Phong Lưu Chân Tiên

U Hải Ma Lan, sinh trưởng tại những vùng đầm lầy nơi âm khí cực thịnh, không khí ẩm ướt. Nó cần hấp thu rất nhiều âm khí, chuyển hóa thành ma khí, phục vụ cho việc phát triển. Những đầm lầy, nơi xảy ra những trận chiến lớn, số lượng xác chết nhiều chính là môi trường lý tưởng để nó phát triển. U Linh Sâm Lâm cũng là một nơi không tệ, tuy nhiên, nồng độ âm khí của nó vẫn chưa đáp ứng đủ yêu cầu để U Hải Ma Lan xuất hiện. Bởi vì nó là lục cấp linh thảo, thảo dược đẳng cấp Hợp Thể kỳ, độ trân quý có thể nghĩ.

Đối với tu sĩ Hợp Thể kỳ ma đạo, U Hải Ma Lan là tiên dược chỉ có thể ngộ không thể cầu. Đem nó luyện chế thành đan dược, ăn vào sẽ đạt được hiệu quả không tưởng. Thậm chí, chỉ cần đạt U Hải Ma Lan bên mình, tốc độ tu luyện sẽ tăng tiến vượt bậc, thậm chí có xác suất nhỏ thức tỉnh Ma Tính. Ngược lại, đối với tu sĩ bên dưới Hợp Thể kỳ, U Hải Ma Lan chính là kịch độc. Lượng ma khí ẩn chứa bên trong nó đủ để khiến bất kỳ tu sĩ cấp thấp nào mất đi lý trí, trở thành ma đầu chỉ biết giết chóc. Một đóa U Hải Ma Lan đủ sức phá hoại toàn bộ U Linh Tông. Dương Thiên nói mấy tên Phân Thần kỳ của U Linh Tông bị điên chính là vì lý do này.

Tất nhiên, một kẻ từng trải như Dương Thiên vẫn có thể tìm ra được điểm hợp lý của nhiệm vụ này. Thứ nhất, U Hải Ma Lan ở trạng thái chưa hoàn toàn thành thục vẫn chưa phóng xuất ma khí, đối với tu sĩ cấp thấp mà nói chỉ là một loại linh thảo rất bình thường. Thứ hai, U Linh Tông có ý đồ với U Hải Ma Lan, rất có khả năng trong 5 tên Phân Thần kỳ kia có một kẻ đã đạt đến Phân Thần hậu kỳ đỉnh phong, cần có U Hải Ma Lan hỗ trợ để đột phá Hợp Thể kỳ.

Kết hợp hai điểm này lại, nhiệm vụ này không còn vô lý, chỉ là có chút hoang đường. Thứ mà tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng mơ ước chiếm được, tu sĩ cấp thấp có hi vọng tranh đoạt hay sao. Nhiệm vụ này đối với Dương Thiên không khó, bất quá sẽ khiến hắn bại lộ thân phận, nghĩ kỹ lại vẫn là thôi đi. Dương Thiên đang muốn đi qua khu vực khác tìm kiếm liền nghe thấy một âm thanh già yếu vang lên sau lưng:

- Ngươi đối với nhiệm vụ này có hứng thú?

Dương Thiên quay lại, một lão giả dàng người thấp lùn, chống một cây gậy màu đen đang lẳng lặng đứng đó. Người này che dấu khí tức, có điều Dương Thiên chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra được tu vị của hắn là Phân Thần hậu kỳ đỉnh phong, chín phần mười chính là kẻ đã ban bố nhiệm vụ này.

- Nhiệm vụ có điểm cống hiến cao như vậy, ta tất nhiên là có hứng thú. Có điều vẫn là lực bất tòng tâm.


Lão giả mỉm cười lắc đầu:

- Trước đây nhiệm vụ này đúng là bất khả thi, hiện tại thì không hẳn. Ngươi có muốn nghe thử một chút không?

Dương Thiên chắp tay:

- Tiền bối chỉ giáo.

Lão giả gật đầu:

- Ba tháng nữa, động phủ của Thái âm đ*o Nhân sẽ theo chu kỳ 20 năm một lần mà mở cửa. Ai có thiên phú cùng vận khí sẽ đạt được truyền thừa của Thái âm đ*o Nhân, trở thành đệ tử chân truyền của hắn. Ây, ta lại quên mất, ngươi đã từng nghe qua cái tên Thái âm đ*o Nhân?


- Chưa từng nghe qua.

Lão giả tỏ vẻ tiếc hận:

- Thế hệ tu sĩ mới bây giờ, chỉ chăm chăm vào những công pháp, pháp thuật mạnh mẽ. Hầu như chẳng có kẻ nào để ý đến lịch sử của Ma Vực. Đến tu sĩ lừng lẫy như Thái âm đ*o Nhân cũng chưa từng nghe qua. Hơn vạn năm trước, hắn được người đời gọi là Hợp Thể Đệ Nhất Nhân. Tức là tu sĩ từ Đại Thừa kỳ trở xuống không có bất kỳ ai là đối thủ của hắn. Kể cả lão tổ tông của U Linh Tông khi đó cũng phải chịu thua kém một bậc.

Dương Thiên giả vờ kinh ngạc:

- Lợi hại đến như vậy?

Lão giả tỏ vẻ tiếc nuối:

- Hắn là tu sĩ đã thành công thức tỉnh Ma Tính, Tu Chân Lộ rộng mở trước mắt. Cuối cùng lại vì một nữ nhân mà quyết chiến sinh tử với một vị Đại Thừa kỳ để rồi bất hạnh bỏ mình. Ta nghe nói cho dù chiến thắng, vị Đại Thừa kỳ kia cũng bị Ma Tính của hắn làm trọng thương, tuổi thọ suy giảm, đã tọa hóa vào 500 năm trước.


- Trước khi chết, Thái âm đ*o Nhân không muốn y bát cả đời của mình bị mai một nên đã dựng lên một động phủ chứa đựng những thứ hắn dành cả đời sưu tầm được. Bất kỳ ai vượt qua thử thách, được tàn hồn Thái âm đ*o Nhân công nhận sẽ trở thành chủ nhân của động phủ. Thái âm đ*o Nhân năm xưa cũng là dựa vào U Hải Ma Lan để thức tỉnh Ma Tính. Cho nên trong động phủ của hắn chắc chắn còn lưu lại vài đóa để dành cho truyền nhân của hắn.

Dương Thiên tỏ ra khó hiểu:

- Nếu động phủ của Thái âm đ*o Nhân cất giữ nhiều bảo vật quý giá như vậy, lẽ nào những vị đại năng khác không có hứng thú?

Lão giả mỉm cười:

- Hứng thú? Tất nhiên là có, hơn nữa còn là ham muốn đến tột cùng. Thức tỉnh Ma Tính, chỉ riêng công dụng này của U Hải Ma Lan cũng đủ khiến tu sĩ Đại Thừa kỳ điên cuồng. Thế nhưng ngươi cũng nên biết, tu sĩ đạt đến Kim Đan kỳ, Kim Đan trong cơ thể đúc xong, thuộc tính linh lực cũng đã được định hình, muốn cải tu những công pháp thuộc tính khác rất phiền phức, phần lớn sẽ lưu lại di chứng trong cơ thể. Cho nên, tu sĩ muốn lựa chọn truyền nhân đều sẽ chọn những kẻ có cùng thuộc tính linh lực với mình hoặc có tu vị dưới Kim Đan kỳ.

- Cho nên động phủ của Thái âm đ*o Nhân có rất nhiều hạn chế. Tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở lên bước vào sẽ lập tức bị trận pháp bên trong diệt sát. Từ Hợp Thể kỳ trở lên bước vào động phủ sẽ lập tức nổ tung. Vô số trận pháp cùng tài liệu trân quý phát nổ, cho dù là Đại Thừa kỳ cũng không dễ chịu. Cho nên, cứ 20 năm một lần, khi động phủ của Thái âm đ*o Nhân mở ra, rất nhiều môn phái sẽ tụ tập đệ tử từ Trúc Cơ trở xuống đến đó hòng đạt được truyền thừa.

Dương Thiên khẽ gật:


- Đã hiểu. Tiền bối muốn ta tham dự tranh đoạt truyền thừa?

Lão nhân thở ra một hơi:

- Mỗi lần động phủ Thái âm đ*o Nhân mở ra, U Linh Tông ta đều sẽ tham dự. Nhưng vào lần gần đây nhất, động phủ đã xảy ra biến cố, kết quả hơn chín phần người tham dự đều phải nằm lại bên trong. U Linh Tông chúng ta không có một ai sống sót đi ra. Chính vì chuyện này, cao tầng U Linh Tông đã hạ lệnh, động phủ Thái âm đ*o Nhân quá mức nguy hiểm, không tiếp tục bắt buộc đệ tử phải tham dự nữa, mỗi người muốn tham gia đều là tự nguyện, sống chết tự thân, môn phái không chịu trách nhiệm.

- Ngươi nhìn, nhiệm vụ cấp SS kia cũng là do lão phu ban bố. Thế nhưng mười năm qua nó vẫn nằm ở đó, thậm chí đã đóng một lớp bụi dày. Bệnh của lão phu đã sắp không chịu được nữa, lần này bằng mọi giá ta cũng phải có được U Hải Ma Lan. Nếu ngươi đồng ý tham dự, ta sẽ cung cấp cho ngươi đủ tài nguyên tu luyện, đảm bảo trong vòng ba tháng liền bước vào Trúc Cơ hậu kỳ.

Dương Thiên có chút nghi hoặc:

- Tiền bối, qua những gì ngươi vừa nói, ngươi hẳn là một trong năm vị Phân Thần kỳ lừng danh của U Linh Tông. Ta lại chỉ là một tên Trúc Cơ sơ kỳ bình thường, tại sao ngươi lại “để ý” đến ta như vậy?

- Ha ha, tầm thường? Người khác thấy ngươi tầm thường, lão phu lại thấy ngươi không tầm thường. Hôm qua khi ở đại điện, lão phu đã nhìn ra “nó”. Ngươi hẳn là hậu nhân của một đại gia tộc nào đó đến U Linh Tông của ta để lịch luyện. Ta vốn rất muốn nhận ngươi làm đệ tử, có điều ngẫm lại, đại gia tộc nào đó ắt hẳn không muốn hậu nhân của mình nhận một tên Phân Thần kỳ tầm thường làm sư phụ. Bất quá không quan hệ, hiện tại ngươi đã là đệ tử của U Linh Tông, xem như cũng không khác biệt gì lắm. Ngươi không cần chối, chỉ riêng thái độ bình thản của ngươi khi biết ta là Phân Thần kỳ cũng đã thể hiện tất cả. Nó nói lên rằng, Phân Thần kỳ trong mắt ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt để phải ngạc nhiên. Ngươi có thể yên tâm, do công pháp tu luyện của lão phu có chút khác biệt nên mới nhìn ra được, bốn người kia vẫn chưa hề biết gì. Chỉ cần ngươi giúp ta đoạt được U Hải Ma Lan, bất kỳ điều kiện gì ta cũng sẽ chấp nhận. Kể cả…chiếc ghế tông chủ kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận