Minh triều, Thiên Thuận năm thứ hai.
Trên núi Võ Đang khói hương lượn lờ, khách hành hương, người cầu xin chữa bệnh nối liền không dứt. Trương Tam Phong tuổi đã cao, ẩn cư nơi Ngọc Hư Cung và không màng thế sự, các loại sự vụ đều do đám đệ tử chân truyền tiếp nhận.
Bên trong Ngọc Hư Cung, Trương Tam Phong râu tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt lại hồng hào như trẻ mới sinh đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Hai mắt nhắm nghiền, trên đỉnh đầu bạch khí lượn lờ, đây là dấu hiệu sắp bạch nhật phi thăng.
Một tiểu đạo sĩ thân mặc lưỡng nghi đạo bào đang quỳ trước người Trương Tam Phong. Người này ngũ quan tinh xảo, mặt trắng như ngọc, môi hồng đến nỗi ngay cả nữ tử cũng phải ghen ghét. Trên người như có như không anh linh chi khí, lúc ẩn lúc hiện. Mà không, chính xác phải gọi là tà khí mới đúng.
Hắn là một đồng tử tuấn tú.
“Thiên Lộc Tử.” Trương Tam Phong lên tiếng, thanh âm tuy nhỏ nhưng lại như mõ sớm chuông chiều, làm cho người nghe cảm thấy tường hòa.
“Sư phụ, người lại muốn thuyết giáo à? Người tuổi cũng đã cao, tuyết hoa tụ đỉnh cũng đã xuất hiện, sắp bạch nhật phi thăng rồi, sao vẫn còn run rẩy như vậy?” Tiểu đạo sĩ Thiên Lộc Tử không kiên nhẫn nói, căn bản không có chút nào gọi là tôn sư trọng đạo.
“Vi sư tu luyện 200 năm rồi, cuối cùng cũng dò đến cánh cửa thiên đạo, có thể bạch nhật phi thăng, đây là trời xanh đối với ta chiếu cố. Nhưng mà ta một ngày chưa phi thăng thì vẫn còn là phàm nhân, có hỉ nộ ái ố…” Cũng không thấy Trương Tam Phong mở miệng, nhưng lời nói lại vô cùng rõ ràng.
“Ngừng!” Thiên Lộc Tử hét lên cắt ngang lời Trương Tam Phong: “Nói vào trọng tâm a. Nếu người không nói nhanh, ta liền ra ngoài uống vài chung trà, sau đó trở về nghe cũng được.”
Thiên Lộc Tử nói xong liền đứng dậy muốn đi ra ngoài. Chưa bước được hai bước thì toàn thân đã như đeo chì, không thể động đậy. Nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể nhìn thấy một tia bạch khí đem hắn trói lại, bạch khí đương nhiên là do Trương Tam Phong xuất thủ.
“Lão già, ngươi lại đem ta trói lại, ta sẽ không để yên cho ngươi…” Thiên Lộc Tử bù lu bù loa, ra sức giãy dụa vẫn không cách nào thoát được.
Kỳ thật Trương Tam Phong cũng không thật sự nổi giận, y không nóng không lạnh nói: “Thiên Lộc Tử ngươi trời sinh bất hảo, nhưng ngươi là người duy nhất có thể học được từ Trương Tam Phong ta Đan, Võ, Kình, Đạo, Huyền, Y, Âm, Thư toàn bộ bát pháp. Cái gọi là năng lực càng nhiều thì trách nhiệm càng lớn, bởi vậy ngươi không thể trốn tránh trách nhiệm…”
“Sư phụ, nói trọng điểm được không? Ta van ngươi!” Ánh mắt của Thiên Lộc Tử tràn đầy khinh bỉ, chỉ thiếu điều bịt lỗ tai nữa mà thôi.
“Thôi được!” Trương Tam Phong nói: “Hôm nay vi sư trong lúc rảnh rỗi thử bói một quẻ. Quẻ tượng dự báo nhất mạch Trương Tam Phong ta trong tám trăm năm tới tính từ hôm nay sẽ dần dần suy thoái. Ta có ý định cho ngươi đi đến tám trăm năm sau để cứu lấy nhất mạch của ta, không để cho nó suy tàn.”
“Miễn bàn! Muốn đi thì chính ngươi đi, sau khi ngươi phi thăng, núi Võ Đang liền thuộc về ta, vậy nên ai lại nguyện ý đi quản cái khỉ gió gì suy tàn với không suy tàn…” Thiên Lộc Tử đang nói bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời: “Sư phụ, ý ngươi là để cho ta xuyên việt đến tám trăm năm sau, hơn nữa còn cho phép ta ở đó làm xằng làm bậy? Không, là phát dương quang đại?”
“Không sai, ý vi sư đúng là như thế, nếu như ngươi không nguyện ý thì ta để đại sư huynh của ngươi đi.”
“Đừng, đừng, đừng… Sư phụ đừng vậy nha, đại sư huynh tính tình lỗ mãng, há có thể ghánh vác trách nhiệm lớn lao này, vẫn là nên để ta đi.”
“…..”
“Sư phụ… Để ta đấm lưng cho người, bóp chân a…”
Trương Tam Phong vẫn nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng hơi nhếch lên. Sau đó hắn vung tay về phía trước, một đạo bạch quang hiện ra, chung quanh Ngọc Hư Cung lập tức bị bạch quang bao phủ không còn thấy gì. Đến khi bạch quang tản đi, bên trong Ngọc Hư Cung đã không còn thấy Thiên Lộc Tử.
*********
Năm 2064, phía Nam Hoa Hạ, thôn Ninh Trúc.
Lúc này đang giữa mùa hè, khí trời oi bức cực kỳ khó chịu.
Kỷ Ngọc Nhàn là người đẹp của thôn Ninh Trúc, gia đình giàu có, lại là người duy nhất học đại học trong thôn. Dung nhan mỹ lệ, dáng người nóng bỏng, người theo đuổi nàng kéo dài cả cây số.
Hôm nay, sau khi ăn trưa xong, Kỷ Ngọc Nhàn vốn định chợp mắt một lúc, tuy nhiên khí trời oi ả khiến nàng không cách nào ngủ được, vì vậy liền rủ đám bạn gái trong thôn đi đến đập nước chơi đùa.
“Chị Ngọc Nhàn, hôm nay tự nhiên bộc phát ý tưởng rủ chị em bọn ta đến đập nước chơi vậy? Chẳng lẽ có ai đó bị dục hỏa đốt người, nuốn dùng nước lạnh để hạ hỏa hay sao?” Một cô nàng da bồ quân, đường cong cơ thể vô cùng lung linh hấp dẫn lên tiếng.
“Trần Hoa, ngươi được lắm, dám trêu chọc ta, xem ta như thế nào thu thập mi!” Vừa nói Kỷ Ngọc Nhàn vừa ôm cổ Trần Hoa rồi ra tay, chuyên chú công kích vào ba điểm chính trên cơ thể. Trong quá trình công kích, vẫn không quên hét lên: “cảm giác tốt, con nhỏ lẳng lơ này đầy đặn gớm…, co giãn ghê…”
Trần Hoa cũng không chịu kém, hăng hái phản kích, hai cô gái bên cạnh cũng vừa cười vừa gia nhập chiến đoàn.
Vì một số nguyên nhân nên đã lâu lắm rồi các nàng không có tụ tập cùng một chỗ, hôm nay là lần hiếm hoi cho nên khó tránh khỏi điên cuồng một trận.
Khi đến tới đập nước thì bốn người đã thở hổn hển, quần áo xộc xệch, bộ ngực phập phồng bất định, chiếc áo T-shirt bó sát người cơ hồ muốn rách.
“Thật hoài niệm a, bốn chị em chúng ta đã sáu năm rồi không đến chỗ này nghịch nước.” Kỷ Ngọc Nhàn nhìn đập nước trước mắt cảm khái nói.
Không thể không nói, Kỷ mỹ nhân ngay cả cảm khái cũng đẹp đến nao lòng.
“Đúng vậy a, trưởng thành rồi liền không dám tới, sợ bị người khác bắt gặp.” Ba người Trần Hoa cũng cảm khái không thôi.
“Ta xuống trước, các ngươi cũng xuống đi!”
Kỷ Ngọc Nhàn vội vàng hất tung đôi sandal, để lộ ra bàn chân nhỏ nhắn, nàng cũng không cởi quần áo, mà cứ để nguyên vậy nhảy xuống đập nước.
“Rào… rào” mỹ nhân ngư tiếp nước, chỉ thấy bọt nước hơi văng lên một chút mà thôi, chứng tỏ kỹ năng bơi lội không tệ.
Kỷ Ngọc Nhàn nhảy vào trong nước, sau đó lặn sâu một hơi, khá lâu sau đó mới trồi lên mặt nước, nàng ưa thích cái cảm giác tự do tự tại giống như bây giờ. Ngâm mình trong dòng nước lạnh xong, cái cảm giác nóng bức cũng theo đó biến mất.
“Này, mấy người các ngươi cũng mau xuống đi!” Kỷ Ngọc Nhàn đạp nước, một nửa cơ thể nhô lên trên mặt nước, tóc ướt nhẹp xỏa trên vai.
Đẹp thay cảnh tượng mỹ nhân tắm.
Trên đập, ba cô nàng còn lại cũng nhao nhao tháo sandal định nhảy xuống nước. Nhưng đúng vào lúc này, một cái bóng đen nhỏ xuất hiện tại trên đập, hơn nữa càng lúc càng lớn, mơ hồ các nàng còn nghe liếng la hét trong đó.
Theo bản năng, ba cô gái ngẩng đầu nhìn lên trời, từ trên không trung quả nhiên có cái gì đang rơi xuống. Cái này là tình huống gì? Người bay giữa không trung? Ba cô gái cảm thấy đầu óc của mình có chút mê muội, miệng thì há to đến nỗi có thể nhét được một quả trứng gà, mắt nhìn chăm chú vào thứ đang rơi xuống.
“Rầm… Ào… Ào!!!!”
Thứ đến từ không trung rơi vào trong nước, tạo thành một mảng lớn bọt nước, sóng nước nổi lên bốn phía.
Kỷ Ngọc Nhàn cách đó chưa đầy một mét thì lại càng ngốc trệ, điều đầu tiên nghĩ tới là có tên khốn kiếp nào quăng bom xuống nước. Xuất phát từ bản năng tự vệ, nàng cố gắng hướng bờ bơi vào…
Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, người tò mò lại càng chết thảm hơn. Kỷ Ngọc Nhàn biết rất rõ điểm này, nhưng nàng vẫn không nhịn nổi hiếu kỳ mà quay đầu nhìn lại, tựa như đây là phần số đã sắp sẵn trong cõi u minh.
Rầm… Ào.. Ào
Mặt nước đang dần phẳng lặng lại một lần nữa tung trào. Một tên nam tử cổ đại trồi mình lên mặt nước. Vì sao lại nói đó là một tên nam tử cổ đại? Đó là vì trên đầu gã vẫn còn đang đội một cái nguyệt nha quan (cái mũ thời cổ ấy)
Mỹ nữ người ta đi tắm mà tự nhiên từ trên trời rơi xuống một gã đàn ông, điều đầu tiên các cô nàng sẽ nghĩ đến chính là ta đây đang bị rình coi rồi… Tiếp đó dĩ nhiên là một màn kêu la thất thanh, bối rối chạy trốn.
"Ah! ! ! Có sắc lang!"
Ba cô nàng vẫn còn ở trên bờ đập, chưa kịp xuống nước quả nhiên là sợ hãi hét lên, cũng mặc kệ cái gì là tình chị em, cứ thế để chân trần bỏ chạy một mạch. Tai vạ đổ lên đầu đến nơi rồi… Phi phi.. Tình chị em là cái lông chân a…
Công bằng mà nói thì Kỷ Ngọc Nhàn đã tương đối trấn định rồi, nàng một tay theo bản năng che trước ngực, một tay xoải nước chậm rãi đưa người về phía bờ.
Kỷ Ngọc Nhàn hiểu được vô luận thế nào đi nữa thì cũng không thể đưa lưng về gã sắc lang đằng sau được, bởi vậy nàng không dám quay người lại.
“Ba bà nương kia có bị bệnh không trời. Tự nhiên không có việc gì mà cứ hô hoán lên như vậy. Ta đây có phải là yêu quái cóc đâu?” Thiên Lộc Tử phiền muộn lẩm bẩm, quạt nước bơi về phía bờ. Lúc này hắn mới phát hiện nguyên lai trong nước còn có một tiểu mỹ nhân điềm đạm đáng yêu.
"Ngươi không được qua đây! Bằng không ta la lên cho ngươi coi!" Kỷ Ngọc Nhàn khuôn mặt trắng bệch, bởi vì Thiên Lộc Tử rơi xuống mà nàng xác định hắn chính là một tên cuồng dâm siêu cấp biến thái.
Móa! Đám nữ tử tám trăm năm sau sao lại cứ thích kêu váng lên là sao? Thiên Lộc Tử trong nội tâm thầm hỏi, một mặt vẫn bơi vào bờ, mặt khác lại đùa dai: “Kêu to lên đi, kêu thật to vào, ngươi gọi càng to thì ta đây càng hưng phấn.”
“Ah…”
Tiếng thét chói tai với âm tần cực cao vang lên, mặt nước đều tựa hồ vì thế mà gợn sóng.
Kỷ Ngọc Nhàn lúc này cũng mặc kệ chuyện không được đưa lưng về phía sắc quỷ kia, hai tay hết sức liều mạng quạt nước, chạy trốn hết tốc lực mới là chính đạo.
Với tốc độ bơi hiện tại của nàng, nếu để cho quán quân bơi ếch chứng kiến, chỉ sợ hắn vì xấu hổ quá mà biến thành ếch cắm đầu xuống nước.
“Đáng tiếc, một mỹ nhân động lòng như thế… Người này bị bệnh lâu rồi, hơn nữa bệnh này không nhẹ đâu nha. Chẳng lẽ đám nữ nhân tám trăm năm sau này toàn bộ bị bệnh hết sao?”
Tự lẩm bẩm một mình, Thiên Lộc Tử rất rất là nghiêm túc suy tư một phen, đến lúc không nghĩ ra được thì hắn cũng dứt khoát không nghĩ nữa. “Đạo” trong Bát Pháp luôn tôn thờ tự nhiên, tùy tâm sở dục.
Thiên Lộc Tử vẩy nước theo sát sau lưng Kỷ Ngọc Nhàn. Nhìn mỹ nhân trước mặt lúc ẩn lúc hiện ngọc thể, hắn đột nhiên cảm thấy miệng có chút khô khốc.
Kỷ Ngọc Nhàn ngoảnh lại nhìn, phát hiện Thiên Lộc Tử đang rất nhanh bơi tiến sát mình, nhất thời hồn vía lên mây, chẳng hiểu sức lực từ đâu tràn về, tốc độ bơi lại được đẩy nhanh lên gấp bội. Sau khi đến bờ, nàng liền vội vã phóng mình lên.
Mỹ nhân cả người ướt sũng, nước chảy tí tách, áo quần ôm sát không giấu nổi xuân quang phát lộ. Đặc biệt là ba vòng quyến rũ, cong cong chập trùng, lại thêm nội y đỏ chói ẩn đằng sau y phục.
“Quá đẹp. Nữ tử của 800 năm sao quả nhiên là đẹp đến ngóc đầu. Hành trình đến 800 năm sau của ta quả nhiên là đúng đắn. Chỉ không biết cái vòng màu đỏ ôm sát dưới quần áo là chi vậy ta?”
Thiên Lộc Tử trong lòng miên man suy nghĩ sự tình, dĩ nhiên là cũng bơi theo vào bờ. Nào biết đâu vừa mới nhô được nửa người lên mặt nước đã thấy Kỷ Ngọc Nhàn vậy mà quay ngược trở lại. Hắn sửng sốt một chút rồi mới nhã nhặn duỗi tay ra, chìa lên trên và nói:
"Hì hì, cô nương đây là muốn kéo ta lên sao? Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân nhưng ta cũng cố tạo cho nàng một cơ hội kéo ta lên.”
"Sắc lang giả thần giả quỷ, chết đi cho bà."
Kỷ Ngọc Nhàn nhướng cao đôi mày lá liễu, hai tay chống nạnh hung dữ như cọp cái, giơ cao đùi ngọc đạp mạnh một cước vào giữa mặt Thiên Lộc Tử. May cho hắn là lúc này nàng đang đi chân trần, bằng không thì trên mặt Thiên Lộc Tử chỉ sợ đã in nguyên cái dấu giày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...