Dương Thiên lúc này xuống xe, từ từ bước trở về. Trên tay, một ngọn lửa lóe lên, điện thoại lập tức hóa thành tro bụi. Theo như hắn đoán số điện thoại vừa rồi dù có điều tra cũng sẽ không thu được gì. Tên kia hẳn sẽ không ngốc đến như vậy.
Lấy điện thoại ra, Dương Thiên liền gọi cho Tiêu Chính Long:
- Có người muốn giết ta.
Tiêu Chính Long bên kia liền cả kinh, trầm giọng:
- Rốt cuộc là ai? Ta sẽ giết cả nhà hắn.
- Không cần, ngươi thay ta điều tra một chút. Ta cũng muốn biết hắn là ai, mọi việc còn lại ta sẽ tự tay giải quyết. Còn nữa, ở trong khu rừng phía Bắc có xác của tên sát thủ, ngươi có thể bắt đầu từ đó.
- Thiếu gia yên tâm, ta chắc chắn sẽ tìm ra hắn là ai.
Dương Thiên gật đầu, hắn chỉ muốn thử khả năng của Tiêu Chính Long một chút. Đang định tắt máy, Tiêu Chính Long liền nói tiếp:
- Thiếu gia, Lăng Nhã Kỳ tiểu thư đã tới, chúng ta nên hẹn gặp nàng vào khi nào?
Dương Thiên mỉm cười, rốt cuộc cũng đến rồi, hắn rất muốn trực tiếp xem mặt nữ minh tinh vạn người mê là như thế nào. Những bức ảnh kia cũng không nói lên được cái gì.
- Hẹn nàng ngày mai đi. Cũng không nên để đại minh tinh đợi lâu.
- Đã rõ.
Dương Thiên tiếp tục gọi cho Tần gia cùng phân bộ Ám tổ, nhờ bọn họ giúp đỡ tìm người chủ mưu. Hai bền đều tỏ vẻ lo lắng, đồng thời cam kết sẽ tìm ra thủ phạm phía sau trong thời gian sớm nhất. Dương Thiên cũng yên tâm, tắt máy.
Nếu là ở Tu Chân giới, hắn đã dễ dàng tìm thấy tên kia. Nhưng ở thế giới này, liên hệ với nhau qua điện thoại hay internet, hoàn toàn không dính chút khí tức nào của người kia, Dương Thiên cũng vô pháp tìm hiểu. Hắn cũng không muốn dùng Vận Mệnh Trường Hà để tìm kiếm, việc đó quá gây chú ý, dễ dẫn đến phiền phức không cần thiết.
Dương Thiên hiện tại liền đi đến Hoàng gia, hắn cũng muốn giải quyết dứt khoát những chuyện này. Hắn còn phải đến kinh thành một chuyến để hoàn thành ước hẹn với Hoa Thi Âm.
Giữa trưa, Dương Thiên cuối cùng cũng tìm ra Hoàng gia. Nói ra rất mất mặt, nhưng hắn thực sự bị lạc đường. Dương Thiên vốn cho rằng cư đi đại cuối cùng sẽ đến, không ngờ hắn đi mãi vẫn không tìm ra, rốt cuộc cũng phải vận dụng đến thần thức để tìm kiếm. Đối với một vị Chân Tiên như hắn việc này quả thực rất xấu hổ.
Gạt sự bực mình qua một bên, Dương Thiên tiến đến gõ cửa nhà. Trong nhà lập tức có một thanh niên đi ra:
- Ngươi đến tìm ai?
Dương Thiên quan sát thanh niên, cảm thấy hắn chỉ là người bình thường, cũng không định nói nhiều:
- Ta gọi là Dương Thiên, ngươi chắc hẳn đã từng nghe qua.
Thanh niên nghe xong hai tiếng Dương Thiên, vẻ mặt liền thay đổi, ẩn hiện có chút sát khí. Dương Thiên cũng không để ý, lách qua thanh niên đi vào trong nhà.
Căn nhà tuy rộng nhưng bài trí rất đơn giản, bên trong hầu hết là đồ làm bằng gỗ quý hiếm, khiến cho người nhìn vào cảm thấy một hương vị cổ xưa. Thực sự rất hoài niệm.
Dương Thiên đi vào, ngồi đối diện với một vị lão giả râu tóc bạc trắng. Lão giả rất bình tĩnh, châm trà cho hắn:
- Không biết một đại nhân vật như ngươi hôm nay đến đây là có việc gì?
Dương Thiên vẻ mặt ngạc nhiên:
- Ta là đại nhân vật.
Lão giả mỉm cười hiền từ:
- Khiến cho Tần gia từ hôn với Lý gia. Lý gia không những không dám làm gì, hơn nữa còn trục xuất Lý Tưởng ra ngoại gia. Đồng thời, bỏ ra rất nhiều tiền mua một chiếc Roll Royce để bồi tội.
- Ngươi biết rất nhiều a.
- Việc này cũng không phải bí mật quá lớn. Hầu hết các đại gia tộc trên thế giới đều đã chú ý đến ngươi. Nhiều người còn muốn biết vì sao một vị truyền nhân của tứ đại thế lực của Ẩn Thế đại lục lại đến đây. Chẳng lẽ các ngươi có ý định gì sao?
Dương Thiên ánh mắt thâm thúy nhìn lão giả:
- Ngươi đã điều tra kĩ như vậy, vậy ngươi có biết hiện tại những ai đang ở nhà của ta không?
Lão giả hơi ngạc nhiên:
- Ta nghe nói hiện tại ở nhà ngươi có hai vị mỹ nữ, mọi người đều nói rằng ngươi rất háo sắc. Ngươi không phải định nói với ta mục đích người đến đây là vì truy mỹ đấy chứ?
Dương Thiên rất muốn nói: “Sự thực chính là như vậy”. Nhưng hắn biết lão giả chắc chắn sẽ không tin. Con người thật sự rất lạ, họ muốn biết sự thực nhưng khi ta nói họ lại không tin, cái họ muốn nghe là những gì họ đã nhận định từ ban đầu. Dương Thiên tin chắc, chỉ cần hắn nói mục đích của hắn đến là chiếm đoạt tài nguyên hay tìm kiếm bảo vật lão giả trước mắt sẽ tin mà không chút nghi ngờ.
- Không phải. Ý của ta là ngươi đã điều tra về thân phận của hai nàng chưa.
- Lẽ nào thân phận của hai nàng rất đặc biệt?
- Có đặc biệt hay không ngươi có thể từ từ tìm hiểu. Hôm nay ta đến là có việc khác. Ngươi hẳn là gia chủ Hoàng gia.
Lão giả gật đầu:
- Lão phu là Hoàng Hưng. Nhưng là gia chủ tiền nhiệm, hiện tại về đây nghĩ dưỡng.
- Không ngờ lão gia chủ Hoàng gia lại ở đây.
Dương Thiên cũng không biết, hắn chỉ là đoán. Lão giả trước mặt tu vị đã là Trúc Cơ đỉnh phong, theo như lời của Tần Chính, người có tu vị cao nhất Tần gia cũng còn kém một ít. Không ngờ lại là gia chủ tiền nhiệm.
- Vậy ta cũng không dài dòng nữa, ta đến đây là để tìm kẻ đã hạ độc Tần Tuyết.
Lão giả vẻ mặt bất ngờ:
- Việc của Tần Tuyết w9NrOvw ta đã từng nghe qua, chẳng lẽ ngươi nghĩ là do Hoàng gia bọn ta làm.
- Không phải nghi ngờ mà là chắc chắn. Ta cũng không phải là kẻ hiếu sát, chỉ cần ngươi giảo kẻ chủ mưu ra, ta sẽ không làm gì Hoàng gia các ngươi.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Dương Thiên vẻ mặt thản nhiên:
- Ngươi có thể nghĩ như vậy, nhưng hãy tin tưởng, ta có thực lực để làm như vậy.
Lão gia hai tay nắm chặt, hắn biết Dương Thiên nói là sự thực. Tứ đại thế lực ai dám xem thường. Thanh niên đứng yên lặng phía sau nãy giờ cũng đã nhẹ nhành rút súng ra, chỉ chờ lão giả ra hiệu.
Lão giả thở dài lần nữa, vẻ mặt như già thêm vài tuổi, nói với thanh niên phía sau:
- Ngươi gọi phụ tử Hoàng Hiệu đến cho ta.
Thanh niên gật đầu một cái liền đi nhanh ra ngoài. Lão giả lại nhìn Dương Thiên:
- Người trẻ tuổi, làm việc gì cũng nên để lại đường lui cho chính mình, đừng để sau này hối hận không kịp.
Dương Thiên mỉm cười không nói, hắn biết lão giả đang đe dọa hắn. Nhưng như vậy thì sao chư, trên thế giới này có ai có thể gây nguy hiểm cho hắn đây.
Hai người ngồi im không nói gì, 10 phút sau, hai người đi theo thanh niên tiến vào. Lão giả gật đầu chỉ tay về phía Dương Thiên:
- Đây là Dương Thiên thiếu gia, các ngươi lập tức quỳ xuống thỉnh tội cho ta.
Hai phụ tử Hoàng Hiệu lập tức quỷ xuống:
- Dương thiếu, việc này là lỗi của ta, đã mạo phạm đến Tần tiểu thư, mong ngươi đại gia không chấp tiểu nhân, tha cho bọn ta một mạng.
Dương Thiên cười cười:
- Các ngươi muốn giết nàng, ta sao có thể bỏ qua cho các ngươi. Nhưng nể mặt Hoàng lão gia, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội.
Hai phụ tử Hoàng Hiệu nghe được cơ hội liền mừng như điên, bọn hắn vẫn tưởng sẽ chết chắc. Tu Chân giới, kẻ mạnh muốn giết kẻ yếu căn bản không cần phải nói đạo lý.
Dương Thiên lấy ra hai viên đan dược màu đỏ:
- Các ngươi hạ độc nàng, vậy thì hãy uống 2 viên đan dược này, còn lại sống chết liền thuận theo ý trời.
Hai người vẻ mặt đau khổ nhìn Hoàng Hưng, lão giả cũng không đành lòng quay mặt đi. Hai người liền cắn răng cầm lấy viên thuốc, đồng thời nuốt xuống. Dương Thiên gật đầu hài lòng, quay lại chắp tay với Hoàng Hưng:
- Hoàng lão gia, khi khác gặp lại, hi vọng lần sau gặp lại sẽ không đứng ở vị trí đối địch.
Hoàng Hưng vẻ mặt đắng chát nhìn Dương Thiên đi ra cửa. Tuy hắn không biết hai viên đan dược kia có tác dụng gì, nhưng chắc chắn sẽ không phải cái gì tốt lành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...