Phong Lưu Chân Tiên

Dương Thiên lắc đầu chán nản:

- Lão già nhà ngươi, lần nào gặp mặt cũng chỉ có một câu này. Không phải ta vẫn sống khỏe hay sao. Ngược lại, tự nhìn bản thân mình đi. Thương thế chưa khỏi, khí tức hỗn loạn. Còn dám đứng trước mặt của ta lên giọng, ngươi ngại mạng mình quá dài sao?

Những gì Dương Thiên nói đều là thật, vết thương lần trước hắn gây ra cho Long Uyên quá lớn. Tuy Long Vân cũng những người khác đã sử dụng rất nhiều đan dược quý hiếm để chữa trị, nhưng thời gian quá ngắn, Long Uyên vẫn không cách nào khôi phục lại như cũ. Nếu như nói thứ mà hắn có thể dựa vào, vậy thì chính là đám Long Tộc đang ở xung quanh. Đối mặt với lực lượng hùng hậu như vậy, cho dù Dương Thiên có mạnh hơn nữa cũng không chỉ có nước thất bại mà thôi.

Long Uyên nhớ lại, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Dương Thiên chỉ là một tên Đại Thừa kỳ, thứ mà bọn hắn vung tay lên cũng có thể bóp chết được. Bọn hắn xem thường Dương Thiên, không dùng toàn lực để truy bắt, cuối cùng bị tên kia chơi cho một vố đau, chịu không ít nổi đau xác thịt.

Lần thứ hai gặp lại, Dương Thiên đã đạt đến Độ Kiếp Nhất Chuyển, trong mắt Long Uyên vẫn không tính là gì. Thế nhưng tên kia lại lợi dụng trận pháp khiến hắn cùng những người khác chịu thiệt, cuối cùng vẫn là để Dương Thiên chạy thoát.

Lần thứ ba bọn hắn gặp nhau, Dương Thiên đã không còn là một tên tép riu mà Long Uyên có thể tùy ý bóp chết được nữa. Dương Thiên lúc này đã mạnh đến một trình độ khó có thể tin nổi. Chỉ một kiếm của hắn, một đội quân của Long Tộc chết đi hơn phân nửa, bản thân Long Uyên trọng thương. Nếu không có Long Vân cùng những người khác đến ứng cứu, nói không chừng Long Uyên đã sớm mất mạng.

Lần này là lần thứ tư, Dương Thiên so với lần thứ ba còn mang lại cho Long Uyên cảm giác cường đại hơn rất nhiều. Mỗi một lần bọn họ gặp nhau cách nhau bao lâu? Vài năm hay vài tháng? Con số này đối với đại năng Độ Kiếp kỳ chỉ giống như một cái chớp mắt, hoàn toàn không đáng kể. Vậy mà Dương Thiên chỉ trong cái chớp mắt này, mỗi lần đều mạnh hơn rất nhiều. Tiềm năng của hắn gần như là vô hạn, khiến cho người khác không cách nào nhìn ra điểm cuối. Nếu nói ba lần gặp trước Dương Thiên chưa đủ khiến cho Long Uyên sợ hãi, vậy thì lần này hắn thật sự sợ rồi.


Nếu thời gian quay trở lại, Long Uyên sẽ không trở thành kẻ thù của Dương Thiên. Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận. Loại kẻ thù như Dương Thiên, cho dù phải trả giá lớn như thế nào cũng nhất định phải tiêu diệt. Tiếp tục để hắn phát triển sẽ không ai có thể ngăn cả được hắn.

Có suy nghĩ này không chỉ riêng Long Uyên, Long Vân cũng hiểu rất rõ mình cần phải làm gì. Những thành viên Long Tộc còn lại không hiểu vì sao hai vị tiền bối này lại điều động toàn bộ lực lượng chỉ để tiêu diệt một người. Cho dù kẻ trước mặt có là Độ Kiếp Ngũ Chuyển đi chăng nữa? Thậm chí còn có vài người cho rằng, hai vị này canh giữ Long Mộ quá lâu cho nên đầu óc có điểm không được bình thường. Bọn hắn làm sao biết được, chỉ có những ai từng tiếp xúc với Dương Thiên mới hiểu được tên này đáng sợ đến mức nào.

Nhìn Long Uyên ngoài mạnh trong yếu, Dương Thiên liền bỏ qua hắn mà nhìn sang Long Vân:

- Các ngươi vẫn chưa gọi ra lực lượng mạnh nhất, lẽ nào đợi đến lúc toàn quân bị diệt, những lão già kia mới chịu xuất đầu lộ diện hay sao?

Vẻ mặt Long Vân càng thêm trầm trọng:

- Tiểu tử, đừng mạnh miệng. Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể chiến thắng tất cả chúng ta?


Dương Thiên lắc đầu:

- Không phải chiến thắng mà là tận diệt. Nếu những tên kia vẫn không chịu xuất hiện, các ngươi một người cũng không thể rời khỏi đây.

Phá Thiên hiện ra trong tay Dương Thiên, hắn nhàn nhạt nói:

- Lão già, lần trước ngươi ở trước mặt ta rất oai phong. Hắc Long a, cũng khá lợi hại. Lần này thử lại một chút đi.

Dương Thiên đưa Phá Thiên về phía trước, hướng thẳng Long Uyên bóp cò. Linh lực hội tụ tại nòng súng, một cột lửa khổng lồ phát ra. Diện tích cột lửa rất lớn, không chỉ riêng Long Vân, hàng trăm tên Long Tộc khác cũng ở trong phạm vi công kích của nó.

Chỉ một chiêu đơn giản nhưng phối hợp với Phá Thiên cùng tu vị Độ Kiếp Ngũ Chuyển của Dương Thiên, uy lực đã đạt đến một cấp độ không tưởng. Cả không gian bị bao trùm trong hỏa diễm. Ngoài một màu vàng rực ra thì không còn nhìn thấy được gì khác. Khóe miệng Dương Thiên nở nụ cười, hài lòng nhìn Phá Thiên:


- Thật lâu rồi mới lại sử dụng đến ngươi, cảm giác thực sự rất tốt.

Phá Thiên rung nhẹ như đang phấn khích. Tính toán chính xác, Phá Thiên sinh ra cũng chỉ mới vài trăm năm. Đối với một khí linh mà nói thời gian này rất ngắn, cho nên linh trí của nó không cao, so với Đan Đan còn thấp hơn một chút. Bất quá, nó vẫn hiểu được Dương Thiên đang khen ngợi mình.

Ngẩn đầu nhìn lên, Dương Thiên phát hiện ra, bên trong biển lửa xuất hiện một vầng sáng đủ loại màu sắc. Vầng sáng này đem biển lửa ngăn cách với thành viên Long Tộc, giữ cho bọn hắn được an toàn. Tạo lên nó là gần 30 tên Độ Kiếp kỳ, thông qua rất nhiều Long Văn phức tạp mà hợp sức lại với nhau.

Thứ này có chút giống với trận pháp của Lam Vũ Tông, thế nhưng thời gian để thi triển được rút ngắn đi rất nhiều. Hơn nữa sát thương là do tiêu hao linh lực gánh chịu, đến khi linh lực suy giảm đến một mức độ nào đó, vầng sáng này sẽ tự động bị phá hủy, không gây tổn thương cho những người tham dự. Có thể xem đây là phiên bản nâng cấp của Thiên Đạo Lôi Hỏa Trận, bù lại chỉ có năng lực phòng ngự, không thể tấn công.

Dương Thiên ra vẻ khinh thường:

- Gần vạn tên Long Tộc trốn sau một cái mai rùa, chuyện này nếu truyền đến các vị diện khác không phải sẽ trở thành trò cười sao. Chẳng lẽ các ngươi muốn trốn sau cái mai rùa đó mãi, hay các ngươi đang chờ ta tiêu hao hết linh lực mới phản công?

Đáp lại lời Dương Thiên, vầng sáng sặc sỡ kia liền biến mất. Một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, một quyền đơn giản mà trực tiếp nện xuống. Tốc độ của bóng người này quá nhanh, Dương Thiên cố gắng hết sức mới kịp thời né qua. Phá Thiên biến đổi sang hình thái Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, hai mảnh vỡ gia nhập vào bên trong. Dương Thiên dùng hai tay nắm chặt, một kiếm toàn lực chém xuống. Bóng người kia thấy Dương Thiên né được thì có đôi chút bất ngờ. Hắn nghiêng người qua, một quyền mạnh mẽ đánh vào Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm.


Tiếng nổ khổng lồ vang lên, biển lửa bị khí lãng thổi bay không còn. Từng đợt sóng chấn động lan truyền với vận tốc cực cao. Đám Long Tộc kia giống như biết trước chuyện này sẽ xảy ra, tất cả đã sớm xoay người chạy tránh đi rất xa, chỉ để cho mấy tên Độ Kiếp kỳ ở lại.

Một bóng người bay ngược về phía sau, gần chạm đến mặt đất mới dừng lại. Chỉ là lần này bị đánh bay không phải bóng đen thần bí kia mà là Dương Thiên. Lúc này, Dương Thiên tuy chưa bị thương nhưng linh lực trong cơ thể đã bắt đầu có dấu hiệu hỗn loạn. Một quyền kia lực đạo quá khủng bố, so với một tên sở hữu Man Chi Thể Độ Kiếp Lục Chuyển còn mạnh hơn.

Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn hiện ra trên trán Dương Thiên. Sử dụng đến nó, Dương Thiên mới có thể nhìn ra được hình dạng của bóng người kia. Nói là người cũng không đúng, vì trên thân thể nó hoàn toàn không có dấu hiệu của sinh khí. Đơn thuần chỉ là một cái khôi lỗi do Long Tộc sử dụng rất nhiều Long Cốt tinh luyện mà thành.

Chỉ xét về cường độ, thứ này so với Long Cốt được chế tạo cho Thái Hư Cổ Long còn cứng cáp hơn một bậc. Còn về phần lý do vì sao nó sử dụng nhân hình chứ không phải long hình cũng khá dễ hiểu. Thân thể nhân loại gọn gàng, tấn công sẽ linh hoạt hơn rất nhiều.

Nhưng thứ khiến nó đạt được uy lực đáng sợ như vậy không phải là cường độ thân thể hay sức mạnh tự thân của nó mà là linh lực do gần 30 tên Độ Kiếp kỳ đang không ngừng thông qua những Long Văn thần bí truyền vào. Sức mạnh lớn như vậy truyền vào một cái khôi lỗi, trong khoảng khắc, uy lực bạo phát ra Dương Thiên cũng khó lòng đón đỡ.

Bất quá, Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn rất nhanh liền tìm ra điểm yếu của khôi lỗi này. Nó mạnh mẽ không sai, thế nhưng gánh chịu linh lực của 30 tên Độ Kiếp kỳ vẫn có chút quá sức. Từng khớp xương đang phát ra những chấn động nhỏ, không thể tránh khỏi sự quan sát của Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn. Cho nên Dương Thiên không cần tốn bao nhiêu công sức đã tìm ra đấu pháp phù hợp. Hắn né người sang một bên tránh đỡ một quyền của khôi lỗi, Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn trên trán phát ra quang mang rực rỡ:

- Chính là nơi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận