Cục cảnh sát Dương Thành, văn phòng cục trưởng, cục trưởng La Thiên Tường đang dang rộng chân ngồi trên ghế da, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Nữ trợ lý của hắn nửa ngồi nửa quỳ, cái miệng nhỏ nhắn đang ngậm lấy 'thằng nhỏ' của hắn, không ngừng phun ra nuốt vào. Ặc! Dĩ nhiên cô nàng này đang thổi kèn!
Reng reng reng, tiếng chuông điện thoại vang lên, La Thiên Tường vô cùng bực bội, hắn cũng không thèm nghe điện thoại.
“Mịa bà nó, tên nào tinh trùng lên não, không có thức thời, lại gọi điện vào lúc này.” La Thiên Tường chửi ầm lên.
“Cục trưởng có cần nghe điện thoại không?” Nữ trợ lý nhả vật kia ra rồi nói.
“Nghe cái rắm a, ta vất vả lắm mới cứng lên được, cứ để nó tiếp tục đổ chuông đi.”
Trong lúc nói chuyện, La Thiên Tường đem nữ trợ lý dựa vào bàn làm việc, sau đó vén váy của nàng lên. Bên trong váy của nữ trợ lý vậy mà không có mặc quần lót, chắc là để tiện cho cục trưởng đại nhân làm việc. Không có gì trở ngại, La Thiên Tường trực tiếp xâm nhập huyệt động, bắt đầu nhịp nhàng…
Lúc nãy chuông điện thoại chỉ reo vài tiếng rồi tắt, ngay sau đó là đổ chuông dồn dập. Lần này là đổ chuông ở một máy khác, trên điện thoại này có gắn một một miếng thẻ bài nhỏ, bên trên ghi: Đường dây nóng.
Lần này thì La Thiên Tường biến sắc, đem vật kia rút ra khỏi huyệt động của nữ trợ lý. Cũng không cần mặc quần áo, hắn đẩy nữ trợ lý ra, trần truồng phóng tới góc phòng.
Đây là điện thoại khẩn, người gọi vào số này toàn là những người mà La Thiên Tường không dám đắc tội. Điện thoại này đổ chuông nhất định là có chuyện hệ trọng phát sinh.
“Tôi nghe!” Vẻ mặt La Thiên Tường ngưng trọng cầm điện thoại lên.
“La Thiên Tường, ĐKM ông, cấp dưới của ông có phải đã bắt về một người tên là Kỷ Trường Thiên hay không?” Tiếng chửi lớn từ trong điện thoại truyền ra.
La Thiên Tường đường đường là cục trưởng của cục cảnh sát Dương Thành, vậy mà hiện tại đang bị chửi xối xả cũng không một lời oán thán. Hắn vội vàng khép nép nói: “Xin ngài bớt giận, tôi liền đi xem xét.”
“Họ La kia, tốt nhất ông nên bảo đảm Kỷ tiên sinh không tổn hao gì, nếu không ông có thể thể cuốn gói xéo đi.”
Tút tút tút, hiển nhiên bên kia đã cúp máy. La Thiên Tường treo điện thoại xong, tiện tay lấy quần áo mặc vào, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Nữ trợ lý thấy La Thiên Tường hốt hoảng như thế, trên mặt không khỏi lộ vẻ nghi hoặc, trước giờ nàng chưa có thấy qua cục trưởng hốt hoảng như vậy.
************
Trong phòng làm việc của cục cảnh sát, tất cả mọi người đều đang ngây dại. Đây gọi là tình huống gì? Không phải là Hắc Bạch Song Sát muốn nghiêm hình bức cung nghi phạm sao, thế nào kết quả lại bị đánh thành đầu heo như vậy.
Đương khi mọi người còn đang hoàn toàn ngây dại, cha con Kỷ Ngọc Nhàn cùng Thiên Lộc Tử từ phòng thẩm vấn đi ra. Vừa đi ra, Thiên Lộc Tử liền đạp lên người Hắc Sát một cước, khiến Hắc Sát một lần nữa rống lên như heo bị chọc tiết.
Đến lúc này đám cảnh sát mới kịp phản ứng, khi thấy Hắc Sát lại bị nghi phạm đánh, vì vậy mấy trăm tên nhất tề rút súng cùng bình xịt hơi cay ra, họng súng nhắm vào Thiên Lộc Tử cùng cha chon họ Kỷ.
Kỷ Trường Thiên dù sao cũng là người từng kinh qua sóng to gió lớn, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng còn không bị dọa đến mức không thể khống chế. Kỷ Ngọc Nhàn thì khác, nhìn xem họng súng đen ngòm trùng trùng điệp điệp, nàng theo bản năng trốn vào sau lưng của Thiên Lộc Tử. Hiển nhiên từ sâu trong tâm khảm, nàng cảm thấy Thiên Lộc Tử đáng tin cậy hơn cha nàng một chút.
Về phần Thiên Lộc Tử thì sắc mặt không có nửa điểm biến hóa, tay đem Hắc Bạch Song Sát nhấc lên cản trước người, xách theo hai tên to béo cồng kềnh như heo cứ nhẹ nhàng như xách hai thùng nước, quái dị vô cùng.
“Buông con tin xuống, nếu không bọn ta sẽ nổ súng.” Một tên cảnh sát hét lớn.
“Lạy hồn, các ngươi không thể nói ra câu gì khang khác một chút sao, các người nghĩ mình đang đóng phim hay sao. Ta thả con tin, các người có bỏ qua cho ta hay không. Các người đều bỏ súng xuống, nếu không ta sẽ giết chết hai con heo mập này.” Thiên Lộc Tử vừa nói vừa đá vào trên người của Hắc Sát, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
Ngay lúc này, Thiên Lộc Tử chợt phát hiện, hắn đóng vai đạo tặc thật vô cùng xuất sắc.
Đã gặp qua không ít người hung ác, nhưng chưa từng thấy qua tên hung ác nào dám ở cục cảnh sát tung hoành như vậy. Chẳng lẽ thời buổi này ác nhân đã ngưu bức hơn cảnh sát rồi hay sao?
“Dừng tay!” Trong lúc bọn cảnh sát đang phân vân không biết nên làm gì, một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Người vừa hét chính là La Thiên Tường, hắn nhận cuộc điện thoại khẩn, kết quả bị chửi một trận, trong lòng buồn bực vô cùng. Vì bảo trụ ô sa (ở đây ý là chức vị) nên hắn vội vàng lao đến đây, muốn xem tên cấp dưới nào tinh trùng lên não, không có mắt, trêu chọc vào một người không thể trêu chọc. Kết quả vừa mới bước tới, hắn liền trông thấy ngay tại cục cảnh sát đang trình diễn một vở kịch cảnh sát cùng đạo đặc giằng co.
Cục cảnh sát là chỗ nào, đó là nơi hạo nhiên chính khí, cũng là địa bàn của La Thiên Tường. Mà La Thiên Tường là ai, là người được đám người mù mắt bên ngoài phong cho danh hiệu ‘Khắc tinh của tội ác’, cục trưởng đại nhân.
Vậy mà hôm nay có người ngang nhiên dám tại địa bàn của hắn giương oai, La Thiên Tường tất nhiên là triệt để phẫn nộ. Hơn nữa lúc này hắn còn phải nhanh chóng đi gặp đại nhân vật họ Kỷ gì đó, cho nên hắn vừa vội vàng vừa giận dữ là đương nhiên.
“Cục trưởng tốt!” Một tên cảnh sát chào hỏi.
“Tốt cái con mẹ mày, ai nói cho tao biết, nơi đây đã xảy ra chuyện gì?” La Thiên Tường mặt hầm hầm gầm lên.
“Hai con hàng Hắc Bạch Song Sát bắt về ba người, tên là Kỷ Trường Thiên, Kỷ Ngọc Nhàn cùng Trương Thiên Lộc…” Một tên cảnh sát tận dụng thời cơ, muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt cục trưởng.
“”Ngừng!” La Thiên Tường cả kinh hỏi lại: “Cậu mới nói, ba người đang gây rối trước mặt có một người tên là Kỷ Trường Thiên?”
“Đúng vậy!”
Bốp! La Thiên Tường chơi một bạt tai, mang tên cảnh sát xum xoe kia tát ngã xuống đất, sau đó rống lên: “Tất cả thu súng lại.”
Tên cảnh sát xum xoe kia bị tát rụng hai cái răng, đang ngồi bệt dưới đất khóc rấm rứt, hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mà tất cả mọi người có mặt tại đây cũng đồng dạng, đều đang mê man đến nỗi quên cả thu súng.
“Vị này chắc hẳn là Kỷ tiên sinh a!” La Tường Thiên chạy đến trước Kỷ Trường Thiên, cúi đầu, khom người hỏi. Lấy ánh mắt cáo già của hắn, chỉ cần liếc qua liền nhận ra Kỷ Trường Thiên trên người có ẩn giấu khí chất bá vương.
“Đúng vậy, chính là tôi! Anh nhất định là La cục trưởng của cục cảnh sát Dương Thành rồi.” Kỷ Trường Thiên gật đầu nói.
“Đúng, đúng, không thể ngờ được Kỷ tiên sinh còn nhận ra tôi, thuộc hạ của tôi không có mắt, đã đem đến phiền toái cho Kỷ tiên sinh rồi.” La Thiên Tường chân thành nói.
“Thuộc hạ của anh chính xác là bị mù!” Kỷ Trường Thiên giống như đã lột xác, bá khí lộ ra nói: “Tôi bị giam lỏng chỗ này cũng khá lâu rồi, tôi muốn hỏi La cục trưởng một chút, cha con tôi lúc nào mới được thả?”
“Kỷ tiên sinh nói đùa rồi, ngài cùng tiểu thư lúc nào cũng tự do, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nếu Kỷ tiên sinh không ngại, buổi tối hôm nay tôi mời ngài dùng cơm để tạ lỗi, ý của ngài thế nào?”
“Không cần! Tôi đang gấp, phải rời đi ngay.”
Nói xong, Kỷ Trường Thiên nháy mắt ra hiệu cho Thiên Lộc Tử cùng Kỷ Ngọc Nhàn rồi đi ra ngoài. Những nơi bọn họ đi qua, đám cảnh sát đều ngoan ngoãn dạt ra thành một con đường.
La Thiên Tường theo sát phía sau nói: “Tôi tiễn Kỷ tiên sinh một đoạn.”
“La cục trưởng xin dừng bước! Tôi chỉ hy vọng La cục trưởng sẽ điều tra rõ chuyện này, đáng bị đánh liền đánh cho tàn phế.” Kỷ Trường Thiên cũng không quay đầu lại.
“Nhất định! Nhất định!”
La Thiên Tường cũng không dây dưa, dừng lại nhìn theo mấy người Kỷ Trường Thiên ly khai, sắc mặt của hắn thay thổi thất thường.
“Cục trưởng, ba người kia đem Hắc Bạch Song Sát đánh thành đầu heo, tại sao lại để cho bọn hắn rời đi như vậy?” Một tên cảnh sát không hiểu thời thế lên tiếng hỏi.
“Câm miệng! Các ngươi có muốn chết cũng đừng liên lụy đến ta!” La Thiên Trường sắc mặt âm trầm, tung một cước vào háng tên cảnh sát không hiểu thời thế kia.
Nhìn thấy tên cảnh sát kia bị đạp vào trứng chym đang lăn lộn trên mặt đất, vài tên cảnh sát đang muốn bước lên bênh vực cho Hắc Bạch Song Sát tức thì thay đổi chủ ý.
“Chuyện này giao cho tổ trọng án điều tra kỹ càng, bình thường, Hắc Bạch Song Sát ở sau lưng ta làm ra không ít việc ác, tra ra tội của bọn hắn, đồng thời tìm bằng được chứng cứ, ta muốn cho bọn hắn cả đời ăn cơm nhà nước.” La Thiên Tường âm tàn nói. Bởi vì hai con heo Hắc Bạch Song Sát này, thiếu chút nữa nồi cơm của hắn đã bị đạp đổ, lúc này hắn cực hận Hắc Bạch Song Sát.
Nghe La Thiên Tường nói vậy, toàn bộ cảnh sát của cục cảnh sát Dương Thành đều ớn lạnh cả ass, sợ bản thân mình cũng bị liên lụy. Đến lúc này bọn hắn mới nhận ra, Kỷ Trường Thiên là nhân vật mà bọn hắn không thể trêu chọc.
Cũng bởi vì La Thiên Trường ra lệnh, Dương Quý cùng ba tên đàn em, thêm cô ả kỹ nữ muốn hại Thiên Lộc Tử là Diễm Thúy Loan đều bị tống vào ngục.
*************
Dương Thành vốn là thành cổ, đại học Dương Thành thì là một ngôi học viện cổ xưa. Tuy rằng hơi kém nếu đem so với đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa, nhưng nơi đây cũng xuất hiện lớp lớp nhân tài, là nơi phần đông học sinh tranh nhau thi vào.
Lúc này đã sắp đến ngày khai giảng, học sinh từ các nơi nô nức đến đây, phía ngoài học viện bị các loại xe vây chật như nêm cối, trong đó cũng không thiếu các loại siêu xe…
Bí bo, bí bo! Tiếng còi xe cảnh sát đột ngột vang lên, đèn ưu tiên trên bốn chiếc xe cảnh sát lập lòe, bốn chiếc xe cảnh sát đang bảo vệ một chiếc Santana, tất cả đang chạy về phía học viện. Những nơi đoàn xe đi qua, bất luận là xe gì đều phải nhường đường.
“Oa! Được bốn chiếc xe cảnh sát hộ tống, ngồi bên trong chiếc Santana kia đến cùng là người nào?”
“Chỉ là một chiếc Santana mà thôi, người bên trong chắc cũng thuộc loại bình thường.”
“Ngươi hiểu cái bướm, thời buổi này đại đa số nhân vật có tên tuổi đều ưa thích giả thành nông dân, không thèm lái Lamborghini mà chỉ lái Santana thôi.”
........
........
Nhất thời, trước cửa đại học Dương Thành vô cùng huyên náo, âm thanh bàn tán không dứt…
Trong lúc mọi người xung quanh đang hào hứng tranh luận, dưới sự hộ tống của bốn chiếc xe cảnh sát, Santana chầm chậm chạy đến trước cổng chính của đại học Dương Thành rồi ngừng lại. Trên xe bước xuống ba người, đúng là ba người vừa mới đi ra từ cục cảnh sát Dương Thành, Thiên Lộc Tử cùng cha con họ Kỷ.
Bốn xe cảnh sát hộ tống là ý của La Thiên Tường. Kỷ Trường Thiên đã cự tuyệt qua với lý do là quá khoa trương. Nhưng La Thiên Tường thập phần kiên trì, lý do của hắn vô cùng chính đáng, đó là không muốn trên đường lại xảy ra việc ngoài ý muốn một lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...