Bạch Khiết chạy thẳng đến cuối con hẻm, đến khi nhìn thấy bức tường cao ngất vẻ mặt không khỏi tuyệt vọng. Đỗ Hùng từ từ tiến lại, trêu chọc nàng:
- Ngươi khi nãy không phải rất oai phong hay sao. Có tiền rất tốt không phải sao, sao không nhờ nó giúp đỡ ngươi. Hừ, nếu không phải sư phụ đã dặn, trước khi tu vị đại thành, không được tùy tiện thể hiện thực lực. Chút ít tiền ấy có thể làm khó ta sao.
Cả người run rẩy nép vào tường, Bạch Khiết chỉ tay về phía Đỗ Hùng:
- Ngươi không được bước lại gần đây. Nếu không ta sẽ phản kháng.
- Phản kháng đi a Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể làm được gì.
Nói xong, Đỗ Hùng đưa tay lên dự định chộp lấy cổ của Bạch Khiết. Đúng lúc này, vòng tay của nàng lóe lên ánh sáng màu xanh lục, Đỗ Hùng có cảm giác như bị một chiếc xe tông phải, cả người đâm mạnh vào bức tường phía sau.
Đang lúc Bạch Khiết còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Dương Thiên đã bước ra nhìn nàng mỉm cười:
- Không cần lo lắng. Hắn sẽ không thể làm gì được ngươi.
Bạch Khiết trông thấy người đến là Dương Thiên, ngay cả túi xách trên tay cũng vứt bỏ chạy đến ôm lấy hắn khóc to:
- Dương Thiên, ngươi tại sao bây giờ mới xuất hiện. Vừa rồi ta đã rất sợ hãi a. Thiếu chút nữa đã bị hắn làm nhục.
Dương Thiên lúc này cũng khá thành thực, hai tay vỗ nhẹ lưng nàng an ủi. Nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Ngôn tình quả nhiên hữu dụng. Tốt hơn tên Lý Bàn kia nhiều.
Lý Bàn lúc này đang N99ZLm ngồi ôm Lý Vũ ở một nơi khá xa, bỗng nhiên hắt xì mấy tiếng. Lý Vũ quan tâm hỏi:
- Ngươi làm sao vậy. Có phải bị cảm lạnh hay không.
Lý Bàn lắc đầu:
- Không có việc gì. Đoán chừng là tên Dương Thiên kia đang nói xấu ta.
…
Đầu óc Đỗ Hùng bị choáng váng, mất một lúc mới nhớ được chuyện gì đang diễn ra. Vừa đứng dậy liền nhìn thấy Bạch Khiết đang ôm lấy một nam nhân lạ mặt, không khỏi cảnh giác:
- Ngươi là ai. Tại sao lại xen vào việc của ta.
Bạch Khiết nghe được giọng của Đỗ Hùng, không khỏi hoảng sợ núp sau lưng Dương Thiên. Quay lại trấn an nàng một câu, Dương Thiên nhìn Đỗ Hùng:
- Sự phụ của ngươi nói rất đúng. Thực lực chưa đủ thì không nên tùy tiện thể hiện. Ngươi nên nghe lời của hắn.
- Ngươi biết sư phụ của ta.
Dương Thiên lắc đầu:
- Loại sư phụ dạy dỗ ra một tên cặn bã như ngươi, ta sao có thể biết được.
Đỗ Hùng nghe thấy Dương Thiên sỉ nhục sư phụ của mình thì vô cùng tức giận. Hắn có được như ngày hôm này đều là sư phụ ban cho, đối với hắn mà nói, sự phụ so với phụ mẫu còn tốt hơn. Chỉ tay vào mặt Dương Thiên quát to:
- Ta cảnh cáo ngươi. Không được sỉ nhục sư phụ ta, nếu không đừng trách ta độc ác.
Dương Thiên khinh thường:
- Nếu ngươi có thể thắng được ta, nãy giờ còn nói nhiều như vậy hay sao.
Thấy đối phương khinh thường mình, Đỗ Hùng trong lòng càng tức giận hơn. Nhưng qua chuyện khi nãy, hắn có thể xác định mình không phải đối thủ của đối phương. Lùi lại phía sau mấy bước rồi nói:
- Chuyện hôm nay ta sẽ nhớ kĩ. Sau này sẽ còn có dịp gặp lại.
Nói xong vội quay đầu bỏ chạy, Dương Thiên lười biếng nói:
- Ta còn chưa nói để ngươi rời đi. Không cần vội vã như vậy.
Câu nói vừa dứt, cả người Đỗ Hùng như bị một tảng đá nặng đè xuống, không bước nổi một bước. Dương Thiên dắt theo Bạch Khiết đến trước mặt hắn:
- Xin lỗi nàng. Nếu nàng đồng ý tha thứ cho ngươi thì ta sẽ không làm khó ngươi.
Đỗ Hùng trừng mắt nhìn hai người. Gương mặt đỏ bừng, trong mắt đã hằn lên những sợi tơ máu, áp lực khủng khiếp đè nén khiến hắn có cảm giác không thở nỗi. Bạch Khiết thấy Đỗ Hùng như vậy cũng kéo tay Dương Thiên:
- Ngươi thả hắn ra đi. Dù sao hắn cũng chưa làm gì ta.
Xem ra cô nàng này tuy có chút kiêu ngạo, nhưng nội tâm vẫn rất lương thiện. Dương Thiên nghĩ vậy nhưng vẫn lắc đầu:
- Không được. Phải dạy cho hắn một bài học, tránh cho sau này hắn lại làm hại người khác.
Đỗ Hùng lúc này đã không chịu nỗi, hai hàm răng va vào nhau, cố gắng phát ra từng tiếng:
- Bạch, Bạch Khiết. Ta, ta, ta xin lỗi…
Đỗ Hùng vừa nói hết câu đã nằm gục xuống đất bất tỉnh. Bạch Khiết trong lòng khẩn trương nắm chặt lấy tay Dương Thiên. Hắn cũng quay lại an ủi nàng:
- Không có việc gì, hắn cũng không chết được. Chỉ một lát sẽ tỉnh lại. Hiện tại cũng không còn sớm, để ta đưa ngươi về nhà.
Bạch Khiết nghe vậy cũng đã yên tâm không ít:
- Hắn thực sự sẽ không sao?
- Ngươi không tin ta sao?
Bạch Khiết vội vã lắc đầu, nàng sao có thể không tin tưởng Dương Thiên. Hai người rời đi được một lúc, Đỗ Hùng từ trên mặt đất tỉnh lại. Hai bàn tay nắm chặt, móng tay bấu vào trong thịt đến chảy máu:
- Đôi cẩu nam nữ các ngươi. Sớm muộn ta cũng sẽ trả thù.
Vừa nói hết câu, da thịt hắn đã chuyển sang màu đỏ. Hai mắt trợn tròn, nổi lên những sợi tơ máu. Cổ họng mở to nhưng không phát ra bất kì âm thanh nào. Cả người bất ngờ phát ra một ngọn lửa, Đỗ Hùng như một ngọn đuốc lóe sáng nhưng rất nhanh vụt tắt. Chỉ để lại một bãi đất màu đen, Đỗ Hùng biến mất như chưa từng tồn tại.
Dương Thiên cũng đã đi được một khoảng khá xa, không khỏi lắc đầu thở dài. Đây đều là do hắn tự chuốc lấy. Nếu hắn không có ý định trả thù, cũng sẽ không bị Tâm Hỏa của Dương Thiên giết chết, tự làm thì tự chịu mà thôi.
Đưa Bạch Khiết về đến nhà, lúc này tâm trạng của nàng cũng đã bình tĩnh trở lại, nhìn Dương Thiên hỏi:
- Ngươi làm sao biết ta gặp nguy hiểm mà có thể xuất hiện cứu ta. Chẳng lẽ ngươi vẫn luôn theo dõi ta?
Dương Thiên mặt đen lại, hắn từ khi nào trở thành cái đuôi trong truyền thuyết vậy?
- Ta nghĩ ngươi xem phim quá nhiều rồi. Ta chỉ là vô tình có việc đi qua đây. Thấy hắn lén lút theo ngươi nên mới đi theo xem có chuyện gì xảy ra thôi.
Bạch Khiết vẻ mặt có chút thất vọng:
- Như vậy a. Đúng rồi, ngươi tại sao lại lợi hại như vậy, chỉ cần trừng mắt Đỗ Hùng đã quỳ rạp xuống đất. Còn có, màng sáng khi nãy hất văng hắn rốt cuộc là thứ gì. Ngươi có phải là siêu nhân hay không?
Dương Thiên bị nhiều câu hỏi tấn công cùng một lúc, cũng không biết bắt đầu trả lời từ đâu:
- Chuyện này có cơ hội ta sẽ kể cho ngươi nghe. Hiện tại cũng đã trễ, ngươi mau trở về tránh cho người thân lo lắng.
Nghe thấy Dương Thiên muốn rời đi, Bạch Khiết không nỡ nói:
- Ngươi có thể để lại số điện thoại hay không. Để ta có thể trả ơn cho ngươi.
- Trả ơn thì không cần a. Nếu là người khác cũng sẽ làm như ta.
Bạch Khiết vẻ mặt hơi đỏ lên, cắn răng nói:
- Nhưng ta vẫn còn muốn gặp lại ngươi a.
Sự ngu ngốc của Dương Thiên bắt đầu nổi lên, hắn không hiểu lắm về câu nói của nàng. Chỉ có thể gật đầu:
- Đây là số điện thoại của ta. Khi nào cần ngươi có thể gọi cho ta. Ta hiện đang ở Bắc Giang thành, có công việc nên mới đến đây. Ngày mai sẽ trở về.
Bạch Khiết lấy được số điện thoại của Dương Thiên liền vui vẻ. Nhưng nghe hắn sắp đi lại cảm thấy tiếc nuối:
- Vậy đến khi nào ta mới có thể gặp lại ngươi.
- Khi nào muốn gặp ta cứ gọi điện cho ta. Ta sẽ lập tức xuất hiện. Nhưng ngươi cũng không nên liên tục gọi ta a.
Biết Dương Thiên chỉ đang an ủi nàng, Bạch Khiết cười nói:
- Ta biết rồi. Vậy lần sau gặp lại.
- Gặp lại sau.
Đợi Bạch Khiết đi vào nhà, Dương Thiên liền nhận được tin nhắn cảm ơn của nàng. Đưa tay lên gãi đầu:
- Tại sao ta cảm thấy có cái gì không đúng. Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào.
Nghĩ mãi không thông, Dương Thiên đành cắn răng gọi điện thoại cầu cứu Lý Bàn. Tên kia lúc này đang vui vẻ bên Lý Vũ, phải gọi mấy lần mới bắt máy, giọng điệu khó chịu:
- Có việc gì.
Cảm thấy sự khó chịu của Lý Bàn, Dương Thiên lên giọng:
- Tên Bàn tử khốn kiếp, ta giúp ngươi nhiều như vậy. Ngươi lại dám không thèm nghe máy. Có tin ta trở lại Lý gia…
Lý Bàn nghe đến Lý gia vội nói:
- Là Dương Thiên a. Thật xin lỗi, vừa nãy ta không để ý là ngươi gọi đến. Không nên giận dữ mà làm tổn thương hòa khí. Ngươi tìm ta có việc gì?
Dương Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Xem như người biết điều. Ta là có một việc muốn hỏi ngươi…
Nghe Dương Thiên tường thuật lại một hơi, Lý Bàn có cảm xúc muốn ném điện thoại xuống đất. Lý Vũ đang nghe ở bên cạnh cũng che miệng cười khúc khích.
- Dương Thiên, ngươi là giả vờ ngu ngốc hay là thực sự ngu ngốc vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...