Phong Lưu Chân Tiên

Dương Thiên cùng Lý Bàn chọn một góc trong nhà ăn để bàn luận về các vị mỹ nữ. Đây là việc quan trọng, không thể để người khác nghe được. Nghe Lý Bàn huyên thuyên một hồi, Dương Thiên cảm thấy rất quen thuộc. Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn cảm thấy như vậy.

Nhìn Lý Bàn kĩ một lúc, Dương Thiên lên tiếng:

- Ngươi có sử dụng facebook hay không?

- Đương nhiên rồi. Ngươi phải biết, hiện tại muốn tiếp cận mỹ nữ. Đây là một trong những con đường ngắn nhất.

Dương Thiên lắc đầu, bây giờ công nghệ phát triển, mặc kệ ngươi xấu như thế nào. Chỉ cần xử lý ảnh tốt đều có thể trở thành mỹ nữ. Vì vậy hắn chưa bao giờ làm quen bất kì nữ nhân nào qua facebook.

- Vậy tên tài khoản của ngươi là gì?

- Ặc, cái này… Ta có thể nói cho ngươi. Nhưng ngươi nhất định không được cho người khác biết.

- Có gì bí mật chứ. Được rồi, nói đi.

- Tài Tử Phong Lưu. Thế nào, nghe rất hay phải không?

Dương Thiên trợn mắt, đây đâu chỉ là hay mà tính bất ngờ còn rất cao nữa. Ánh mắt nhìn Lý Bàn cảnh giác:

- Ngươi có phải là hay cùng một người có tên là Đế Vương bàn luận đúng không?

Lý Bàn vẻ mặt tự đắc:

- Đúng vậy a. Tên đó đối với chuyện tán gái đúng là một tên Newbie. Ta đã cố gắng hết sức để chỉ bảo cho hắn. Đáng tiếc là hắn quá ngốc, đoán chừng đến bây giờ vẫn còn chưa làm quen được với nữ nhân nào.

Dương Thiên thở dài:

- Thảo nào…

- Mà ngươi tại sao lại biết hắn. Chẳng lẽ…

Lý Bàn nhìn Dương Thiên trân trối, không nói nên lời. Dương Thiên gật đầu:

- Đúng là ta. Bây giờ ta đã hiểu vì sao hiện tại vẫn chưa thành công được một lần. Thì ra đều là do ngươi.


Lý Bàn mặt có hơi đỏ lên, tức giận:

- Sao có thể như vậy. Là do ngươi không làm đúng như những gì ta chỉ dạy. Không thể trách ta được.

Nhìn Lý Bàn với ánh mắt khinh thường:

- Ngươi còn chưa từng trải qua mối tình nào. Bằng vào cái gì để dạy ta?

Lý Bàn câm nín, Dương Thiên đã chạm vào nỗi đau của hắn. Hắn trời sinh cũng không đẹp trai, lại bị đuổi khỏi gia tộc từ sớm. Tuy làm Hacker cũng có tiền, nhưng Lý Bàn không thích làm những chuyện hãm hại người khác, chỉ thông qua điều tra một vài tin tức bình thường để kiếm tiền.

Một kẻ không đẹp trai, không giàu có, không có tài năng nổi bật như hắn thì làm gì có nữ nhân nào để ý. Nhìn vẻ mặt đáng thương của Lý Bàn, Dương Thiên vỗ vai an ủi:

- Ngươi cũng không cần buồn bả như vậy. Ta sẽ nhờ Tuyết nhi giới thiệu cho ngươi một người bạn gái. Ngươi xem, ta thấy tiểu Hoa cũng rất tốt, tính tình hiền lành, nấu ăn lại ngon. Chỉ là vóc người có hơi mập, mặt có hơi xấu xí, giọng nói hơi giông nam nhân…

Lý Bàn hét to:

- Ngươi im miệng cho ta.

Xung quanh mọi người lập tức quay lại nhìn hai người bọn hắn. Lý Bàn mặt càng đỏ hơn, ngồi xuống nhìn Dương Thiên, gằn giọng:

- Ta nói cho ngươi biết, không nên tiếp tục gán ghép ta với tiểu Hoa. Dù cho nữ nhân trên thế giới này chết hết, ta cũng sẽ không để ý đến nàng.

Dương Thiên cũng không tiếp tục trêu chọc hắn. Chỉ cần hắn không thích nam nhân, Dương Thiên đã thấy là rất tốt rồi. Hai người ngồi thêm một lúc rồi đi ra ngoài, vừa bước ra cổng đã có người chặn lại.

Một nữ cảnh sát mang theo một đám học sinh tiến đến trước mặt hắn, một nữ sinh chỉ thẳng vào mặt hắn:

- Chính là hắn. Khi nãy hắn hành hung bạn của ta trong lớp, còn đe dọa tính mạng của bạn ta.

Dương Thiên nhìn qua Lý Bàn:

- Ta có đe dọa tính mạng của hắn sao?

Lý Bàn gật đầu:


- Hình như là có a.

- Không thể nào, nếu ta có ý định như vậy hắn đã sớm chết. Ta không có thói quen đe dọa người khác a.

Nữ cảnh sát tức giận nhìn Dương Thiên:

- Ngươi rHF0HSY đây là có ý gì. Ngay trước mặt cảnh sát vẫn dám còn hung hăng như vậy. Mau theo ta trở về cục cảnh sát lấy lời khai.

Dương Thiên lắc đầu nhìn nàng:

- Ngươi xem, hằng ngày học sinh đánh nhau nhiều như vậy. Thuận tiện chửi nhau vài tiếng ngươi liền muốn mang đến cục cảnh sát. Cục cảnh sát của các ngươi có thể chứa hết sao?

Nữ cảnh sát lại càng tức giận:

- Việc đó không cần ngươi bận tâm. Hiện tại có người báo với bọn ta ngươi có hành vi xâm phạm đến sự an toàn của người khác. Ta có quyền dẫn ngươi đi.

Dương Thiên đang định nói thêm gì nữa thì bị Lý Bàn nói nhỏ vào tai:

- Ngươi không muốn đến gặp hoa khôi của cục cảnh sát sao. Nàng rất xinh đẹp a, vóc người lại chuẩn, cực phẩm a.

Dương Thiên chợt nhớ lại Lưu Ly cùng vẻ mặt tức giận nhìn hắn khi đó không khỏi bật cười. Vỗ vai Lý Bàn:

- Đúng là chỉ có ngươi hiểu ta.

Quay đầu lại nhìn nữ cảnh sát:

- Tốt lắm, ta theo ngươi trở về.

Nữ cảnh sát thấy Dương Thiên phối hợp cũng bớt giận, nhìn về phía Lý Bàn. Dương Thiên liền ngăn cản:

- Hắn chỉ là ngươi đi xem mà thôi, không có làm gì. Ngươi có thể hỏi bọn hắn.

Nữ cảnh sát quay sang nhìn đám người, bọn họ đều gật đầu đồng ý. Dù sao khi đó Lý Bàn cũng đã giúp đỡ họ ngăn cản Dương Thiên.


Mang theo Dương Thiên tiến vào cục cảnh sát, tiến về bàn làm việc, nữ cảnh sát câm theo một tập giấy ngồi đối diện với Dương Thiên:

- Tên?

Dương Thiên không có ý định trả lời nàng, nhìn xung quanh phong xong quay lại hỏi:

- Lưu Ly hôm nay không có đi làm sao?

- Ngươi nói là Lưu Ly của phòng Hình sự sao? Nàng đang ở phía trong kia. Nhưng việc này có liên quan gì đến ngươi?

- Ta đến thăm nàng một chút, đều là chỗ quen biết. Ngươi có thể gọi nàng ra giúp ta không?

Nữ cảnh sát nhìn Dương Thiên, nàng cũng Lưu Ly là bạn thân. Nếu tên này thực sự có quen biết với Lưu Ly, xem ra hôm nay cũng không thể xử phạt hắn.

- Ngươi thực sự quen biết nàng?

- Đúng vậy a. Ngươi chỉ cần gọi nàng ra là rõ.

Nữ cảnh sát gật đầu đi vào một căn phòng phía trong, bước về phía chỗ Lưu Ly:

- Lưu Ly, có một kẻ nói là quen biết ngươi. Muốn gặp ngươi.

- Quen biết ta? Không thể, ngươi quen của ta đều biết ta không thích bị làm phiền khi đang làm việc.

- Hắn là phạm tội bị bắt đến đây, hẳn là muốn nhờ ngươi trợ giúp. Tội này cũng không nặng, nếu hắn quen biết ngươi ta có thể thả hắn ra.

- Được rồi, để ta ra ngoài xem.

Lưu Ly vừa bước ra ngoài liền trông thấy Dương Thiên vẫy tay, lẩm bẩm:

- Sao hắn lại ở đây.

Nữ cảnh sát thấy Lưu Ly như vậy cũng hỏi:

- Ngươi thực sự quen biết hắn?

Lưu Ly chưa kịp trả lời Dương Thiên đã tiến lại:

- Đã lâu không gặp.


- Ta cũng không muốn gặp lại ngươi.

- Sao có thể như vậy, đêm hôm đó khi ta rời đi. Ngươi không phải vẫn còn luyến tiếc hay sao?

Nghe Dương Thiên nói như vậy, nữ cảnh sát kế bên kinh ngạc nhìn Lưu Ly. Lưu Lý cũng không để ý tới vẻ mặt của nàng, hỏi:

- Hắn đây là phạm tội gì?

- Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là…

Lưu Ly nghe xong cũng nhíu mày, việc học sinh đánh nhau vốn rất bình thường, không phải cái gì to tát. Dựa vào quan hệ của Dương Thiên và cục trưởng, chỉ có thể thả hắn ra.

- Vậy thì thả hắn ra đi.

Nữ cảnh sát gật đầu, nàng cảm thấy mối quan hệ giữa Dương Thiên và Lưu Ly không tầm thường nhưng cũng không tiện hỏi.

Dương Thiên nhìn Lưu Ly:

- Ta cũng đã mất công đến đây, có thể cùng ta ăn trưa sao?

- Ta với ngươi hình như không có thân thiết như vậy a.

- Nhưng đêm hôm đó…

Lưu Ly tức giận:

- Chuyện hôm đó hoàn toàn là lỗi của ngươi, ta…

Chợt nhìn thấy mọi người xung quanh đang chăm chú nhìn mình, Lưu Ly lúc này càng nói thì lại càng thêm đen. Nhỏ giọng nói với Dương Thiên:

- Được rồi. Ta còn có việc, ngươi đợi một chút.

Nhìn Lưu Ly đi vào trong, Dương Thiên vẻ mặt đắc ý. Lý Bàn tuy không được, nhưng những kĩ năng hắn dạy quả thật hữu dụng. Cố ý ra vẻ mập mờ, khiến nàng không giải thích rõ được, cuối cùng phải nhận lời đi ăn cùng hắn.

Đáng tiếc, cuối cùng Lý Bàn vẫn ế dài a. Dương Thiên quyết định phải chọn lọc lại những chỉ dẫn của Lý Bàn, nếu không đến cuối kết quả của mình cùng hắn sẽ không sai biệt lắm.

Hơn 11 giờ 30 phút, Lưu Ly thay một bộ trang phục bình thường đi ra, ánh mắt nhìn Dương Thiên, nén giận nói:

- Hiện tại đã có thể đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui