Còn tưởng là phần thưởng gì đặc biệt. Đệ tử chân truyền thì thôi, đi, đừng nói là U Linh Tông, kể cả Ma Thần Cung cũng không có ai đủ năng lực làm sư phụ của hắn. Bất quá, Dương Thiên vẫn không thể hiện ra ngoài. Dù sao hắn đang giả trang làm một đệ tử cấp thấp, phải diễn sao cho đạt.
Tên Kim Đan hậu kỳ nói xong liền phóng đi, đồng thời thi triển Khống Vật Thuật mang theo hai người. Đến một cái đại điện, hắn ra hiệu cho hai người đứng ngoài, sao đó đi vào bên trong. Thanh niên nhìn Dương Thiên, bộ dạng đắc ý:
- Vị trí đệ tử chân truyền chắc chắn không thoát khỏi tay ta. Đến khi đó, xem ta làm sao chơi chết ngươi.
Dương Thiên quay sang, không lạnh không nhạt nói:
- Thân là nam nhân, tại sao ngươi so với nữ nhân còn nói nhiều hơn. Cả buổi cứ léo nhéo liên tục không dừng, thật là phiền phức.
Thanh niên thật sự nổi giận, Dương Thiên vậy mà dám nói hắn nhiều chuyện. Bất quá, nơi này là đại điện của U Linh Tông, vẫn là phải nhận xuống. Chờ đến khi hắn thực sự trở thành đệ tử chân truyền liền có vô số cách xử lý Dương Thiên. Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn a.
Hai người không phải đợi lâu, bên trong đại điện rất nhanh truyền ra âm thanh:
- Vào đi.
Mở cửa bước vào, xuất hiện trước mặt bọn hắn là những tấm sắt hình tròn đang lơ lửng trên cao. Bên trên mỗi tấm có một ngọn lửa màu lam đang cháy bập bùng. Cường độ mạnh yếu của mỗi ngọn lửa là khác nhau, đáng chú ý nhất là 5 ngọn lửa ở bị trị trung tâm thậm chí còn tỏa ra một chút uy áp của tu sĩ Phân Thần kỳ.
Dương Thiên chỉ cần liếc qua liền biết, đây chẳng qua là một thủ đoạn nhỏ của ma đạo mà thôi. Mỗi tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở lên, linh hồn đã mạnh mẽ đến một trình độ nhất định, tách ra một phần nhỏ sẽ không ảnh hưởng quá lớn. Bọn hắn sử dụng một loại đá quý hiếm gọi là Hồn Thạch, phối hợp với ma hỏa để bảo tồn những mảnh tàn hồn này. Có thể mượn nó để truyền đạt suy nghĩ của mình từ vị trí rất xa.
Dựa trên kết quả khảo hạch, mọi người tất nhiên đều tập trung vào thanh niên kia, bỏ mặc Dương Thiên một bên. Đối với chuyện này, Dương Thiên không lấy làm phiền lòng, ngược lại còn có chút vui mừng. Lỡ như có vị nào chú ý đến hắn, muốn nhận làm đệ tử thì xem như phiền phức lớn. Cho dù Dương Thiên không quá chú trọng đến tiểu tiết, thế nhưng bắt một Chân Tiên như hắn nhận một tên Nguyên Anh là sư phụ thì rất khó chấp nhận được.
Từng luồng thần thức quét qua kiểm tra thanh niên. Bọn hắn ở đây tuy chỉ có tàn hồn, nhưng muốn dò xét một tên Trúc Cơ cũng không phải chuyện gì quá khó. Tiếp theo đó, tất cả thông qua truyền âm để trao đổi. Thanh niên cùng tên Kim Đan hậu kỳ bên dưới không biết nội dung bọn hắn đang nói đến là gì nhưng Dương Thiên lại nghe được toàn bộ. Đại thể là một cuộc tranh giành nhận thanh niên làm đồ đệ. Khi đám Nguyên Anh kỳ cãi nhau đến cao trào, một tên Phân Thần kỳ mới lên tiếng:
- Các ngươi không cần tiếp tục tranh đoạt, bọn ta đã có quyết định. 2000 năm qua ta chỉ thu một đệ tử duy nhất, không may lại bất hạnh bỏ mình trong một chuyến lịch luyện bên ngoài. Thanh niên này vừa hay lại hợp ý ta, cho nên…
Hắn không cần nói hết câu, mọi người ở đây đều đã hiểu. Phân Thần kỳ nhúng tay vào, Nguyên Anh như bọn hắn còn có cơ hội sao? Nếu bốn vị còn lại không phản đối, bọn hắn cũng không cần nhiều lời nữa. Thảo luận kết thúc, từ trong ngọn lửa màu xanh của vị Phân Thần kỳ kia phát ra âm thanh trầm thấp:
- Thanh niên, ngươi tên là gì?
Biết người được hỏi là mình, thanh niên vội cung kính:
- Đệ tử họ Tiêu, tên Hà.
- Tiêu Hà, rất tốt. Hôm nay ta muốn nhận người là đồ đệ, ngươi có đồng ý hay không?
Phân Thần kỳ chính là cấp bậc cao nhất tại U Linh Tông, Tiêu Hà đương nhiên không trông đợi gì hơn. Hắn vội vả quỳ xuống, dập đầu:
- Đệ tử Tiêu Hà, bái kiến sư tôn.
Âm thanh kia có chút vui mừng:
- Tốt, rất tốt. Hiện tại sư tôn không có mặt ở U Linh Tông, lát nữa ta sẽ cho Chính Minh dẫn ngươi đến động phủ của ta.
Hắn đương nhiên vui mừng, thân là Phân Thần kỳ, đẳng cấp cao nhất tại U Linh Tông, tầm mắt của hắn rất cao. Đệ tử đủ sức lọt vào pháp nhãn rất ít. Hơn 2000 năm trước gặp được một kẻ vừa ý thì lại không may bỏ mình. Đợi hơn 2000 năm mới gặp được một kẻ khác phù hợp, hắn có thể không vui sao?
Còn về phần Dương Thiên thì đã sớm bị tất cả những người có mặt ở đây bỏ qua. Quá trình hắn thu thập đủ 100 âm hồn lệ quỷ đều đã được báo lại. Chẳng qua là có một món pháp bảo tương đối khá nên cướp đoạt được của người khác. Khi nãy có vài luồng thần thức kiểm tra qua nhưng cũng không thu lại được gì. Thân thể do Nhược Hy tạo ra cơ bản chẳng có gì, ngoài việc sẽ tự động cường hòa về năng lực thể chất sao cho phù hợp với cảnh giới biểu hiện ra, nó thậm chí còn không có linh căn. Tuy nhiên, để che dấu tốt hơn, Dương Thiên vẫn biểu hiện ra là một tu sĩ có tam linh căn. Tư chất này không tính là quá kém. Có điều để trở thành nội môn đệ tử của U Linh Tông thì có chút không đủ. Bất quá, quy định là do bọn hắn đặt ra, bọn hắn cũng không thể tự cầm đá đập chân mình. Để Dương Thiên làm nội môn đệ tử đã là rất tốt, không ai có ý định thu hắn làm đệ tử chân truyền.
Không ai lên tiếng đồng nghĩa với việc không được chọn. Dương Thiên cũng không hề tỏ vẻ vui mừng hay thất vọng, vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt. Tên Kim Đan hậu kỳ tên Chính Minh kia hiểu ý, cúi đầu chào tất cả sau đó xoay người mang theo Dương Thiên và Tiêu Hà đi ra khỏi cửa đại điện.
Địa vị bỗng chốc tăng vọt, Tiêu Hà giống như một tên thượng vị giả, nhìn Dương Thiên với ánh mắt khinh thường. Chính Minh cũng không thấy có chỗ nào không thích hợp, ngược lại còn có chút cung kính Tiêu Hà. Hắn biết, thanh niên trước mặt này sớm muộn cũng sẽ mạnh hơn hắn. Đã là đồ đệ của một vị Phân Thần kỳ, tương lai kém nhất cũng sẽ bước vào Nguyên Anh kỳ. Bản thân hắn Kim Đan hậu kỳ đã là cực hạn, muốn tiến thêm một bước nữa còn khó hơn lên trời. Trừ phi có cơ duyên nghịch thiên, bằng không đừng mong đột phá.
Cho nên, Chính Minh đối đãi với Tiêu Hà còn mang theo một tia tâm ý nịnh bợ. Dương Thiên cảm thấy mình có chút thừa thãi liền lên tiếng:
- Chính Minh hộ pháp, tiếp theo ta sẽ phải làm gì?
Chính Minh không có tâm trạng để ý đến Dương Thiên, thấy hắn hỏi thì tỏ hơi khó chịu. Bất quá đây là chức trách của hắn nên vẫn phải lấy ra một cái ngọc giản cùng một tấm lệnh bài đưa cho Dương Thiên:
- Bên trong có ghi lại bản đồ của U Linh Tông, những khu vực bôi đen tuyệt đối không được tiến vào, bằng không mọi hậu quả ngươi sẽ tự mình gánh lấy. Những khu vực khác đều có ghi chú rõ ràng. Ngươi đến khu dành cho nội môn đệ tử, chọn một phòng không có người rồi dùng thần thức khắc tên của mình lên lệnh bài treo trước cửa để xác nhận phòng đã có người. Những việc khác ngươi có thể hỏi thăm các vị đồng môn. À đúng rồi, ngươi vừa bước vào nội môn sẽ có một cơ hội đến Tàng Thư Các lựa chọn công pháp cùng hai môn pháp thuật để tu luyện. Lệnh bài thân phận đã sớm giao cho ngươi, ngươi đến nơi đó đưa nó ra, sẽ có người giải thích cụ thể.
Hắn cơ bản đã nói rõ mọi chuyện, cũng xem như đã hoàn thành chức trách. Tiếp theo liền mang Tiêu Hà rời đi, để mặc Dương Thiên tự tìm đường. Có bản đồ, Dương Thiên tuy mù đường nhưng cũng không đến nổi bị lạc. Tốn chút công sức, hắn cuối cùng cũng tìm đến được khu vực của nội môn đệ tử.
Ma đạo khác với chính đạo, đa số bọn hắn đều thích hoạt động độc lập, nếu có hợp tác thì phần lớn cũng là lợi dụng lẫn nhau. Đây cũng không phải nói tất cả tu sĩ ma đạo đều xấu xa, chỉ là công pháp cùng linh lực tu luyện ảnh hưởng đến tính cách của bọn hắn mà thôi.
Khu vực này có ma khí khá nặng, cả không gian chìm trong một màu sắc u ám. Khi Dương Thiên tiến vào chỉ gặp qua một vài người, bất quá bọn hắn đều tỏ vẻ vội vả, không ai thèm chú ý đến hắn. Chọn một căn phòng chưa có chủ nhân, Dương Thiên đem lệnh bài có khắc tên mình treo lên cửa rồi đi vào phòng, nhảy lên giường ngủ một giấc ngon lành. Nghỉ ngơi một chút, bước đầu xâm nhập vào Ma Vực đã thành công, mọi chuyện không cần vội vả, cứ từng bước thực hiện là được. Dù sao thì đối với Dương Thiên, đây là một trải nghiệm khá thú vị, nói không chừng sẽ thu hoạch được gì đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...