Phong Lưu Chân Tiên

Dương Thiên theo lời của Diệp Vấn Thiên đi đến sân bay. Diệp Vấn Thiên đã đứng đợi sẵn, mang hắn đến một khu có bảo vệ canh gác rất cẩn thận. Phía trong là một cái sân bay mini. Không đợi Dương Thiên hỏi, Diệp Vấn Thiên liền trả lời:

- Nơi đây là sân bay đặc biệt được thiết kế riêng cho các quan chức cấp cao. Chúng ta khi cần cũng có thể sử dụng nơi này.

Dương Thiên gật đầu, cũng không hỏi nhiều, theo Diệp Vấn Thiên đi vào trong. Vừa bước vào phòng, Dương Thiên liền cảm thấy không khí có một cái gì rất lạ, nhưng không nói được cụ thể là cái gì. Hai người tiến lại gần phi cơ, Diệp Vấn Thiên vẻ mặt đột nhiên thay đổi, trầm giọng:

- Có người hạ độc. Cẩn…

Chưa kịp dứt lời, từ chỗ thông hơi trên trần nhà liền có một bóng đen rơi xuống, phóng thẳng về phía Diệp Vấn Thiên, đoản đao trên tay đâm về phía cổ họng hắn. Dương Thiên thấy rõ bóng đen là ai cũng không khỏi kinh ngạc:

- Sao lại là nàng?

Diệp Vấn Thiên dù sao cũng là Kim Đan kỳ tu sĩ, một đạo chưởng ấn đánh ra. Đoản đao vỡ nát, bóng đen bay thẳng vào tường, miệng trào huyết dịch, bất tỉnh. Dương Thiên lập tức chạy lại, một đạo linh khí tiến vào cơ thể chữa thương cho nàng rồi quay lại hỏi Diệp Vấn Thiên:

- Ngươi nói có độc, tại sao ta lại không cảm thấy?

Diệp Vấn Thiên thấy Dương Thiên tay đỡ nữ sát thủ cũng hơi bất ngờ, nhưng cũng trả lời:

- Đây cũng không phải là độc dược, mà là một loại thuốc đặc chế tên là Hóa Khí tán. Có thể khiến tu sĩ tạm thời mất đi tu vị. Thứ này đã được Ám tổ chúng ta nghiên cứu rất lâu, nhằm đối phó với tứ đại thế lực.

- Đáng tiếc, thứ này đối với tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên hầu như không có tác dụng. Tại sao nàng lại có nó?

Còn một câu: “Ngươi tại sao lại quen biết nàng” Diệp Vấn Thiên vẫn chưa hỏi, hắn đang chờ Dương Thiên trả lời. Dương Thiên cũng hiểu ý của hắn:


- Nàng là phó thủ lĩnh của Thiên Sát, trước đây cũng đã từng ám sát ta. Cũng chính là chuyện lần trước ta nhờ người điều tra.

Diệp Vấn Thiên gật đầu:

- Thì ra là vậy. Chuyện này ta cũng đã điều tra kĩ càng, nhưng tên kia che dấu rất sâu. Tạm thời vẫn chưa có kết quả. Hiện tại nên giữ nàng sống để tra hỏi.

- Được rồi, vậy mang theo nàng cùng đi đi. Cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên khởi hành.

Hai người nói xong liền lên phi cơ rời đi. Diệp Vấn Thiên tự mình lái. Dương Thiên cùng nữ sát thủ ngồi trong một khoan cách âm ở phía sau. Lúc này hắn mới làm nàng tỉnh lại.

Nữ sát thủ hai mắt dần mở ra, trông thấy Dương Thiên liền hoảng sợ lùi xa ra:

- Người tại sao lại ở đây?

- Ngươi không biết mục tiêu của ngươi và ta hiện đang đi cùng nhau sao?

Nữ sát thủ ngẩn ra, nàng không biết chuyện này. Ám sát trưởng lão của Ám tổ là đại sự cỡ nào, sao có thể qua loa như bình thường. Nàng vừa rồi đã phong bế lục thức, che giấu khí tức, toàn bộ tập trung trên người Diệp Vấn Thiên, cảm nhận được hắn đến gần liền ra tay. Đáng tiếc đến cuối cùng vẫn đã xem nhẹ hắn.

- Là ngươi đã cứu mạng ta.

- Không sai, nếu không có ta, một chưởng vừa rồi ngươi đã mất nửa cái mạng.

- Ta sẽ không cảm kích ngươi.


Thở dài một hơi, sát thủ quả nhiên không dễ nói chuyện:

- Ta cũng không cần ngươi cảm kích. Chỉ có chút tò mò, tại sao các ngươi lại ám sát Diệp Vấn Thiên. Chẳng lẽ các ngươi không biết thân phận của hắn.

- Trưởng lão Ám tổ, ta sao có thể không biết.

- Vậy chẳng lẽ tổ chức của các ngươi bị điên rồi. Với địa vị của hắn, Ám tổ hoàn toàn có thể trực tiếp tiêu diệt Thiên Sát.

Nữ sát thủ lắc đầu:

- Ta đã rời khỏi Thiên Sát, trong danh sách thành viện hiện tại không còn tên của ta.

Tuy nói rằng phải giết xong Diệp Ván Thiên nàng mới chính thức rời khỏi Thiên Sát, nhưng tên kia vì lo lắng Ám tổ tức giận cũng đã xóa tên nàng.

Dương Thiên càng nghe càng không hiểu, cũng mặc kệ chuyện này.

- Lần trước ngươi ám sát ta là do kẻ nào phái tới.

- Thiên Sát chỉ nhận tiền không nhận người. Bọn ta vốn không biết ai ra lệnh, chỉ cần có tiền là được.

Xem ra tên kia cũng không dễ tìm ra như vậy. Dương Thiên cũng không còn gì để hỏi, nhìn nữ sát thủ vẻ mặt lạnh lùng:


- Ngươi không muốn biết chúng ta định làm gì với ngươi sao?

- Tra tấn, giết ta sao? Vậy thì sao chứ?

Làm một sát thủ, nàng đã trải qua rành lăng sinh tử không biết bao nhiêu lần. Lúc này cũng đã làm tốt tâm lý chuẩn bị đối mặt. Dương Thiên thấy nàng một mực lạnh lùng như vậy cũng cảm thấy rất khó chịu:

- Nếu như ta tại đây tiền gian hậu sát ngươi thì sao.

Nữ sát thủ vẻ mặt hơi đổi, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh:

- Ngươi có thể thử, nhưng FXG51kv trên người ta chỗ nào cũng là độc, cẩn thận chết mà không rõ nguyên nhân.

- Chất độc của ngươi hoàn toàn không có tác dụng với tu sĩ Kim Đan kỳ, không cần hù dọa ta.

Nữ sát thủ nghe xong liền nhắm mắt lại, không tiếp tục nói gì. Nàng không phải đối thủ của hắn, nhưng sát thủ ai không có biện pháp để tự sát. Dương Thiên lập tức đưa vào miệng nàng một viên thuốc:

- Đây là Bách Độc đan. Có nó, mọi chất độc trên người ngươi đều là vô nghĩa. Kinh mạch của ngươi ta đã hoàn toàn phong ấn, vật dụng nguy hiểm cũng đã lấy ra hết. Còn về phần cắn lưỡi tự tử, ngươi ít nhiều cũng là Tu Chân giả, chắc hẳn cũng sẽ không chết vì việc đó.

Nữ sát thủ hai mắt cảm hận nhìn Dương Thiên, nàng không sợ chết, nhưng có thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết. Dương Thiên vẻ mặt tà ác:

- Yên tâm, ta sẽ từ từ thưởng thức ngươi. Sau khi giết ngươi ta lại sẽ tiếp tục. Gian thi ta đúng là chưa từng làm, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy hưng phấn.

Dương Thiên nói xong, bắt đầu đưa tay lên áo nàng kéo xuống, nữ sát thủ không nhịn được, liền bất tỉnh. Nàng nội thương vẫn chưa khỏi hẳn, vốn rất suy yếu. Cộng thêm tình thần gần như sụp đổ liền không chịu nổi.

Dương Thiên dừng tay, lắc đầu:

- Đùa giỡn một lát đã không chịu được, tố chất của ngươi vốn không thích hợp làm sát thủ.


Hắn dĩ nhiên không thực sự muốn cưỡng gian nàng, chỉ là cảm thấy vẻ lạnh lùng của nàng khiến hắn khó chịu nên không nhịn được trêu chọc một phen. Viên thuốc kia không những có tác dụng giải độc mà còn có thể chữa thương.

Dương Thiên nâng nữ sát thủ lên, đặt nàng nằm xuống cái ghê đối diện rồi nhắm mắt lại. Dương Thiên ngủ một giấc dài, trong mơ hắn nhìn thấy một hình ảnh mặt áo trắng, tuy không nhìn rõ mặt nhưng lại khiến hắn có cảm giác kinh diễm. Dáng người, khí chất, mỗi cử chỉ giơ tay, nhấc chân đều vô cùng hoàn mĩ.

Bóng người kia nhìn về phía hắn, một âm thanh rất trong trẻo vang lên:

- Hỗn Độn, có phải là ngươi hay không?

Dương Thiên muốn tiến lại gần, nhưng mỹ nữ nhìn càng gần lại càng xa, không thể nào tiếp cận được. Nếu hắn vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vậy hắn cũng không cần làm Chân Tiên nữa.

- Ta là Dương Thiên, không phải Hỗn Độn. Ngươi đây là dùng Mộng thuật tìm kiếm người kia sao?

Nữ nhân nghe được hắn nói mình không phải Hỗn Độn, cũng không nói thêm lời nào liền biến mất. Dương Thiên lúc này cũng bừng tĩnh, trong đầu tràn ngập thân ảnh kia. Hắn cảm giác trên người nàng một loại cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại có thể khẳng định mình chưa từng gặp nàng.

Dương Thiên gặp mỹ nữ cũng không thiếu, cực phẩm đại mỹ nữ cũng không ít. Nhưng không có ai hoàn mỹ như nàng. Nếu như theo thang điểm 100, Tần Tuyết đám người là từ 85 đến 89. Tô Nguyệt Nhi là 90. Nữ nhân kia chắc chắn là 100 điểm. Hoàn mỹ vô khuyết là tất cả những từ có thể nói về nàng.

Dương Thiên đột nhiên giật mình:

- Nàng gọi Hỗn Độn, chẳng lẽ chính là gọi ta. Ta tu luyện Hỗn Độn khí, chính là Hỗn Độn Chân Tiên. Chẳng lẽ nàng cũng là một vị Chân Tiên. Nàng tìm ta có việc gì?

Dương Thiên hiện tại có rất nhiều nghi vấn, nhưng nghĩ kĩ một hồi hắn quyết định tạm thời không nên tìm nàng. Tuy hắn chỉ cần thả ra Hỗn Độn khí tức nàng sẽ lập tức cảm nhận được và tìm đến, nhưng như vậy sẽ rất phiền phức. Hắn bây giờ cuộc sống rất tốt, không nên dính dáng đến đám người kia. Nghi kĩ, Dương Thiên không để ý đến nàng nữa, nhắm mắt tiếp tục ngủ.



Trong tinh không vô tận, một vị mỹ nữ đang nằm ngủ. Đúng là nữ nhân vừa cùng Dương Thiền trò chuyện. Gương mặt xinh đẹp đến mức tận cùng, nếu Dương Thiên ở đây không biết sẽ còn kinh diễm đến mức nào. Mỹ nữ nhíu mày rồi mở hai mắt ra, thanh âm vang vọng trong thiên địa:

- Hỗn Độn, ngươi rốt cuộc đang ở nơi nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui