Đằng xa là một mỹ nữ đang ngồi cạnh một trung niên nữ nhân. Nàng khá xinh đẹp, tuy thua kém đám người Tần Tuyết một chút nhưng cũng là một mỹ nữ khó gặp. Nàng đang cầm một ly rượu, gương mặt đượm buồn, dường như có tâm sự rất lớn.
Dương Thiên thấy Lý Bàn vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh, không nhịn được vỗ mạnh vào đầu hắn một cái:
- Tỉnh lại đi.
Lý Bàn dường như từ trong mộng tỉnh lại, có chút xấu hổ quay mặt đi chỗ khác. Dương Thiên cảm thấy có hứng thú, liền kéo Lý Bàn ra một cái bàn vắng người tra hỏi:
- Bàn tử a, ta không ngờ ngươi lại che dấu sâu như vậy. Nói, mau kể thiên tình sử của ngươi cho ta biết.
Lý Bàn giả ngu:
- Ta cùng nàng không quen biết a. Vừa rồi chỉ là thất thần vì vẻ đẹp của nàng.
Thấy Lý Bàn nói dối một cách ngu ngốc như vậy, Dương Thiên bĩu môi khinh thường:
- Ngươi nói dối cũng nên sử dụng đầu óc, tìm một lý do cho hợp lý. Nàng tuy xinh đẹp, nhưng so ra vẫn còn kém Tần Tuyết một chút. Ngươi chưa bao giờ nhìn Tần Tuyết bằng ánh mắt như vậy. Ta cảm thấy trong ánh mắt của ngươi tràn ngập yêu thương, còn có một chút tiếc hận, bi thương,...
Lý Bàn mặt đã đỏ bừng:
- Ngươi không nên nói bậy, ta sao có thể nhìn nàng như vậy.
Dương Thiên cảm thấy Lý Bàn không còn cứng miệng được nữa, liền nhân cơ hội tấn công:
- Đúng vậy, có lẽ là do ta nhìn nhầm. Nhưng tình cảm của ngươi đối với nàng chắc chắn không sai. Nói ra một chút, không chừng ta có thể giúp ngươi.
Ánh mắt Lý Bàn lóe lên một tia hi vọng:
- Ngươi thực sự có thể giúp ta?
- Kể chuyện của ngươi cho ta biết. Có thể thêm một ít tình cảm lâm ly bi đát, nếu có thể khiến ta cảm động ta có thể giúp ngươi một tay.
- Ngươi xem chuyện của bọn ta là trò đùa sao. Không kể.
Dương Thiên lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối:
- Đáng tiếc a. Nàng xinh đẹp như vậy, nếu ngươi đã không muốn nàng, vậy ta cũng không khách sáo.
Lý Bàn nghe vậy liền nhảy dựng lên:
- Dương Thiên, ta cảnh cáo ngươi. Không được có chủ ý với nàng.
- Không phải ngươi không muốn nàng sao. Tại sao lại ngăn cản ta.
- Ai nói ta không có…
- Vậy thì mau ngoan ngoãn kể cho ta biết. Ta nghĩ ngươi cũng hiểu, không có ta giúp đỡ, ngươi hoàn toàn không có cơ hội.
Nghe Dương Thiên nói, Lý Bàn thở dài ngồi xuống. Hắn biết Dương Thiên nói đều là sự thật. Suy nghĩ một lúc liền kể lại:
- Nàng gọi là Lý Vũ, ta thường gọi nàng là Tiểu Vũ. Tiểu Vũ nhỏ hơn ta một tuổi, từ nhỏ bọn ta đã rất thân thiết với nhau. Nhưng càng lớn lên, khoảng cách của bọn ta lại càng lớn. Ta chỉ là một tên phế vật không thể tu luyện, nàng tư chất lại khá tốt, trong giới trẻ có thể nằm trong top 10.
- Tuy nàng không để ý gì đến chuyện đó mà vẫn thân thiết với ta. Nhưng ta luôn cảm thấy mình không xứng với nàng, tìm cách xa lánh nàng. Ta vì không thể tu luyện nên bị đẩy ra ngoại tộc, trước khi đi ta muốn đến tìm nàng lần cuối. Không ngờ bắt gặp Lý Chính Hạo, cũng là tên ta và ngươi gặp ngoài cửa khi nãy, đang cố gắng cưỡng hiếp nàng.
- Lúc ấy ta như bị điên lên, xông vào đánh hắn, nhưng ta chỉ là một phế vật không thể tu luyện. Cuối cùng bị hắn đánh cho một trận. May mắn Tiểu Vũ nhanh trí gọi người đến giúp đỡ, nếu không có thể ta đã bị đánh chết. Vụ việc này được đưa lên trên, tên kia chỉ bị phạt cấm túc một tháng. Phụ thân hắn vì chuyện này đã cố tình vu oan một chuyện vớ vẩn rồi đuổi ta ra khỏi gia tộc.
- Từ đó ta cùng nàng không gặp lại nữa. Ta thay đổi số điện thoại, tìm tới Bắc Giang thành tự lập. Mọi chuyện sau đó chắc ngươi cũng đã biết.
Dương Thiên nghe xong, vẻ mặt tỏ ra thông cảm với Lý Bàn, vỗ vai hắn an ủi:
- Lý Bàn, ngươi yên tâm. Ta nhất định sẽ giúp ngươi.
Lý Bàn nghe xong không khỏi cảm động, Dương Thiên đúng là người bạn tốt a. Nhưng không đợi Lý Bàn cảm động được bao lâu, Dương Thiên nói tiếp:
- Nhưng ta vẫn cảm thấy câu chuyện của ngươi có gì đó quen thuộc. Ngươi có chắc ngươi không đem tình tiết của một truyện ngôn tình nào rồi ghép vào để tranh thủ sự đồng cảm của ta chứ?
Ly rượu trên tay Lý Bàn thiếu chút nữa rơi xuống, tức giận nhìn Dương Thiên:
- Ngươi nghĩ ta là loại người nào. Ta cũng không có vô sỉ như ngươi.
Dương Thiên cũng tán đồng:
- Không sai. Ngươi vốn không thể so sánh với ta. Nhưng ta cảm thấy ngươi vẫn có thể xếp tạm vào vị trí thiên hạ đệ nhị.
- Ngươi…
Lý Bàn đang định nói iRgssNZ tiếp thì phía trên nhạc đã dừng lại. Một vị lão giả bước ra, ra hiệu cho mọi người yên lặng rồi nói:
- Ta là Lý Quân, tộc trưởng của Lý gia. Hôm nay là đại hội gia tộc được tổ chức mỗi năm một lần của Lý gia. Mục đích chính là để các thành viên trong gia tộc có dịp gặp gỡ và giao lưu với nhau. Ngoài ra còn có các vị khách quý của các thế lực khác đến chung vui. Ta đây xin gửi lời cảm ơn đến các vị đã bớt chút thời gian đến tham dự. Hi vọng mọi người vui vẻ.
Phía dưới lập tức vang lên tiếng hoan hô. Một vài người bĩu môi, cái gì mà đến chung vui, rõ ràng là muốn phô diễn thực lực đã ra uy với các thế lực khác. Mở đầu là các sự kiện nhảy múa, ca hát. Dương Thiên nghe một lúc liền cảm thấy nhàm chán, dứt khoát không để ý đến nữa.
Một hồi lâu sau, lão giả lại bước lên:
- Sau đây là phần giao lưu giữa những người trong Lý gia. Mỗi một người con cháu Lý gia, nếu có thành tích nỗi bật có thể lên đây chia sẻ để mọi người chung vui.
Dương Thiên ngồi phía dưới cũng không nhịn được chửi một câu. Lão già này nói dối mà không hề đỏ mặt, quả là cao thủ. Lần lượt có người tiến lên kể thành tích. Dương Thiên quan sát một hồi, quay lại hỏi Lý Bàn:
- Ta quan sát rất kĩ, nơi này chỉ khoảng 300, 400 người. Lý gia các ngươi không phải chỉ có ít người như vậy chứ.
Lý Bàn lắc đầu:
- Không, Lý gia là đại gia tộc, sao chỉ có ít người như vậy được. Đại hội gia tộc chủ yếu là nội tộc tham dự, ngoại tộc trừ khi có thành tích đặc biệt, nếu không sẽ không được đến đây. Nếu cố tình làm sẽ bị phạt nặng.
Dương Thiên gật đầu, ra vẻ đã hiểu, thảo nào hắn không nhìn thấy Lý Tưởng. Đoán chừng tên kia cũng thuộc ngoại tộc, nếu không sao có thể mở công ty kinh doanh.
Lý Chính Hạo bước lên khoe khoang thành tích xong, Lý Quân gật đầu hài lòng, tán thưởng:
- Chính Hạo, ngươi làm rất tốt, trong thời gian này lại đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ. Chỉ kém hơn biểu ca của ngươi một ít mà thôi.
Lý Chính Hạo tỏ vẻ khiêm tốn:
- Đại bá quá lời, biểu ca là thiên tài của Lý gia. Ta sao có thể cùng huynh ấy so sánh được.
- Đúng rồi. Đại bá, ta chợt nhớ vừa nãy có gặp qua Lý Bàn biểu đệ, hắn nói có mang theo một vị Tu Chân giả rất lợi hại đến Lý gia chúng ta.
- Lý Bàn?
Lý Quân còn chưa kịp nhớ Lý Bàn là ai, Lý Vũ đã nhịn không được đứng lên:
- Lý Chính Hạo, ngươi nói là ngươi vừa gặp Lý Bàn. Hắn hiện đang ở đâu.
Lý Quân cau mày, dường như đã nhớ ra chuyện gì:
- Tiểu Vũ, ngươi mau ngồi xuống.
Nói xong quay xuống nhìn đám đông:
- Lý Bàn, nếu ngươi đã đến. Mau để ta diện kiến vị Tu Chân giả lợi hại kia một chút.
Lý Bàn trong lòng đang rất lo lắng, hắn cũng không biết tu vị Dương Thiên lợi hại đến mức nào. Có thể để cho đại bá coi trọng hay không. Dương Thiên làm như không để ý, kéo Lý Bàn đứng dậy:
- Còn ngẩn ngơ cái gì. Có người muốn tìm ta và ngươi kìa.
Dương Thiên cùng Lý Bàn bước ra, Lý Quân quan sát Dương Thiên rồi quay lại hỏi Lý Bàn:
- Đây là vị Tu Chân giả lợi hại mà ngươi nói đến?
Không đợi Lý Bàn trả lời, Dương Thiên đã bước lên, nhìn Lý Quân, cười nói:
- Ngươi là tộc trưởng của Lý gia, Lý Quân đúng không? Tự giới thiệu một chút, ta gọi là Dương Thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...