Phong Lưu Đạo Sĩ

Hai tên nam nhân vốn không quen biết, lần đầu tiên gặp mặt đã muốn đánh nhau. Bởi vậy, trong mắt của mọi người, hai người căn bản không phải bị bệnh mà là bị điên cmnlr, cũng khó trách Kỷ Ngọc Nhàn sẽ nói như vậy.
“Thiên Lộc, không được đánh nhau với hắn, nơi này là trường học, đánh nhau sẽ bị đuổi học.”
Kỷ Ngọc Nhàn chạy lại, kéo lấy cánh tay của Thiên Lộc Tử. Bởi vì nàng biết, với tính cách của Thiên Lộc Tử, hắn thật sự sẽ đáp ứng ‘đại tinh tinh’.
Trần Cương nghe thấy như vậy lập tức nổi nóng, hắn bèn dùng phép khích tướng: “Trương Thiên Lộc, cậu không dám đánh sao?”
Thiên Lộc Tử khẽ mỉm cười: “Có gì mà không dám, hôm nay tôi cùng cậu đánh một trận là được.” Nói xong hắn đi đến bên Kỷ Ngọc Nhàn vỗ về: “Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Thấy ánh mắt của Thiên Lộc Tử rất là kiên định, Kỷ Ngọc Nhàn đành phải bỏ ý định ngăn cản đi, bởi vì nàng biết, mình căn bản không cách nào cản được hắn.
Hai chân Thiên Lộc Tử dang rộng ra, bày ra tư thế trung bình tấn, hai tay hơi cong về phía trước, đúng tiêu chuẩn của Thái Cực.
Hai mắt Trần Cương rực sáng, không thể chờ đợi được nữa, thân thể khổng lồ giống như xe tăng xông về phía Thiên Lộc Tử, tốc độ so với lúc nãy không biết nhanh hơn bao nhiêu lần. Quả đấm khủng bố nhằm thẳng mặt của Thiên Lộc Tử mà đánh.
Đánh người không đánh mặt, ai đánh mặt ông, ông làm thịt người đó.
Thiên Lộc Tử cũng động, hắn bước tới trước một bước, tay phải nhẹ nhàng quét ngang, động tác của hắn trông rất mềm mại vô lực, giống như nữ nhân đang tung những cánh hoa.
Tuy nhiên, thoạt nhìn có vẻ vô cùng mỹ lệ mà lại vô hại một kích, vậy mà nhẹ nhàng hóa giải quả đấm của Trần Cương.
Trần Cương vô cùng kinh ngạc, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, vừa rồi có một cỗ nhu kình tác động lên tay của mình, tay của hắn liền mất khống chế.
Trước đây, hắn đã tỷ thí với không ít người luyện Thái Cực, nhưng chưa bao giờ xuất hiện tình huống như vậy, những người kia, không ai có thể ngăn được quả đấm của hắn, chỉ có thể né tránh.

Mượn lực đả lực, bốn lạng đẩy ngàn cân là chỗ tinh túy của Thái Cực. Trần Cương biết rõ điểm này, cho nên vừa bắt đầu liền đánh ra một quyền vô cùng uy mãnh.
Một quyền thất thủ thì lại thêm một quyền, chiêu thức của Trần Cương không hề có sự hoa mỹ, nhưng rất nhanh quyền thứ hai cấp tốc đánh ra.
Sắc mặt của Thiên Lộc Tử không hề thay đổi, vẫn là chiêu thức mềm mại, chẳng qua hắn chỉ đổi tay mà thôi, đem quyền thứ hai của Trần Cương cản lại. Ngay lập tức hắn thừa dịp Trần Cương để trống phía sau, hắn lền tiến lên áp sát, nhưng Trần Cuong cũng chẳng phải tay vừa, một cước vô cùng mạnh mẽ quét ngang.
Bất đắc dĩ Thiên Lộc Tử đành phải lui về phía sau. Chân phải vung lên, ngăn lại cú đá của Trần Cương. Cơ hội đã tới, Thiên Lộc Tử nhảy lên, áp sát đến bên người của Trần Cương rồi ra đòn.
Phanh! Trần Cương trúng đòn liên tục thối lui, cuối cùng đặt mông ngồi bệt xuống đất.
“Làm cái gì? Làm cái gì? Vừa mới báo danh, chưa khai giảng mà đã đánh nhau, muốn bị đuổi sao?” Đột nhiên một giọng nói khàn khàn vang lên, người vừa lên tiếng chính là hiệu phó chuyên môn của đại học Dương Thành, Chương Chính Huyền.
Trước sau như một, năm nào cũng vậy, Chương Chính Huyền lại đến xem học sinh nộp tiền. Mỗi lần thấy học sinh xếp hàng dài để nộp tiền như vậy, tâm tình của hắn vô cùng vui vẻ.
Đúng hẹn lại lên, hôm nay hắn lại tới, học sinh tuy rằng vẫn rất đông đúc nhưng không có một người đến nộp tiền, mà là đang vây thành vòng tròn đứng xem hai tân sinh đánh nhau.
Trên trái đất này, khiến người thống hận nhất chính là gian dâm vợ người khác, giết cha người ta cùng cắt đứt tài lộ. Bị cắt đứt ‘tài lộ’ Chương Chính Huyền vô cùng giận dữ, trong lòng thầm hạ quyết tâm, phải trừng phạt hai kẻ cứng đầu kia một trận.
Tuy rằng không biết người vừa lên tiếng là ai, nhưng dám nói đuổi học, nhất điịnh là người có địa vị trong trường. Vì vậy Kỷ Ngọc Nhàn lập tức cảm thấy khẩn trương, trong khi người trong cuộc là Thiên Lộc Tử lại vô cùng bình thản.
“Ông là???” Thiên Lộc Tử mỉm cười hỏi.
“Hừ, ta là hiệu phó chuyên môn.” Chương Chính Huyền tức giận nói, hắn rất không thích cái kiểu cười của Thiên Lộc Tử.

“Ah, nguyên lai là hiệu phó. Kỳ thật tôi cùng bằng hữu không có đánh nhau…, chỉ là đang đùa giỡn mà thôi.” Trong lúc nói chuyện, Thiên Lộc Tử đã đến bên cạnh Trần Cương, rất tự nhiên choàng vai của ‘đại tinh tinh’, trông vô cùng thân thiện.
Lúc này Trần Cương cũng kịp thời phản ứng, hắn ngoác miệng cười: “Đúng, chúng tôi đang đùa giỡn!”
Như vậy cũng được sao? Một giây trước còn đánh nhau như kẻ thù, giờ phút này liền kề vai sát cánh, hai người này phải chăng thuộc về loài quý hiếm sắp tuyệt chủng?
“Các người…” Chương Chính Huyền cảm thấy máu dồn lên não, huyết áp tăng vọt nên hắn tranh thủ nuốt vội hai viên thuốc.
Hắn thật sự muốn nổi đóa nhưng lại không thể, hai thằng này kề vai sát cánh, hai miệng một lời là đang đùa giỡn, hắn căn bản không thể truy cứu, đành nén giận hừ một tiếng rồi xám xịt rời đi, bất quá trong sổ thù vặt của hắn đã có tên của Thiên Lộc Tử và Trần Cương.
Không còn trò vui để xem, đám tân sinh lại xếp hàng nộp tiền. Rốt cuộc Kỷ Ngọc Nhàn cũng thở phào nhẹ nhõm. Thiên Lộc Tử thầm nghĩ sẽ tiếp tục đứng sau Long Hồng Diễm, để tiếp tục được sờ đùi, tuy nhiên lại bị Kỷ Ngọc Nhàn kéo đi, lý do là tránh cho hắn và ‘đại tinh tinh’ lại tái khởi phân tranh.
Trải qua chuyện vừa rồi, Trần Cương đã không còn làm khó Long Hồng Diễm nữa mà an tĩnh đứng xếp hàng. Long Hồng Diễm có đôi chân đủ làm cho nam nhân chảy nước dãi, nhưng trong mắt của Trần Cương, đôi chân này lại không hề có lực hấp dẫn.
Nghe Kỷ Ngọc Nhàn cùng Khương Tuyết Ánh nói chuyện, Thiên Lộc Tử lại hoài niệm đôi chân của Long Hồng Diễm, hắn đứng xếp hàng nhưng trong lòng đầy phiền muộn.
Thật vất vả chen lấn xếp hàng, nhưng trên người của hắn không có một xu dính túi. Cuối cùng vẫn là dùng tiền của Kỷ Ngọc Nhàn nộp học phí cho cả hai người.
Hậu quả nhãn tiền, Thiên Lộc Tử bị vô vàn nữ sinh khinh bỉ, cùng với rất nhiều nam sinh ái mộ. Hiển nhiên, tất cả mọi người đã xếp Thiên Lộc Tử vào hàng ngũ kỹ sư đào mỏ.
Đóng tiền xong, Khương Tuyết Oánh đang muốn cùng Kỷ Ngọc Nhàn và Thiên Lộc Tử về lại chỗ báo danh, đột nhiên Long Hồng Diễm chạy tới: “Đẹp trai, cảm ơn cậu đã để tôi vào!”

Nghe Long Hồng Diễm nói như vậy, Thiên Lộc Tử mém xỉu. Tuy rằng hắn biết rõ Long Hông Diễm nói “để tôi vào” là chỉ chen ngang, nhưng hắn vẫn không tự chủ được nghĩ sai lệch. Câu này còn có thể hiểu là “cho ngươi f**k”, bởi vậy hắn không nghĩ sai lệch đi mới lạ.
“Ặc, cô không cần trịnh trọng như vậy…, tiện tay mà thôi, tiện tay mà thôi.” Vừa nói, ánh mắt của hắn không tự chủ được rơi xuống cặp đùi của Long Hồng Diễm.
Kỷ Ngọc Nhàn đang đứng ngay bên cạnh nên chứng kiến từ đầu tới đuôi, nàng cảm thấy rất không thoải mái, muốn bước lên đạp vào háng của Thiên Lộc Tử một cước.
“Tuy là nói vậy, nhưng cậu đã vì tôi mà đánh nhau với ‘đại tinh tinh’ thiếu chút nữa đã bị đuổi khỏi trường, tôi vẫn cảm thấy vô cùng áy náy. Lúc nào có thời gian, tôi mời cậu dùng cơm, cậu có thể cho tôi số di động được chứ.”
Hắc hắc, hỏi số điện thoại mới là mục đích thực sự của Long Hồng Diễm a.
“Ài, thật xấu hổ, tôi không có điện thoại.” Thiên Lộc Tử đỏ mặt, lúng túng nói.
“Hì hì, không sao, đây là số di động của tôi, nhớ gọi nha, tôi vẫn muốn mời anh ăn cơm đó.” Long Hồng Diễm cho rằng Thiên Lộc Tử không muốn đưa số điện thoại cho nàng, cũng không nói nhiều, đưa cho Thiên Lộc Tử tờ giấy.
Thiên Lộc Tử nhận tờ giấy, liếc qua rồi nhét vào túi áo, sau đó cùng Kỷ Ngọc Nhàn ly khai, nơi này chỉ còn lại một mình Long Hồng Diễm.
Dõi theo Thiên Lộc Tử, Long Hồng Diễm lầm bầm: “Một người có thể xuất động bốn chiếc xe cảnh sát hộ tống, coi như không phải đẹp trai con nhà giàu thì cũng là quý tộc nông dân. Trương Thiên Lộc, tỷ đây vẫn còn tới tìm cậu, khoa dược à…?”
Thiên Lộc Tử theo hai cô nàng trở lại chỗ báo danh, đã thấy Lý Phong với bộ dạng vô cùng khẩn trương chào đón: “Sao lâu như vậy, rất nhiều người đến nộp tiền à?”
“Người khá đông, hơn nữa chỗ đó còn xảy ra ít việc nên trì hoãn một chút.”
“Việc gì thế?” Lý Phong nghi ngờ hỏi.
“Lát nữa tôi sẽ kể lại cho nghe, giờ chúng ta mang Thiên Lộc cùng Ngọc Nhàn đi lãnh phòng ký túc xá đã, trời sắp tối rồi.” Khương Tuyết Oánh nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều.
“Được!” Lý Phong đáp ứng, sau đó nói với Kỷ Ngọc Nhàn: “Kỷ học muội, hành lý của cô đâu? Tôi giúp cô mang đi.”

Kỷ Ngọc Nhàn còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên nghe Thiên Lộc Tử rên rỉ: “Lý học trưởng, anh thật bất công, sao anh không hỏi hành lý của tôi đâu, sau đó mang đi giúp tôi.”
“Hắc hắc, từ xưa đến giờ, học trưởng chỉ giúp học muội, cậu có từng thấy qua học trưởng nào mang hành lý giúp niên đệ bao giờ chưa?” Lý Phong dở khóc dở cười hỏi lại.
“….” Thiên Lộc Tử tức đến ói máu, nhưng rất nhanh hắn liền cười gian nói: “Lý học trưởng, anh vừa nói sẽ mang hành lý giúp Ngọc Nhàn đúng không?”
“Đúng!”
“Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn! Đó là vinh hạnh của tôi!”
“Vậy thì tốt, hai va ly hành lý này liền giao cho anh.” Thiên Lộc Tử chỉ vào hai va ly to đùng rồi nói.
“Đây chẳng phải là hành lý của cậu hay sao?” Lý Phong xám xịt nói, trong lòng có dự cảm bất thường.
“Kỳ thật, hai va ly này là của tôi.” Kỷ Ngọc Nhàn lên tiếng.
Lý Phong nghe xong thì cả người lảo đảo, thiếu chút nữa đã đặt mông ngồi bệt xuống đất, Thiên lộc Tử thấy vậy, trong lòng vô cùng thoải mái: Chỉ giúp học muội mang hành lý, muốn nịnh đầm à, giờ đá phải miếng sắt rồi đấy.
Cuối cùng, vì không muốn mất mặt, Lý Phong đành phải chia sẻ với Thiên Lộc Tử một va ly hành lý, bởi vì hắn có cố hết sức cũng chỉ mang nổi một cái va ly mà thôi.
Trên đường đến ký túc xá, Kỷ Ngọc Nhàn cùng Khương Tuyết Oánh đi ở phía trước, đang cười cười nói nói, trò chuyện vô cùng rôm rả. Thiên Lộc Tử lưng vác một cái va ly lớn, không hề có dấu hiệu mệt mỏi, không nhanh không chậm bước theo hai cô gái, thưởng thức hai bờ mông tròn trịa.
Mà đi sau cùng chính là Lý Phong, lúc này hắn đã quá mệt đến nỗi thở không ra hơi, tụt lại phía sau khoảng cách càng lúc càng xa.
Giờ phút này, trong lòng của hắn đang hối hận, sớm biết như vậy hắn đã không nói sẽ giúp Kỷ Ngọc Nhàn mang hành lý. Đồng thời hắn cũng vô cùng kinh ngạc với thể lực của Thiên Lộc Tử, trực tiếp đem Thiên Lộc Tử xếp vào hàng ngũ trâu bò biến thái rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui