Sau khi giúp Kỷ Ngọc Nhàn vác hai cái ba lô tới ký túc xá nữ, hơn nữa còn tranh thủ thưởng thức cia mông của mỹ nữ, lúc này Thiên Lộc Tử mới lưu luyến theo Lý Phong rời đi tới ký túc xá phòng 305 lầu 5. Đó là ký túc xá của Thiên Lộc Tử, cũng là phòng 305, lầu 5.
Không thể không nói, điều kiện ăn ở của đại học Dương Thành cũng không tệ lắm. Ký túc xá cũ đều đã bị dỡ bỏ xây mới. Thiên Lộc Tử cũng may mắn tới đúng lúc ký túc xá mới đã hoàn thành.
Một phòng ký túc xá chỉ có bốn người. Bốn chiếc giường sắt hai tầng đặt song song, dán sát vào vách tường, giường trên để sinh viên ngủ, còn giường dưới có một cái bàn để máy tính và sách vở linh tinh. Hơn nữa, ở đó còn có wc riêng biệt, có một sân thượng cũng tính là rộng rãi, không gian thoáng mát, ánh sáng đầy đủ.
Hai cái giường sắt trong số đó đã có chăn nệm, hiển nhiên là đã có người tới trước rồi, Thiên Lộc Tử lựa chọn chiếc giường gần cửa sổ trong số hai chiếc còn lại, bởi vì gần cửa sổ có thể thấy nữ sinh đi lại bên dưới.
“Đến đây thì cũng coi như tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi té đây, có gì không hiểu cậu cứ đến tìm tôi.” Lý Phong nói.
“Tốt rồi, đợi tôi sắp xếp xong xuôi, tôi mời anh ăn cơm.”
“Tốt!” Lý Phong đáp ứng xong liền quay người ra khỏi phòng của Thiên Lộc Tử.
Nhìn hai chiếc giường đầy đủ kia, lại nhìn hai tay trống không của mình, Thiên Lộc Tử chỉ biết cười khổ. Trăm ngàn năm qua, cũng chỉ có Thiên Lộc Tử hắn tay không đi học đại học mà thôi.
Két! Cửa phòng bật mở, bên ngoài xuất hiện hai người.
Một người trong đó để tóc dài, cao khoảng mét tám, cũng coi như rất cao rồi nhưng so với Thiên Lộc Tử thì còn kém chút ít.
Người này trông như gậy trúc, ngũ quan của y cực kỳ tinh xảo ôn nhu, tiếc là hai mắt vô thần, ấn đường phát xanh, bờ môi yếu ớt không chút huyết sắc, thậm chí hơi lộ sắc đen. Nhìn như thế nào cũng giống như bản sao của Lâm Đại Ngọc, một mỹ nhân ốm yếu.
Người còn lại, bất kể là dung mạo hay khí chất, cách ăn mặc, lời nói, cử chỉ đều không khác biệt so với người trước. Khác nhau duy nhất là trên cằm người này có thêm một nốt ruồi đỏ.
Thấy tình huống như vậy, cho dù dùng đầu ngón chân để nghĩ thì Thiên Lộc Tử cũng biết hai người này là một cặp sinh đôi. Sau đó Thiên Lộc Tử lại buồn bực, đây là ký túc xá nam mà, cái đôi “chị em song sinh” ốm yếu này mò tới đây làm cái éo gì chứ.
Chẳng lẽ do mình ăn ở tốt nên mới làm say mê đôi “chị em song sinh” này? Được rồi, đồng chí Thiên Lộc Tử thân yêu của chúng ta lại nghĩ nhiều rồi.
“Xin hỏi, hai bạn tới đây tìm ai thế?” Thiên Lộc Tử hỏi.
“Không phải, chúng tôi sẽ ở phòng này.” “chị em song sinh” đứng ngoài cửa nói: “Người anh em cũng ở phòng này à?”
Wtf? Đôi “chị em song sinh” này ở đây? Chẳng phải đây là ký túc xá nam sao? Từ từ, thanh âm của họ chẳng phải là giọng đàn ông sao? Chẳng lẽ họ là gay? Chẳng lẽ hắn, Thiên Lộc Tử phải ở chung với hai tên bóng?
Nghĩ tới đây, Thiên Lộc Tử chỉ cảm thấy toàn thân rét run, nhắm mắt nói: “Tôi là Trương Thiên Lộc, Trương trong cung Trương, Lộc trong Phúc Lộc. Các bạn là anh em sinh đôi hay chị em sinh đôi?”
“Ha ha, lần đầu tiên có người hỏi như vậy đấy, trước đây người khác toàn hỏi chúng tôi có phải chị em sinh đôi hay không thôi.” Gã gay không có nốt ruồi đỏ nói: “Tôi là Hàn Phong, em trai tôi là Hàn Vũ, kính xin được giúp đỡ.”
Vừa nói, đôi “chị em song sinh” Hàn Phong Hàn Vũ đồng thời đi đến sát sạt người Thiên Lộc Tử.
Trong nháy mắt hai người lướt qua, Thiên Lộc Tử cảm thấy một luồng gió lạnh thổi tới. Trời thì nóng bức, làm gì có gió lạnh chứ, hiển nhiên, cơn gió lạnh này tới từ phía hai người Hàn Phong, Hàn Vũ.
Rõ ràng là đàn ông lại có khuôn mặt ôn nhu như con gái, trên người còn toát ra khí lạnh. Thiên Lộc Tử bất ngờ sực tỉnh, nghĩ tới một khả năng, vội vàng duỗi tay ra, đặt trên tay Hàn Phong, ngay lập tức ngón tay truyền tới cảm giác lạnh như băng.
“Âm hàn tuyệt mạch!” Thiên Lộc Tử kêu lên thất thanh, hắn đã từng đọc được giới thiệu về âm hàn tuyệt mạch trong sách, lúc đầu cũng không để trong lòng, thật không ngờ, xuyên việt tới tám trăm năm sau lại có thể thấy được.
Hai người Hàn Phong Hàn Vũ nghe được, đồng thời quay người lại, khiếp sợ nhìn Thiên Lộc Tử nói: “Cậu biết âm hàn tuyệt mạch? Rốt cuộc cậu là ai?”
“Tôi cũng chỉ xem qua sách cổ mà thôi, hai người không cần lo lắng. Ngược lại, cả hai đều biết mình có âm hàn tuyệt mạch a.” Thiên Lộc Tử nói.
“Chúng tôi đã từng vào Nam ra Bắc tìm thầy thuốc, cuối cùng cũng nghe một lão trung y nói mình mắc âm hàn tuyệt mạch.” Hàn Phong khổ sở nói.
“Người mắc âm hàn tuyệt mạch không thể sống quá 18 tuổi. Nhưng tôi thấy hai người đã sớm qua 18 rồi, nhưng cả hai vẫn sống như thường, chắc lão trung y kia đã ra tay.”
“Nếu người anh em đã biết, chúng tôi cũng không giấu. Lão trung y cho chúng tôi một phương thuốc, để cho chúng tôi bốc thuốc về sắc thành nước, rồi lại cho vào trong đó bột phấn cho sệt lại, mỗi ngày dùng ba lần, có thể kéo dài tính mạng.”
“Có thể cho tôi xem qua phương thuốc không?”
“Đây cũng không phải bí mật gì, sao lại không thể chứ.”
Hàn Vũ móc từ dưới gối ra một tờ giấy, đưa cho Thiên Lộc Tử, hắn nhận lấy, xem qua, phát hiện ra tất cả thuốc trong đó đều có tính nóng, hơn nữa lượng thuốc cũng rất lớn, không thiếu những vật đại bổ đắt đỏ.
“Âm hàn tuyệt mạch là thể chất trời sinh, không thể cải biến, chỉ có thể tiến hành khai thông điều hòa. Những thứ thuốc trên này đều có tính nóng, uống vào hoàn toàn có thể triệt tiêu một bộ phận âm hàn do tuyệt mạch phát ra. Nhưng thuốc cũng có lúc hết, có thể nói chỉ trị ngọn, không trị được tận gốc.”
Thiên Lộc Tử trả phương thuốc cho Hàn Vũ, nói tiếp: “Lão trung y kia có thể nhận ra các bạn mắc âm hàn tuyệt mạch chứng tỏ cũng có năng lực, chắc hẳn ông ta phải nói với hai bạn rằng phương thuốc này chỉ có thể bảo vệ hai bạn tới trước 25 tuổi.”
Hàn Phong Hàn Vũ nghe xong, sửng sốt hồi lâu mới nói: “Người anh em là thần sao? Quả thật lão trung y đó có nói như vậy, còn dặn chúng tôi không nên từ bỏ hi vọng, kỳ nhân dị sĩ ở Hoa Hạ không ít, chắc chắn có người trị được tuyệt mạch.”
“Đúng vậy.” Thiên Lộc Tử nói: “Nói như vậy, anh em hai bạn đăng ký vào khoa dược là muốn tìm phương thuốc trị âm hàn tuyệt mạch?”
“Đúng thế, tuy rằng hi vọng mong manh, nhưng dù sao cũng còn có hi vọng.”
“Tôi có thể hiểu nỗi thống khổ của hai bạn, nhưng tôi không thể không nói, cả hai quá ngu xuẩn, thuốc không thể trị được âm hàn tuyệt mạch.”
Hàn Phong Hàn Vũ định phát hỏa, nhưng nghĩ lại Thiên Lộc Tử hiểu biết rất nhiều, cũng nhẫn nhịn hỏi: “Vậy theo ý của cậu, làm sao mới trị được âm hàn tuyệt mạch?”
Kỳ thật Hàn Phong Hàn Vũ đã nổi nóng, hỏi như thế bởi họ tuyệt đối không nghĩ Thiên Lộc Tử có thể trị được âm hàn tuyệt mạch.
“Độc dương bất sinh, cô âm bất trường, muốn trị âm hàn tuyệt mạch phải để âm dương điều hòa, tôi nói âm dương điều hòa không phải chỉ thuốc, mà là khí. Người còn sống, khí sẽ không dứt. Các bạn muốn sống, phải tu luyện thuật dương cương, Thái Lý Phật và Hồng Quyền đều là những lựa chọn không tồi.”
Thiên Lộc Tử nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Nhưng là, từ xưa, âm dương không hợp, các bạn còn cần tu luyện Thái Cực để duy trì âm dương hòa hợp trong cơ thể. Âm dương hòa hợp, khí âm của tuyệt mạch lại trở thành vật hữu dụng.”
Thiên Lộc Tử nói một thôi một hồi, anh em Hàn Phong Hàn Vũ nghe đến loạn, chẳng hiểu gì cả. Thế nhưng có cái họ hiểu, đó là Thiên Lộc Tử thật sự biết cách giải âm hàn tuyệt mạch.
“Người anh em, cậu nói thật?” Hàn Phong cố nén vui mừng, thần sắc nghi ngờ hỏi lại.
Bao nhiêu năm nay, hai anh em bọn họ đã chịu đủ thống khổ, tìm kiếm vô số danh y và lang băm, đều không thể trị được. Phương thuốc của lão trung y kia có tốt hơn chút ít, giúp họ sống thêm được vài năm, nhưng cũng không thể trị được hết.
Dần dà, cả hai cũng không hi vọng gì nhiều, thậm chí có khi chỉ muốn chết. Hôm nay, vừa tới phòng ký túc đã có người nói có thể trị âm hàn tuyệt mạch. Ngoại trừ vui sướng, bọn họ còn hoài nghi, bọn họ sợ bị gạt, kết quả sẽ thất vọng.
“Thật hay không, tôi nói hai bạn có tin không?” Thấy hai người Hàn Phong Hàn Vũ lắc đầu, Thiên Lộc lộ rõ vẻ mặt “ta biết mà” nói tiếp: “Thật hay không chẳng phải thử là biết ngay sao, lại nói, cả hai luyện Thái Cực và Thái Lý Phật cũng không thiệt thòi, mất mát gì.”
Hàn Phong Hàn Vũ nghe được, thấy cũng có lý. Tuy rằng luyện võ để giải tuyệt mạch nghe hơi quái dị, nhưng đúng như Thiên Lộc Tử nói, dù sao cũng chưa tìm được phương pháp trị âm hàn tuyệt mạch, thử luyện chút cũng không mất mát gì cả.
“Người anh em có biết tập Thái Cực với Thái Lý Phật ở đâu không?” Hàn Vũ nôn nóng hỏi.
“Cái này hả, tôi biết một chút Thái Cực, có thể dạy hai bạn. Nhưng Thái Lý Phật và Hồng Quyền thì chịu chết, thế nhưng tôi đã gặp một người cũng khá giỏi Thái Lý Phật trong trường này.” Thiên Lộc Tử nhớ tới “Đại tinh tinh” Trần Cương.
“Người anh em biết Thái Cực?”
Hàn Phong Hàn Vũ nhìn Thiên Lộc Tử từ đầu đến chân, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ. Trong lòng gào thét: Thằng này mà biết Thái Cực á? Có biết chắc cũng chỉ là tay mơ mà thôi.
Nếu hai thằng này mà biết Thiên Lộc Tử chính là đệ tử đích truyền của Trương Tam Phong, không biết có kinh ngạc tới mức ngã lăn ra đất không.
Thiên Lộc Tử thấy Hàn Phong Hàn Vũ nghi ngờ, cũng không để ý nói: “Tôi biết hai bạn nghĩ gì, ai nói tuổi không lớn không thể biết Thái Cực chứ.”
“Tốt, chúng tôi theo cậu học Thái Cực. Nhưng không cần bái sư, không cần nộp học phí chứ?”
“Với tôi, các bạn không cần bái sư, còn với người dạy Thái Lý Phật cho hai bạn thì tôi chịu.”
Hàn Phong Hàn Vũ thở phào, nếu Thiên Lộc Tử nói cần phải bái sư, nộp học phí, bọn họ lại nghi tên này là kẻ lừa đảo rồi.
Đúng lúc này, cửa phòng lại bật mở, có thể nói là bị bật tung. Đồng thời một con quái vật khổng lồ xuất hiện nơi cửa, chặn hơn nửa lối vào phòng, làm cả phòng tối đi rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...