Đã đến Ma Vực, Dương Thiên cũng không vội vã đến Ma Thần Cung. Ma Vực sừng sững tồn tại hàng trăm vạn năm, đối chọi gay gắt với chính đạo mà vẫn giữ ở thế bất bại liền chứng tỏ nó không tầm thường. Dương Thiên tự nhận, một đối một, cho dù là Huyền Phong Ma Đế cũng không phải đối thủ của hắn. Thế nhưng sau lưng Huyền Phong Ma Đế là Ma Thần Cung, thậm chí là cả Ma Vực. Sức lực của vô số tu sĩ hợp lại là không thể xem thường. Nhớ đến Long Tộc hay Lam Vũ Tông, thực lực mỗi người đều không có gì đặc biệt, nhưng khi hợp sức lại đều khiến Dương Thiên gặp ít nhiều khó khăn. Đặc biệt là Long Tộc, Long Thần Khôi Lỗi khi đó vẫn chưa hoàn chỉnh, nếu để nó được luyện chế thành công, thực lực Độ Kiếp Thất Chuyển hoàn toàn được phát huy, Dương Thiên sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Quan trọng nhất, hắn không có nhiều thông tin về Ma Vực, lập tức tấn công thì không tốt lắm.
Cho nên lần này Dương Thiên quyết định chậm rãi thu thập thông tin rồi ra tay cũng không vội. Dù sao Hà Chính Hùng đang lo sợ Dương Thiên báo thù, vẫn sẽ ở nơi này nương nhờ Huyền Phong Ma Đế, Dương Thiên không cần lo hắn chạy trốn mất. Muốn thu thập thông tin mà không bị ai phát hiện, cách tốt nhất chính là xâm nhập vào nội bộ bên trong. Sau lần gặp gỡ Sáng Thế Lực, Dương Thiên nhận ra rằng thứ hắn còn thiếu bây giờ chính là cảm ngộ. Cảm ngộ nhân sinh, thấu hiểu mọi cảm xúc của bọn họ, hình thành mong muốn bảo vệ thế giới này. Vì vậy, Dương Thiên không còn quá gấp gáp về mặt khôi phục tu vị như trước nữa. Khôi phục sớm thì tốt, chậm một chút cũng không sao, chỉ cần cảm ngộ đầy đủ, được Sáng Thế Lực chấp nhận, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể vượt qua ngưỡng cửa kia, chân chính trở thành Sáng Thế Thần.
Dương Thiên đã từng sống dưới thân phận của một tên ma đầu giết người không ghê tay, thế nhưng hắn vẫn luôn cô độc. Thế giới của ma tu hắc ám đến mức nào, tự thân Dương Thiên vẫn chưa chính thức được trải nghiệm. Đây cũng xem như một cơ hội tốt, vừa có thể giết chết Hàn Chính Hùng, trả thù cho Tử Hà và những sinh linh vô tội kia, vừa hiểu thêm được một góc khuất, mặt trái của Tu Chân Giới.
Đương nhiên, về những Vô Lượng Chân Nhân và những kẻ còn lại, Dương Thiên cũng không có ý để bọn hắn tiếp tục được sống sung sướng. Dù sao, ngoài Dương Thiên ra, vẫn còn một kẻ cực kỳ căm hận bọn hắn, vì giết chết bọn hắn mà sinh ra. Tâm ma, đúng vậy, Dương Thiên chính là đang muốn để tâm ma thay mình báo thù.
Hiện tại suy nghĩ của Dương Thiên đã đổi khác. Tâm ma không phải người ngoài, nó cũng chính là Dương Thiên, chỉ là góc tối tồn tại trong trái tim hắn, vì quá bi thương và phẫn nộ mà tạo ra mà thôi. Có nghĩa là, dù là tâm ma hay Dương Thiên báo thù thì cũng như nhau mà thôi. Dương Thiên vừa nghĩ đến đây, tâm ma vốn luôn lặng yên trong lòng hắn bất ngờ lên tiếng:
- Ngươi đã nghĩ thông rồi sao? Ngay từ đầu ta đã nói, ta là ngươi, ngươi chính là ta. Ta là vì ước muốn báo thù của ngươi mà sinh ra. Vậy mà sâu trong nội tâm của ngươi vẫn luôn muốn chối bỏ ta.
Dương Thiên nở nụ cười:
- Lúc trước quả thực có chút khuất mắt, hiện tại ta đã nghĩ thông. Ngươi cũng được, ta cũng tốt, chúng ta đều là Dương Thiên, không phải sao?
Tâm ma trong lòng Dương Thiên cười to, chỉ là tiếng của của hắn có chút chói ta:
- Hiểu được là tốt. Bất quá, ngươi muốn để ta thay ngươi đi báo thù những tên còn lại, chuyện này có thể sao? Ta chưa từng nghe nói về chuyện tâm ma có thể rời khỏi chủ thể.
Dương Thiên lắc đầu:
- Đương nhiên không thể theo cách thông thường. Bất quá, ta đã phần nào hiểu được Âm Dương Đạo. Âm và Dương hai mặt vẫn cùng tồn tại, dựa vào nhau mà sống, thiếu một cũng không được. Nếu hai chúng ta vẫn giữ được mối liên kết, tách nhau ra thì có làm sao. Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ của ta. Có điều khả năng thành công rất cao, ngươi có muốn thử hay không?
Tâm ma dùng giọng khá khó nghe:
- Ta vì báo thù cho Tử Hà mà sinh ra. Chỉ cần có cơ hội, bất cứ chuyện gì ta cũng có thể làm, thử một chút thì có đáng gì.
Dương Thiên khẽ than:
- Oán niệm thật sâu. Cảm ơn ngươi bao năm qua đã thay ta gánh chịu những oán niệm này.
Nói xong, Dương Thiên đưa hai tay về phía trước mặt bắt đầu vung vẫy. Hai luồng linh lực một đen một trắng bắt đầu ngưng tụ, cuối cùng hình thành một đồ hình tròn án nửa đen nửa trắng. Đồ án ngày càng lớn lên, hiện rõ từng hoa văn phức tạp bên trong, có điều vẫn khá lộn xộn. Mất một hồi lâu, đồ án cuối cùng cũng yên tĩnh lại, hoa văn bên trong cũng đã cố định lại. Lúc này đồ án cũng đã cao hơn ngàn mét, che phủ một phương. Khóe mắt Dương Thiên giật giật:
- Tính toán vẫn có điểm sai lệch, không ngờ lại phức tạp đến mức này. May mắn quanh đây không có bóng dáng bất kỳ tu sĩ nào, nếu không cũng có chút phiền phức. Mặc kệ, hoàn thành là tốt rồi. Tiếp theo cũng nên thử nghiệm thành quả.
Dương Thiên vẫn đứng yên, hai tay chắp sau lưng, bộ dạng nhàn nhã. Đồ án đen trắng khổng lồ kia lại chậm rãi chuyển động, ngày càng tiến đến gần hắn. Khoảnh khắc hai bên chạm nhau, thế giới chỉ còn lại hai màu đen trắng. Cảnh tượng này chỉ diễn ra trong chớp mắt rồi biến mất, đồ án khổng lồ kia cũng biến mất không còn thấy tăm hơi.
Cảnh vật trở lại như cũ, trên không trung hiện ra hai bóng người giống nhau như đúc. Khác biệt duy nhất là một người dường như đang có một luống khí hắc ám bao quanh, trông vô cùng đáng sợ. Dương Thiên nhìn tâm ma rồi nói:
- Dựa vào hình dạng này, Sát Thần năm xưa hẳn là ngươi, không phải ta.
Tâm ma nở nụ cười hiếm có:
- Không phải ta cũng là ngươi sao?
Dương Thiên phất tay:
- Tùy tiện. Hiện tại ngươi có thể làm việc mình mong muốn. Bất quá, ta vẫn phải nói trước. Do mối liên kết giữa hai ta, ngươi cũng chỉ có thể sử dụng tối đa sức mạnh Độ Kiếp Lục Chuyển. Hơn nữa, ngươi không có Phá Thiên, đồng thời không vận dụng được Cửu Kiếm của ta. Cho nên vẫn nên hành sự cẩn trọng một chút.
Tâm ma lạnh nhạt đáp:
- Chuyện này không cần người nhắc. Đúng là ta không có Phá Thiên cũng như Cửu Kiếm, thế nhưng ta cũng có những thứ mà ngươi không biết. Đám người kia mạnh nhất cũng chỉ là Độ Kiếp Bát Chuyển mà thôi, không một ai có thể ngăn cản ta báo thú.
Tâm ma nói xong liền mở ra một vết nứt không gian rồi đi mất. Dương Thiên cũng không nói thêm gì nữa. Thông tin về tất cả những tên kia tâm ma cũng đã thông qua Dương Thiên có được, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.
Tiếp đến, để xâm nhập vào Ma Vực thuận lợi, Dương Thiên tìm kiếm trong không gian giới chỉ mất một lúc mới moi ra được vài món pháp bảo cấp thấp của ma đạo. Đây là một cây cờ, bên trên có vẻ một mặt quỷ, một chuỗi hạt làm bằng những chiếc đầu lâu thu nhỏ cùng vài viên tròn nhỏ giống như đan dược màu đen, có tác dụng như thuốc nổ. Dương Thiên cũng không nhớ mình lấy được những thế này từ đâu. Dù sao hắn cướp bóc ở khá nhiều nơi, những thứ tạp nham thế này sẽ không quá để ý.
Xem như có đủ vật dụng, Dương Thiên đường hoàng giả dạng thành một tên ma tu Trúc Cơ kỳ. Thay đổi dung mạo để không ai phát hiện ra, Dương Thiên bộ dạng nhàn nhã tiến vào một tòa thành gần đó. Trình độ tu chân tại Ma Vực rất cao, Trúc Cơ kỳ tu sĩ chỉ có thể xem như hạ tầng. Vì vậy, không có quá nhiều người chú ý đến hắn. Tùy tiện chọn một quán rượu nhỏ đang có vài tên tu sĩ tụ tập, Dương Thiên dùng chút linh thạch hạ phẩm liền thu được kha khá thông tin cần thiết.
Ma Thần Cung là thế lực lớn nhất Ma Vực, là bá chủ chân chính, không một ai dám đắc tội. Mọi thế lực khác tại Ma Vực đều là thế lực phụ thuộc bọn hắn, cứ cách một khoảng thời gian lại phải cống nạp tài nguyên. Để đáp lại điều đó, Ma Thần Cung sẽ phái người đến từng môn phái tọa trấn. Trên danh nghĩa là bảo hộ nhưng thật ra là giám sát mọi cử động, một khi phát hiện nhân tài sẽ lập tức tiến cử lên trên.
Do đó, Ma Thần Cung không tổ chức tuyển chọn đệ tử. Muốn vào được bên trong cần thông qua tuyển chọn, sau đó trải qua vô số sàn lọc mới trở thành đệ tử hợp cách. Khó khăn như vậy cho nên tất cả đệ tử của Ma Thần Cung đều là tinh anh trong số tinh anh. Cho dù là đệ tử cấp thấp nhất cũng có thiên phú khủng bố, không một ai dám xem thường.
Dương Thiên thở ra một hơi:
- Xem ra lại phải từ một đệ tử cấp thấp đi lên. Nghĩ kỹ cũng không tệ lắm. Ta giẫm đạp người khác đã quen, thử cảm giác giả heo ăn thịt hổ cũng rất thú vị a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...