
“Được!”
Thiên Lộc Tử dứt khoát đặt mông ngồi xuống sofa, nếu như mỹ nữ Kỷ Ngọc Nhàn đã không để ý, hắn là nam nhân còn sợ cái gì. Hơn nữa hắn vốn là muốn được nhìn Kỷ Ngọc Nhàn mang vớ chân từ lâu lắm rồi.
Thấy Thiên Lộc Tử phản ứng như vậy, Kỷ Ngọc Nhàn càng thêm lúng túng, thật lâu mới lí nhí nói: “Anh xoay người qua chỗ khác, chờ tôi mang xong mới được nhìn.”
“…..” Thiên Lộc Tử im lặng xoay người sang hướng khác.
Trong lúc xoay người, Thiên Lộc Tử buồn bực không thôi, trong lòng vẫn còn phân vân có nên nhìn lén một tý hay không.
Nhưng khi hắn trên vách tường đối diện có treo một tấm gương lớn, mà từ đó có thể thấy rõ ràng tình huống phía sau, ánh mắt của hắn lập tức sáng rực.
Thông qua tấm kính có thể thấy, Kỷ Ngọc Nhàn ngồi ở trên sofa, đang từ từ mang vào một đôi vớ cực mỏng, từ từ kéo lên, sau đó nàng lại đứng lên, lại tiếp tục kéo. Nhưng lúc này nàng phát hiện lại bị vướng vào váy, thế là một tay nhấc váy, lộ ra chiếc quần lót màu đen nàng đang mặc…
Bởi vì Kỷ Ngọc Nhàn tựa vào tấm gương, cho nên khi nàng kéo váy lên, bờ mông tròn trịa liền nhô lên như hai ngọn đồi, hoàn toàn bị Thiên Lộc Tử thu vào trong mắt. Hắn cảm thấy khí huyết quay cuồng, dưới thân lập tức phản ứng, nhất trụ kình thiên.

Mông của Kỷ Ngọc Nhàn vừa tròn vừa to lại đang vểnh lên, Thiên Lộc Tử âm thầm tán thưởng: Cô nàng này có thiên bẩm sinh con trai. Đáng tiếc hắn vẫn chưa xem đã con mắt thì Kỷ Ngọc Nhàn đã buông váy xuống.
“Được rồi!” Thanh âm của Kỷ Ngọc Nhàn từ phía sau truyền đến.
Thiên Lộc Tử xoay người lại, một lần nữa hai mắt tỏa sáng, bởi vì Kỷ Ngọc Nhàn đang ngồi trên sofa, hai chân song song phơi bày trước mặt của hắn, tư thế giống như: Mặc cho ngươi ngắm.
Thiên Lộc Tử cảm thấy đầu óc trống rỗng, hai tay không tự chủ được sờ lên vớ chân của nàng, hắn sờ rất cẩn thận, từ đùi đến ngón chân không bỏ sót chỗ nào.
Thấy phản ứng của Thiên Lộc Tử, Kỷ Ngọc Nhàn mỉm cười, đây chính là điều nàng muốn thấy. Nàng muốn biết phản ứng của Thiên Lộc Tử khi thấy nàng mang vớ chân sẽ như thế nào nên mới lôi kéo hắn đi mua vớ chân, hơn nữa còn mang thử.
Nàng thấy hắn sờ vớ chân của Long Hồng Diễm, cũng biết mục đích của hắn khi giúp cô gái kia mang giày. Vì thế nàng cảm thấy khó chịu, đồng thời còn có một chút không chịu thua, vì vậy mới có một màn này.
Nàng cười, bởi vì nàng biết mị lực của mình không hề kém so với Long Hồng Diễm cũng như cô gái kia.
Về phần tại sao lại so đo, nàng không biết, kỳ thật tâm của nàng đang từ từ đắm chìm, bắt đầu quan tâm chính mình đối với với hắn có lực hấp dẫn hay không.
Kỷ Ngọc Nhàn tiếp tục đổi vài đôi vớ chân, đem Thiên Lộc Tử giày vò đến cạn kiệt sức lực. Có thể xem nhưng không thể động, còn có chuyện gì khổ hơn chuyện này?
Rời cửa hàng, Kỷ Ngọc Nhàn còn mua cho Thiên Lộc Tử một ít quần áo. Điều này khiến nàng cảm thấy, mình có ưu thế hơn so với những cô gái khác, bởi vì quần áo hắn mặc trên người là do nàng mua.
Sau đó, Kỷ Ngọc Nhàn còn mua cho Thiên Lộc Tử một cái điện thoại di động cùng với một cái laptop, bởi vì ở niên đại này, không có hai thứ này liền bị xem là không phải sinh viên.
Trong lúc mua những thứ này, Thiên Lộc Tử bị không ít người khinh bỉ, bởi vì tiền mua đồ đều là tiền của Kỷ Ngọc Nhàn. Tại trong mắt người khác, hắn đã biến thành một tên tiểu bạch kiểm tội ác tày trời.
Trên đường về, ‘người rừng’ Thiên Lộc Tử mân mê chiếc điện thoại, chắc là không biết cách dùng.

“Cái điện thoại này bị gì không biết, mới vừa mua xong đã hết sáng rồi.” Ngón tay Thiên Lộc Tử không ngừng chọt chọt trên màn hình điện thoại, vô cùng tức giận nói.
“Anh không cần chọt loạn xạ như thế, điện thoại không có vấn đề, chỉ là khóa màn hình rồi, anh muốn nó sáng thì ấn vào nút nguồn, mở khóa xong liền có thể sử dụng.” Kỷ Ngọc Nhàn đã được lĩnh giáo qua khía cạnh ngu ngốc của Thiên Lộc Tử nên rất kiên nhẫn giải thích.
“Thật phức tạp, người thiết kế ra chiếc điện thoại di động này chắc chắn não tàn, thiết kế đơn giản một chút thì cha hắn chết chắc.”
“…..”
“Phức tạp như vậy khẳng định không có mấy người biết dùng a.”
“….” Kỳ thật, Kỷ Ngọc Nhàn rất muốn nói: Chỉ có người quý hiếm như anh mới không biết dùng.
“Uy uy uy!” Thiên Lộc Tử đưa điện thoại lên ồn ào một lúc cũng không nghe đáp lại, liền nói với Kỷ Ngọc Nhàn: “Tôi gọi điện thoại cho cô sao cô không tiếp?”
Kỷ Ngọc Nhàn xám xịt: “Anh còn không bấm số, tôi làm sao tiếp?”
“Còn phải bấm số điện thoại sao? Cái thứ phức tạp này là để cho người sử dụng sao?”
“……”
“Làm sao bấm số?”
“… Anh xem đây!” Kỷ Ngọc Nhàn cầm lấy điện thoại của Thiên Lộc Tử, bấm số điện thoại của mình, sau đó lấy điện thoại của mình ra, bấm ok xong nói: “Hiện tại được rồi, anh cầm lấy nghe đi.”
Thiên Lộc Tử nhận lại điện thoại, đưa lên tai nghe xong lắc đầu nói: “Chả nghe thấy gì.”

“Anh đang cầm ngược.”
“Ah, thì ra là vậy!”
"... ... ."
Trên đường về, Kỷ Ngộc Nhàn kiên nhẫn hướng dẫn, cuối cùng Thiên Lộc Tử cũng tạm biết cách sử dụng. Một cái smartphone vào trong tay hắn cũng chỉ phát huy được đúng hai tính năng: Gọi điện và nhắn tin.
Đang dùng điện thoại nhắn tin quấy rối Kỷ Ngọc Nhàn, đột nhiên Thiên Lộc Tử biến sắc, ôm Kỷ Ngọc Nhàn lăn xuống ven đường, ngay lập tức có một thanh kiếm lướt qua đỉnh đầu bọn hắn, bọn hắn có thể cảm nhận được khí tức lạnh như băng của thanh đao kia.
Kiếm là một thanh kiếm Nhật, người cầm kiếm thì toàn thân mặc đồ đen, trùm mặt nên không rõ mặt mũi. Trên người như có như không một tầng hắc khí, hắn giống như hòa vào bóng đêm.
Hiển nhiên, hắc y nhân này là một Ninja.
“Ninja Nhật Bản!” Thiên Lộc Tử nhịn không được lên tiếng: “Ngươi là người Nhật bản?”
“Chó chết!” Ninja mắng một tiếng, kiếm Nhật trong tay hạ xuống, hai chân khẽ động, nhanh chóng xông về phía Thiên Lộc Tử.
Hiển nhiên hắn đã nhận ra, muốn giết Kỷ Ngọc Nhàn trước tiên phải giải quyết Thiên Lộc Tử.
“Ngọc Nhàn, cô lui ra phía sau!” Thiên Lộc Tử bày ra thức mở đầu của Thái Cực.
Kỷ Ngọc Nhàn nhu thuận gật đầu rồi lui về sau vài bước. Nàng là cô gái thông minh, biết mình không giúp được gì, có thể làm đó là hết sức không gây thêm phiền toái cho Thiên Lộc Tử.
Gần, càng gần, lúc Ninja cách Thiên Lộc Tử tầm một mét, tay cầm kiếm của hắn đột nhiên phát lực, hắn đâm mạnh về phía trước. Hàn quang lóe lên, tiếng xé gió vang lên, kiếm Nhật đâm thẳng vào ngực của Thiên Lộc Tử.
Chân của Thiên Lộc Tử khẽ động, tránh người sang một bên, đồng thời đánh một chưởng vào trên thân kiếm. Ba! Kiếm Nhật bị đánh nghiêng đi, Thiên Lộc Tử tiến lên, nắm đấm nhắm ngay ngực của tên Ninja.
Ninja muốn thu kiếm dùng kiếm ngăn nắm đấm cũng đã không kịp, đành phải nhảy về phía sau, vì đề phòng Thiên Lộc Tử đuổi theo hắn liền ném ra một miếng ám khí hình ngôi sao bốn cạnh.
Thiên Lộc Tử thật sự muốn đuổi theo, lại bị ám khí bức cho ngừng lại. Hắn vận chuyển ám kình lên tay, hướng về trước kẹp lấy, sau đó ném ngược lại, tốc độ còn nhanh hơn Ninja kia mấy phần.

Tên Ninja mới vừa dừng lại, ám khí đã đến trước mặt, hắn theo bản năng vung kiếm ngăn cản.
Đinh! Ám khí đánh vào kiếm Nhật phát ra ánh lửa, thanh kiếm chấn động không ngừng. Tay cầm kiếm của tên Ninja thì hổ khẩu bị nứt ra, máu chảy như suối.
“Gậy ông đập lưng ông, hắc hắc, kiếm của ngươi cũng không tệ lắm.” Thiên Lộc Tử mỉm cười, cả người như ảo ảnh tới gần tên Ninja.
Hổ khẩu rạn nứt, ý chí chiến đấu đã không còn, tên Ninja chỉ còn cách ném ra một viên đạn khói, sau đó liền vô tung vô ảnh.
“Ẩn thuật? Chút tài mọn mà thôi, hoặc có thể nói ngươi chỉ mới nắm giữ một chút da lông mà thôi.”
Thiên Lộc Tử xoay người nhặt ám khí lên, vận ám kình, ném ám khí vào một tảng đá ven đường.
Vô duyên vô cớ dùng ám khí đánh tảng đá, Thiên Lộc Tử điên rồi sao? Suy nghĩ nhiều rồi, hắn có mục đích đấy.
A…..! Ám khí đánh vào trên tảng đá, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, một đạo thân ảnh từ trong tảng đá hiện ra, chính là tên Ninja vừa biến mất.
Tên Ninja bị ám khí ghim ngay mi tâm, vùng vẫy một lát liền đi đời nhà ma. Ngay sau đó, thi thể của hắn cũng nhanh chóng hòa tan, biến thành một vũng nước sền sệt màu đen.
“A…!” Kỷ Ngọc Nhàn chưa bao giờ thấy qua hình ảnh kinh hãi như vậy, hoảng hốt kêu lên.
Thiên Lộc Tử cả kinh, nhanh chóng vọt tới bên cạnh Kỷ Ngọc Nhàn: “Cô không sao chứ?”
Kỷ Ngọc Nhàn lắc đầu, sắc mặt vẫn còn tái nhợt: “Thiên Lộc, chúng ta quay về trường đi, tôi sợ!”
Thiên Lộc Tử gật đầu: “Không còn chuyện gì nữa rồi, Ninja đã chết. Tôi đã đáp ứng với lão cày ruộng, chỉ cần tôi không chết, tôi sẽ bảo vệ cô an toàn.”
“Anh cõng tôi nhé!”
“Được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui