Phong Lưu Chân Tiên

Lốc xoáy linh khí dần tán đi, Dương Thiên một lần nữa hiện ra. Hắn đưa tay về phía trước mặt nắm lại, cảm nhận lực lượng mà mình đang sở hữu. Liệt Viêm Kình đứng đằng xa vội bay đến ngay trước mặt hắn, không nhịn được hỏi:

- Dương Thiên, ngươi rốt cuộc đã đột phát đến cảnh giới nào. Tại sao lại khiến ta cảm thấy thâm sâu khó lường như vậy.

Dương Thiên phất tay:

- Cũng không có gì đặc biệt, Đại Thừa sơ kỳ mà thôi. May mắn cái Linh Nhãn kia vừa đủ để ta khôi phục đến một bước này. Chỉ cần thiếu một chút nữa, nói không chừng chỉ là nửa bước Đại Thừa mà thôi.

Trái ngược với vẻ bình thản của Dương Thiên, gương mặt Liệt Viêm Kình ngốc trệ. Hắn suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm. Đại Thừa kỳ? Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi liền từ Hợp Thể sơ kỳ đột phá đến Đại Thừa sơ kỳ. Cho dù là một khối phân thân của Tiên Nhân, không có thời gian vài ngàn năm cũng đừng mong làm được. Dương Thiên rốt cuộc là loại người gì?

Dương Thiên không cần nhìn Liệt Viêm Kình cũng hiểu được hắn đang suy nghĩ gì. Thông thường, muốn đạt đến Đại Thừa kỳ, không đơn giản chỉ là hấp thụ linh lực mà còn phải lĩnh ngộ pháp tắc.

Một kẻ đã đạt đến Đại Thừa thậm chí cao hơn, phân thân của hắn tất nhiên không cần đi qua bước lĩnh ngộ pháp tắc. Chỉ cần tiếp thu trí nhớ từ bản tôn, hấp thu đầy đủ linh lực liền có thể tấn giai. Trên lý thuyết là như vậy, thực tế mỗi phân thân muốn từ Hợp Thể kỳ đạt đến Đại Thừa kỳ, không có vài ngàn năm, thậm chí là vài vạn năm đừng mong làm được.

Dương Thiên gần như đã phá vỡ thế giới quan của Liệt Viêm Kình, hắn còn giữ được bình tĩnh đã là rất tốt rồi. Đối với vấn đề này, Dương Thiên biết rằng có giải thích cũng bằng thừa. Hắn chỉ nói đơn giản:

- Ta cũng tu sĩ thông thường bất đồng. Sau một thời gian ngươi tự nhiên sẽ hiểu.

Biết có hỏi Dương Thiên cũng sẽ không nói, Liệt Viêm Kình yên lặng gật đầu, tự nhủ khi có cơ hội nhất định phải tìm hiểu thân thế của tên này một phen. Nghĩ như vậy, Liệt Viêm Kình liền chuyển sang chủ đề khác:


- Dương Thiên, hiện tại ngươi đã đạt đến Đại Thừa sơ kỳ. Có thể đánh với ta một trận hay không?

Đề nghị của Liệt Viêm Kình khiến Dương Thiên có chút bất ngờ, hắn cười nói:

- Ngươi đường đường là Đại Thừa trung kỳ, đi thách đấu với một tên vừa đạt đến Đại Thừa sơ kỳ như ta lẽ nào không cảm thấy mất mặt hay sao?

Liệt Viêm Kình thản nhiên:

- Ngươi sao có thể dùng lý lẽ thông thường để giải thích được. Hợp Thể sơ kỳ đã có thể chiến thắng nửa bước Đại Thừa. Linh Giới trải qua nhiều thời kỳ biến cố, ta cũng chưa từng nghe nói có vị thiên tài nào làm được chuyện nghịch thiên như vậy.

Dương Thiên từ chối cho ý kiến. Liệt Viêm Kình đã nói đến như vậy, nếu hắn còn tiếp tục từ chối sẽ là thất lễ. Dương Thiên nhún chân, nhảy lùi về phía sau một đoạn rất xa, nhìn Liệt Viêm Kình nói:


- Tỷ thí là tỷ thí, nên biết lúc nào cần phải dừng tay.

Liệt Viêm Kình cười nhạt:


- Chuyện này không cần ngươi phải dạy ta. Ta chỉ muốn biết, phân thân của một vị Tiên Nhân rốt cuộc lợi hại đến mức nào mà thôi.

Dương Thiên gật đầu, Phá Thiên hiện ra trên tay. Hắn chỉ mũi súng về phía Liệt Viêm Kình rồi nói:

- Mặc dù là tỷ thí ta cũng sẽ không nương tay. Ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.

Biết lần này Dương Thiên thật sự nghiêm túc, Liệt Viêm Kình hưng phấn nói:

- Mau đến đây đi. Ta chờ mong cơ hội này đã lâu, cuối cùng cũng được tự thản trải nghiệm.

Dương Thiên biết Liệt Viêm Kình đam mê chiến đấu, hắn cũng không tiếp tục câu giờ. Đồ án hung thú trên Phá Thiên phát ra ánh sáng màu đỏ, một cột lửa khổng lồ hướng về phía Liệt Viêm Kình phóng đi.

Khác với những lần trước, Liệt Viêm Kình cảm nhận được cột lửa này ẩn chứa Hỏa pháp tắc. Hơn nửa không chỉ một chút. Đối diện với sự cường đại của pháp tắc, hắn không dám lơ là chút nào.

Trường thương rực lửa hiện ra, Liệt Viêm Kình vung tay. Huyết Hỏa dưới sự hỗ trợ của Hỏa pháp tắc hình thành một bức tường lửa khổng lồ, đem cột lửa của Dương Thiên ngăn lại.

Khóe miệng Dương Thiên nhếch lên nụ cười, hắn không tiếc lời tán thưởng Liệt Viêm Kình:


- Lĩnh ngộ của ngươi đối với Hỏa pháp tắc thực sự rất sâu. Một tên Đại Thừa hậu kỳ đỉnh phong bình thường cũng chưa chắc làm được đến mức này. Xem ra bao nhiêu năm bị Hỏa linh lực cuồng bạo hành hạ cũng không uổng phí a.

Lời khen của Dương Thiên khiến Liệt Viêm Kình có chút tự hào. Hắn bị Hỏa linh lực cuồng bạo hành hạ bao nhiêu năm, đau khổ không kể xiết. Nhưng cũng vì vậy mà lĩnh ngộ Hỏa pháp tắc càng thêm cao thâm. Cái gọi là phúc họa song hành chính là như vậy. Những đau đớn trong nhiều năm qua mà Huyết Hỏa để lại, Liệt Viêm Kình cho rằng rất đáng giá.

Vẻ mặt Dương Thiên đột nhiên thay đổi:

- Tuy nhiên, chỉ dựa vào nhiêu đó mà muốn chiến thắng được ta. Thực sự có hơi ảo tưởng rồi.

Cột lửa do Phá Thiên phóng ra rất nhanh thay đổi màu sắc, từ màu vàng đỏ chuyển hẳn sang màu vàng rực rỡ. Ngọn lửa thay đổi, Liệt Viêm Kình cũng cảm nhận được sự khác biệt. Lưới lửa do Huyết Hỏa tạo nên tưởng chừng rất kiên cố, dưới hỏa diễm màu vàng rực kia lại nhanh chóng bị nuốt chửng.

Là kẻ từng trải qua trăm ngàn trận chiến, Liệt Viêm Kình tuy kinh nhưng bất loạn. Trường thương được bao phủ bởi Huyết Hỏa xoay tròn với tốc độ cao, bay ra phía trước miễn cưỡng chặn đứng cột lửa kia.

Nhìn thấy một màn này, Dương Thiên thầm thở ra một hơi:

- Quả nhiên, cho dù là Thái Dương Lực, bị hạn chế bởi tu vị cũng không thể nào phát huy ra được thực lực chân chính của nó.

Thái Dương Lực là loại linh lực Dương Thiên chủ tu trước kia. Nó là trung cấp linh lực, thông thường phải đạt đến Thánh Thể kỳ mới có tư cách sử dụng. Dương Thiên đã sớm lĩnh ngộ được Thái Dương Lực. Bất quá dùng tu vị Đại Thừa sơ kỳ cũng chỉ miễn cưỡng thi triển mà thôi, so với uy lực thực sự không đạt đến một phần vạn.

Trái ngược với sự thất vọng của Dương Thiên, vẻ mặt Liệt Viêm Kình càng lúc càng trở nên khó coi. Cho dù phối hợp với Huyết Hỏa, trường thương miễn cưỡng ngăn được thế công của cột lửa kia. Thế nhưng nó đang dần bị đẩy lùi, đoán chừng chỉ một lát nữa sẽ bị đánh bại. Đây là trong tình huống tu vị của hắn cao hơn Dương Thiên một tiểu cảnh giới. Nếu hai người đồng cấp, Liệt Viêm Kình cũng không biết hắn có thể cầm cự trong bao lâu.


Cảm nhận được thất bại đang đến gần, Liệt Viêm Kình ngược lại không hề tỏ vẻ chán nản. Hai mắt hắn đanh lại, chiến ý mãnh liệt phát ra. Trường thương vốn đang xoay tròn lập tức dừng lại, dùng toàn lực đâm xuyên qua cột lửa kia, phóng thẳng đến chỗ Dương Thiên.

Hành động bất ngờ này của Liệt Viêm Kình khiến Dương Thiên hơi ngẩn ra rồi thầm mắng:

- Không phải đã nói chỉ là tỷ thí hay sao, cần gì phải liều mạng đến mức lưỡng bại câu thương như vậy. Lần sau nhất định không được chấp nhận lời khiêu chiến của tên điên này a.

Phá Thiên trên tay Dương Thiên lập tức thay đổi hình dạng, biến thành một thanh kiếm màu đen hình dạng kỳ dị. Cột lửa biến mất, tốc độ của trường thương tăng mạnh, lóe lên một cái đã hiện ra ngay trước mặt Dương Thiên.

Biến cố này khiến Liệt Viêm Kình cả kình, hắn không nghĩ đến Dương Thiên trong lúc nguy cấp lại thu chiêu. Đây không phải là tự tìm đường chết sao?

Trường thương toàn lực phóng ra, trong thời gian ngắn Liệt Viêm Kình cũng vô pháp thu hồi. Hắn thở dài, mặc kệ như thế nào, nếu Dương Thiên có mệnh hệ gì, đây hoàn toàn đều là lỗi của hắn.

Trong lúc Liệt Viêm Kình đang thầm tự trách mà không chú ý đến thanh kiếm màu đen kia, Dương Thiên nhẹ nhàng vung tay. Mũi kiếm chuẩn xác chạm vào ngay đầu ngọn thương đang lão đến.

Một cơn sóng chấn động nhẹ lan ra. Liệt Viêm Kình mở to mắt, nhìn một cảnh không thể tin nổi đang diễn ra ngay trước mặt. Trường thương bao phủ bởi Huyết Hỏa, mang theo một kích toàn lực của Liệt Viêm Kình lại đứng yên giữa không trung, để Dương Thiên dễ dàng nắm trong tay.

Dương Thiên không mỉm cười, hắn cau mày nhìn Liệt Viêm Kình:

- Chỉ là tỷ thí, ngươi có cần liệu mạng đến như vậy hay không. Nếu đổi lại là một người khác, nói không chừng đã bị thương của ngươi giết chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui